Thật ra cả bốn người họ đều không thường xuyên vận động, nên chơi bóng rổ mới được nửa tiếng đã đồng loạt ngồi xuống.
"Anh đi WC một chút." Thời Yến An đứng lên uống một ngụm nước, vừa khoác áo của Diệp Niệm Ninh vừa đi ra cửa.
Nghe Thời Yến An nói vậy, Diệp Niệm Ninh ngay cả chai nước còn chưa kịp mở, đã vội vội vàng vàng đứng lên.
"Chờ tôi với! Tôi cũng muốn đi!"
Diệp Niệm Ninh gọi một tiếng, sau đó nhanh chân chạy đến bên cạnh Thời Yến An.
"Sao không để nó lại đây?" Thời Yến An chỉ chai nước trong tay Diệp Niệm Ninh, buồn cười hỏi.
"Hả?"
Diệp Niệm Ninh thoáng sửng sốt, liếc nhìn chai nước của mình mới phản ứng lại.
Cậu xấu hổ cười cười, mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi đặt nó xuống dưới đất.
"Chương trình 《 Young Idol 》của em quay xong chưa?"
Thời Yến An nắm lấy tay Diệp Niệm Ninh.
Anh cảm thấy bàn tay cậu hơi lạnh bèn kéo tới nhét vào túi áo mình.
"Vẫn chưa xong, còn hai tập nữa mới hết.
Một tập là từ 25 người chọn lấy 15, còn một tập là trận chung kết."
Mặc dù túi áo của Thời Yến An cũng lạnh không kém, nhưng đôi tay anh lại rất ấm áp, vậy nên Diệp Niệm Ninh cứ để mặc cho anh nắm tay mình.
"Ngọc Duy có vào được không?"
"Có."
Diệp Niệm Ninh nói đến đây lại cảm thấy có chút buồn cười.
Quả thật dạo này Thời Ngọc Duy rất nỗ lực.
Mỗi lần ghi hình, nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ tập luyện của cậu ta, Diệp Niệm Ninh không khỏi hoài nghi tên nhóc này có phải bị ai nhập rồi không.
Nhưng cũng không thể trách cậu suy nghĩ nhiều được, thật sự dạo gần đây Thời Ngọc Duy có gì đó rất khác so với trước kia.
"Cậu ấy có duyên với khán giả, hơn nữa còn nỗ lực rất nhiều.
Tôi nhớ lần trước cậu ấy đã xếp hạng năm rồi.
Nếu không có gì bất ngờ thì có thể debut một cách thuận lợi." Diệp Niệm Ninh cười nói.
Thời Yến An gật đầu, "Còn Lâm Mục thì sao?"
"Lâm Mục?"
Diệp Niệm Ninh lặng lẽ nhìn Thời Yến An, thấy Thời Yến An cũng đang nhướng mày nhìn mình, cậu biết anh vẫn chưa quên chuyện hồi trước cậu từng thêm WeChat của Lâm Mục, lại còn tìm tên Lâm Mục nữa.
"Ừm, cậu ta vẫn chưa bị loại à?" Thời Yến An đã hỏi đến vậy, Diệp Niệm Ninh cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cậu mím môi, lắc đầu nói: "Chưa.
Cậu ta vẫn đang nằm trong top 10, nếu fan của cậu ta cố gắng thêm chút nữa, có thể sẽ lọt được vào top 7."
"À~" Thời Yến An cố tình kéo dài âm cuối, nghe rất có ý tứ.
Đi đến cửa WC, Thời Yến An đang muốn giải quyết, lại thấy Diệp Niệm Ninh cứ đứng ở bồn rửa tay nhìn chằm chằm xuống đất.
"Không phải em muốn đi toilet à?"
Thời Yến An nhanh chóng giải quyết rồi đi đến bên cạnh Diệp Niệm Ninh.
Anh lấy một ít nước rửa tay ra lòng bàn tay, chà xát vài lần rồi rửa sạch dưới vòi nước cảm ứng.
"Đột nhiên tôi không muốn đi nữa."
