Tiểu Anh Đào

cavien6666

Hầu như tất cả những người chơi thể thao điện tử là những con cú đêm, và thói quen làm việc và nghỉ ngơi của họ là vô cùng không lành mạnh.

Mỗi ngày buổi sáng thức dậy vào khoảng 12 giờ để ăn, và bắt đầu tập luyện vào lúc hai giờ chiều, mãi cho đến tối hai hoặc ba giờ là thời gian để câu lạc bộ tập trung vào tập luyện. Không loại trừ sau khi đào tạo một nhóm người đi kiếm thức ăn như người về đêm, cuối cùng nằm xuống và đi ngủ về cơ bản phải hoạt động đến bốn giờ sáng.

Tại thời điểm này, không có ai ở trong căn hộ.

Khi chuông cửa trong phòng khách vang lên hàng chục giây, Thẩm Chi Châu mới đần độn lật người, miễn cưỡng mở mắt, nửa ngồi dậy.

Rèm cửa trong phòng khép chặt, căn phòng tối, không có ánh sáng.

Anh chạm vào điện thoại và liếc nhìn...

Mới chín giờ rưỡi.

Đối với họ, nó tương đương với năm hoặc sáu giờ tối.

Rời giường khẳng định sinh khí. Thẩm Chi Châu một chân bước xuống giường, chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, không biết có thứ mềm mại và ấm áp gì đó anh thản nhiên bước lên.

Thứ đó kêu lên dữ dội, đột nhiên nhảy dựng lên, và nhanh chóng nhảy lên giường, một mặt oán giận nhìn anh ta.

Thẩm Chi Châu kéo rèm cửa ra, nắng nhanh chóng đổ vào, căn phòng sáng hơn phân nửa.

Một con mèo trừng to đôi mắt màu lam, cọ góc chăn hắn, một bên liếm móng vuốt, một bên liếc nhìn anh ta một cách cao quý với đôi mắt "Ta mới là chủ nhân", meo meo, xoát cảm giác tồn tại.

Đáng tiếc,chủ nhân không chú ý đến nó, tùy ý khoác áo, đi ra ngoài để mở cửa.

"..." TvT

•••••

Lạc Anh liếm kem, gặp cửa không mở.

Đang nghĩ, đến cửa hàng tiện lợi ngồi xuống rồi quay lại sau. Dù sao, cá viên không ăn sẽ nguội. Nguội rồi ăn không ngon như lúc còn nóng.

Cô nghĩ nó thật hoàn hảo, trong khi cô chuẩn bị thực hiện nó, cánh cửa căn hộ mở ra trước mặt cô mà không báo trước.

Người đàn ông cao lớn đứng ủ rũ trong khe cửa, ngón tay đỡ khung cửa, đôi môi mỏng khẽ mím lại, trông có vẻ lười biếng và mệt mỏi.

Đôi môi mỏng của Lạc Anh khẽ mở: "Đây...?"

Người đàn ông mở mắt, kinh ngạc trong chớp mắt.

Lạc Anh nuốt nước bọt. Cả người choáng váng, có chút không hiểu. Cô dường như nhận ra điều gì đó nhưng rất nhanh xua tan ý tưởng.


Chỉ có thể nhìn vào nhà qua khe cửa tò mò: "Anh... Anh... Anh trai em đâu? Tại sao anh lại ở đây?"

Bên trong thực sự có người, một đầu tóc vàng rối xù, cong vẹo nằm trên ghế sofa, là lá thiếc tối hôm qua.

Cô gọi anh trai?

Thẩm Chi Châu liếc mắt đánh giá hai người, nghĩ cái gì đó. Trong vài giây, anh cau mày, lặng lẽ di chuyển cơ thể, chặn tầm nhìn của cô, do dự hỏi: "Cậu ta là anh trai của em?"

"Ah?" Lạc Anh bối rối,có chút mơ hồ "Em... em không biết."