Diệp Niệm Ninh cười gượng với Thời Yến An, thấy anh đã rửa tay xong thì tự giác nhét tay mình vào túi áo anh.
Thời Yến An cứ cảm thấy hôm nay Diệp Niệm Ninh có gì đó lạ lạ, nhưng anh không biết phải diễn tả như thế nào.
Hình như...đột nhiên cậu ấy trở nên hơi dính người thì phải.
Tuy rằng anh rất thích Diệp Niệm Ninh dính lấy mình, nhưng nếu cậu không cố tình đi cùng với anh chỉ để đi toilet, chắc anh sẽ thích hơn một chút.
"Đúng rồi, hình như trong chương trình của tụi em có một người tên là Khương Khuynh đúng không?" Thời Yến An biết rõ mà vẫn còn hỏi.
Đương nhiên anh biết Khương Khuynh cũng tham gia chương trình này, hỏi vậy chẳng qua là vì câu hỏi tiếp theo thôi.
"Đúng rồi.
Anh biết anh ta à?" Diệp Niệm Ninh ngờ vực liếc nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An gật đầu, "Ừ, cậu ta là bạn trai cũ của Ngọc Duy."
"Bạn trai cũ của Thời Ngọc Duy?"
Diệp Niệm Ninh đứng hình mất năm giây, lúc này mới nhớ đến đoạn đối thoại lần trước giữa Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc mà cậu nghe được ở WC, sự tò mò trong lòng trỗi dậy: "Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?"
Thời Yến An sợ Diệp Niệm Ninh suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến tình bạn giữa cậu và Thời Ngọc Duy, bèn mỉm cười xoa đầu cậu, giải thích: "Khương Khuynh coi nó như lốp dự phòng.
Em cũng biết tính nó mà, chuyện mất mặt như thế sao nó tự nói với em được."
Diệp Niệm Ninh hiểu được, gật đầu.
Nếu chuyện Thời Yến An nói là thật, vậy đương nhiên Thời Ngọc Duy không thể nào nói cho cậu biết.
Giống như kiếp trước vậy, cậu cũng vì mặt mũi mà không dám nói cho người ngoài việc cậu và Lâm Mục vẫn chưa ở bên nhau.
"Khương Khuynh đang ở top mấy?" Thời Yến An chuyển đề tài về Khương Khuynh.
Diệp Niệm Ninh lấy lại tinh thần, trả lời: "Top 1.
Cậu ta vừa có ngoại hình vừa có thực lực, cho nên lần nào cũng đứng đầu."
"Ừm.
Vậy lúc em ghi hình có từng thấy Khương Khuynh và Thời Ngọc Duy đi riêng với nhau không?" Thời Yến An lại hỏi.
"Không thấy." Diệp Niệm Ninh đột nhiên nhíu mày, đưa ra phỏng đoán: "Duy Duy tham gia chương trình này chắc không phải là vì Khương Khuynh đấy chứ?"
Thời Yến An kinh ngạc chớp mắt, sau đó nở một nụ cười đầy cưng chiều: "Em đoán đúng rồi, thông minh quá."
"Cậu ấy với Khương Khuynh..."
Đôi mày Diệp Niệm Ninh lại càng nhíu chặt, cậu chỉ nói nửa câu rồi im lặng, vì cậu không biết phải hỏi như thế nào, cũng không biết phải hỏi cái gì.
"Hiện tại không phải lúc thích hợp để cho em biết chuyện của bọn họ.
Chờ một thời gian nữa, sau này anh sẽ kể cho em nghe." Thời Yến An nhéo má Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh rụt cổ lại, bĩu môi nói: "Lạnh thế."
"Còn em thì ấm thật đấy, vừa hay có thể sưởi ấm tay anh."
Đôi mắt Thời Yến An cong lên, nói xong cầm lấy tay cậu nhét vào túi.
Diệp Niệm Ninh không nói gì, chỉ lặng lẽ trở tay nắm chặt tay Thời Yến An.
Lúc hai người trở lại sân bóng rổ, Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm còn đang nói chuyện phiếm, nhìn có vẻ rất hòa hợp, ít nhất cả hai đều cười.
"Chúng ta tách ra đi.