"Không biết em gọi cái gì?" Thẩm Chi Châu dường như có chút rõ ràng về tình hình hiện tại. Cánh cửa vẫn chỉ mở một nửa, thân mình đi qua một chút, thành thạo đùa giỡn trẻ con.

"..."

"Không biết em gọi cái gì, hả?" Gặp Lạc Anh không nói, anh hỏi lại.

Lạc Anh trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận: "Anh hung dữ cái gì? Em lại không gọi anh trai anh. Hơn nữa, em gọi ai là anh trai, liên quan gì tới anh?"

"Bé con, em tốt nhất làm rõ ràng, hiện tại ai có thể cho em vào cửa." Anh thẳng người, gõ vào khung cửa bằng các khớp ngón tay,tiến lại gần,:"Đắc tội tôi, em không chiếm được thứ tốt nào đâu."

"..."

Đe dọa?

Lạc Anh còn không tin: "Anh là ai? Tại sao anh lại đứng đây, anh trai em đâu? Đắc tội anh thì sao? Chẳng lẽ anh là chủ sở hữu của căn hộ này, anh có phải là anh trai em không?"

Không khí đóng băng trong một giây, giống như được rắc chất keo tụ.

Lạc Anh trừng mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

Thẩm Chi Châu lông mi giật giật, liếc lên xuống nhìn cô, khóe miệng không mặn không nhạt gợi lên, phút chốc mỉm cười.

Lạc Anh nhìn chằm chằm vào mặt hắn, khẽ cau mày và đột nhiên có một linh cảm rất xấu trong lòng.

Quả nhiên, trong vài giây, nghe thấy anh ta nói.

"Ừ."

"..."

"..."

Ngày cẩu.

Lạc Anh vẫn có chút hoài nghi: "Anh gạt em!"


Thẩm Chi Châu: "Có cần thiết không?"

"..." dường như không cần thiết.

Lạc Anh thở ra, nhanh chóng thay đổi từ sốc sang chấp nhận và hít một hơi dài.

Nheo mắt lại, không dấu vết mỉm cười, như một con mèo sữa nhỏ vô hại, ngước nhìn anh, chớp mắt ngoan ngoãn, không nói chuyện.

Bộ dáng đáng thương vô tội còn xảo quyệt hơn hồ ly.

Khóe miệng của Thẩm Chi Châu thẳng tắp, lặng lẽ thở ra, di chuyển cơ thể và mở cửa cho cô.

Cô bé gì cũng chưa nói, thức thời lủi vào.

Thẩm Chi Châu: "Tiền đồ."

•••••••

Lạc Anh bước vào phòng khách, ngồi trên ghế, đặt túi lên bàn trà, lấy ra bánh mì ăn nhẹ cô mua và phần cá viên lớn, mở ra.

"Hoàng mao", tên thật là Lâm Y, ngoài một chút tóc rối bù, giá trị nhan sắc vẫn rất cao, một chút gọn gàng, có thể được coi là một đại soái ca.

Anh ta vừa bị đánh thức bởi tiếng ồn đóng cửa nặng nề của Thẩm Chi Châu, lúc này anh ta đang ngồi trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, vẫn không nhúc nhích.

Lạc Anh cắn cá viên, nhìn chằm chằm vào anh ta trong vài giây, xác định anh ta là người đùa giỡn Thỏ xám đêm qua, chưa cho anh ta sắc mặt tốt.

Thẩm Chi Châu rót cho cô một cốc nước, nặng nề đặt nó lên bàn.

Lạc Anh nhai nhỏ cá viên, nuốt nó xuống, vừa định nói cảm ơn, một từ "cảm ơn" chưa được nói ra.

Thẩm Chi Châu thấy cô ăn má phồng lên: "... cẩn thận nghẹn."

Lạc Anh: " Cảm ơn anh!"

Thẩm Chi Châu: "Không khách khí."