Cậu đi với em trai tôi, còn tôi đi với Tử Khiêm.
Đi dạo một vòng rồi gặp nhau ở cổng trường."
Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm một trước một sau đi đến trước mặt Thời Yến An.
Ánh mắt Diệp Thanh Lâm thoáng liếc qua hai bàn tay đặt trong cùng một túi áo, bình tĩnh nói.
"Được." Thời Yến An vừa dứt lời, Diệp Thanh Lâm và Tống Tử Khiêm đã ra khỏi cửa.
Anh và Diệp Niệm Ninh đứng bên cạnh quay sang nhìn nhau, cùng mỉm cười.
"Chắc bọn họ sẽ làm hoà thôi nhỉ?" Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng hỏi, không chắc chắn lắm.
"Có lẽ thế."
Thời Yến An nhéo tay Diệp Niệm Ninh: "Đi thôi, tụi mình qua thư viện xem thử đi."
"Ok."
Diệp Niệm Ninh cúi người cầm chai nước và quả bóng lên, rồi đưa bóng cho Thời Yến An.
Thời Yến An kẹp quả bóng giữa khuỷu tay, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Diệp Niệm Ninh không buông.
Hai người cùng rảo bước ra ngoài.
Bây giờ vẫn chưa khai giảng, cộng thêm thời tiết cực kỳ lạnh, nên trong sân trường chẳng hề có lấy một bóng người.
Vì thế Diệp Niệm Ninh cứ thoải mái cho Thời Yến An cầm tay mình.
Bầu không khí vừa mập mờ, vừa có chút kỳ lạ bao trùm cả hai.
Nếu lúc này có ai đó đi ngang qua, chắc sẽ phải cảm thán một câu, hai người họ xứng đôi quá.
Nhưng không ai biết rằng, thật ra trong lòng mỗi người đều đang đấu tranh dữ dội.
Thời Yến An cứ mải suy nghĩ hành động và lời nói nãy giờ của anh có thể khiến Diệp Niệm Ninh phản cảm, hay thậm chí có thể khiến cậu giận.
Còn Diệp Niệm Ninh thì lo lắng nếu cậu cứ để Thời Yến An theo đuổi mình thế này, mà không cho người ta một câu trả lời, liệu rằng ngày nào đó anh sẽ không còn thích mình nữa không.
Cậu sợ mình quá đáng với anh, sợ chính bản thân sẽ đánh mất tình yêu anh dành cho mình.
Trong thư viện vô cùng yên tĩnh, có mỗi một thủ thư ngồi gần điều hòa để trông sách, thấy hai người họ vào cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hề lên tiếng.
Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng nói với Thời Yến An: "Tụi mình tìm sách đi."
Thời Yến An gật đầu, buông tay Diệp Niệm Ninh ra rồi đi tìm những cuốn sách mà mình thích.
Diệp Niệm Ninh sợ nhiệm vụ thất bại, bèn lẽo đẽo theo sau Thời Yến An.
Trong thư viện có đủ loại sách, bất kể là những tác phẩm nổi tiếng hay những cuốn tản văn trong lành như nước, hoặc các loại tiểu thuyết nam nữ, đều có thể được tìm thấy ở đây.
Tính ra cũng đã gần mười năm rồi Diệp Niệm Ninh không đến thư viện, ngay cả tiệm sách ven đường cậu cũng không vào.
Thật ra cậu không thích đọc sách cho lắm.
Lúc còn đi học, cậu từng đọc rất nhiều sách, mỗi ngày của cậu nếu không phải đang lang thang giữa biển sách thì cũng đang trên đường đi đến biển sách.
Đặc biệt là giai đoạn chuẩn bị thi đại học, sáng vừa mở mắt ra đã phải đọc sách tiếng Anh, tối trước khi đi ngủ còn phải làm một bộ đề.
Có hôm nào may mắn đến cả lúc ngủ cũng mơ thấy cảnh làm bài thi.
Nhưng nếu cùng đọc tiểu thuyết với người mình thích, cảm giác này khác nhau hoàn toàn.
Thế mà cậu lại thấy việc này rất thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...