"..."

Người này không biết xấu hổ.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt khó chịu liếc về ai đó đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sofa, vài giây im lặng, cuối cùng từ bỏ một số hành vi bạo lực đuổi người trước mặt trẻ con.

Nghiêng đầu, "Tối qua... tại sao không quay lại?"


"Tối qua?" Lạc Anh nhớ tới tin nhắn văn bản, rút ​​điện thoại ra và liếc nhìn nó một lần nữa. Thẩm Chi Châu nhìn thấy trình bảo vệ màn hình của điện thoại di động là Thủy thủ mặt trăng, màu hồng dịu dàng." Tối qua gửi tin nhắn hỏi anh, anh không trả lời."

"Anh đang lái xe."

"À? Phải rồi!" Lạc Anh nhớ lại, "Nhưng tối qua em không biết đó là anh, anh không để ý đến em. Em nghĩ anh đã ngủ, nên em không dám trở về gõ cửa, vì em quên mang chìa khóa."

Thẩm Chi Châu: "Em không thể gọi?"

"..."

Bệnh thần kinh! Buổi tối khuya, không quen biết, cũng không phải là vấn đề lớn, ai sẽ gọi?

Lạc Anh không biết anh đang rối cái gì, chẳng phải chỉ một đêm không về sao?

Lâm Y cảm nhận bầu không khí căng thẳng, ngay lập tức mở mắt ra, "A," một tiếng, "lão đại, khi nào trong nhà anh có một em gái? Ai vậy? Bạn gái? Cây vạn tuế ra hoa?"

"..."

"..."

Lạc Anh cắn cá viên, gần như nghẹn, vội vàng uống một ngụm nước.

Thẩm Chi Châu nhặt một ổ bánh mì, quơ quơ,thấy cô bé gật đầu đồng ý, mới mở gói và cắn một miếng, chậm rì rì nói: "Tỉnh có thể lăn, em gái tôi."

"Em gái ông?" Giọng nói của Lâm Y ấm áp và trong trẻo, hoàn toàn vắng bóng sự không đứng đắn của đêm qua. Anh ta dùng tay chải mái tóc vàng rối bù, đứng dậy và nói, "Chào em gái. Tên của em gái là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Trông thật nhỏ đi? Vẫn đang học? Đại học hay trung học? "

Một chuỗi vấn đề liên tục được đặt ra như đại bác liên thanh, Lạc Anh không có thời gian để nói chuyện.

Thẩm Chi Châu liếc anh ta.

Lâm Y thức thời câm miệng, lấy trộm ổ bánh mì, phất phất tay, làm một động tác chuẩn bị thoát khỏi cuộc trò chuyện: " Đi đây, cảm ơn lão đại thu lưu, phòng lão đại quả nhiên ngủ thoải mái, ghế sofa của lão đại rất mềm mại, em đi thôi. Lão đại nhớ huấn luyện! "

Ngay khi giọng nói của anh ta rơi xuống, anh ta bật tung cánh cửa và bước ra khỏi căn hộ.

Thực ra, Lâm Y không dám nói nửa câu sau.

"Lão đại nhớ huấn luyện... Đừng vì tán gái mà quên trận đấu!!!"

Lại còn nói là em gái, lừa trẻ ba tuổi? Ai tin? Cha lão đại đã ly thân,là con một ở Thẩm gia, kéo ở đâu ra một cái em gái.

"Anh ấy có phải trong đội của anh không?"

Sau khi Hoàng mao rời đi, Lạc Anh sợ bầu không khí xấu hổ và ngay lập tức tìm thấy một chủ đề.

"Ừ." Thẩm Chi Châu nói, "Thế nào? Em quan tâm cậu ta?"

"... không quan tâm."

Lạc Anh nhìn chằm chằm vào anh ta vài giây, tự hỏi tại sao người này lại trò chuyện như thế này, đem câu chuyện chết như thế!

Ngay cả ngồi cạnh anh cũng cảm thấy không khí giảm hai mươi độ.


"À, đúng rồi. Tối qua quá muộn để quay trở về. Em đã không tắm. Em có thể mượn phòng tắm của anh không?"

Lạc Anh chạy ra ban công, thu váy, ôm nó trong lòng, vào phòng lấy đồ ngủ, hỏi một câu tượng trưng.

Thẩm Chi Châu đang cúi đầu dọn dẹp đống rác trên bàn, chà xát bàn nhiều lần như một bệnh nhân mang chứng khiết phích,gật đầu.

Lạc Anh mỉm cười với anh, tản ra mái tóc dài và đi vào nhà tắm.

Thẩm Chi Châu nghe người ta châm chọc bảo con gái đi tắm rất lâu. Trước đây anh không có khái niệm gì, hôm nay cuối cùng cũng được lĩnh hội.

Lạc Anh vừa đến từ Thành phố B ngày hôm qua, chạy một ngày, rồi đi đến quán bar, lúc này đang đứng dưới vòi hoa sen lau người nhiều lần, gội đầu, rửa mặt, thề tẩy sạch sẽ mùi rượu khó ngửi trên người.

Thẩm Chi Châu cử chỉ điên rồ, cầm ly nước, lúc ẩn lúc hiện qua lại trong phòng khách, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, nhìn thấy nhu yếu phẩm hàng ngày của cô gái trong phòng bên trái phòng ngủ của anh.

Giống như hai người hoàn toàn khác nhau, đột nhiên bị nhét vào một không gian hẹp. Không đến vài ngày, anh nắm rõ sinh hoạt của cô trong lòng bàn tay.

Trong nháy mắt này, tất cả sự chán nản đêm qua đã bị cuốn đi, trái tim dường như được lấp đầy bởi một cái gì đó.

Đặc biệt là khi thấy bóng dáng cô gái xoa mái tóc ướt và bước ra khỏi phòng tắm, bất tri bất giác, liền gợi lên khóe miệng.

Lạc Anh không biết bản thân cảnh giác cái gì, dừng lại động tác, cau mày và nhìn anh: "Anh đang cười cái gì vậy?"

Thẩm Chi Châu ý cười không giảm, không nhìn vào mặt cô, đảo mắt xuống một chút, đáp xuống nhân vật hoạt hình trên T-shirt áo ngủ của cô, nhẹ nhàng thuận miệng nói, " Áo ngủ, xấu xí."

"..."

Lạc Anh quay đầu lại nhìn anh, cảm thấy sự nóng nảy dữ dội của cả đời này là do anh chọc đi lên, và ngay cả con gấu trên áo ngủ của cô cũng vẫy tay giận dữ, "Nó xấu ở đâu? Không phải là một con gấu sao? "

Lạc Anh nhớ rõ rằng bộ đồ ngủ của cô là được ông của cô mua. Cô không nghĩ thẩm mỹ của mình có vấn đề, căn bản là anh không có việc gì tìm việc.

Mặc dù ông của cô đã yêu cầu cô xem người này là anh trai của mình, Lạc Anh không hề thấy anh trông như một người lớn.

Đây chỉ là ngày đầu tiên cô đến đây. Anh khắp nơi khó xử. Để chứng tỏ rằng mình không nóng nảy, Lạc Anh gian nan nghẹn khẩu khí, động tác nhỏ nghiến răng, gầm lên:

"Thẩm Chi Châu, đừng có quá đáng!!!"

"..."

Ngay cả tên và họ cũng được hét lên. Thẩm Chi Châu cảm thấy bản thân cũng quá đáng. Anh bước vài bước,lấy khăn giúp cô xoa tóc. Nhân tiện vuốt mái tóc mượt mà:" Người trông đẹp mắt không phải được?"

Nhưng mà, cô gái căn bản không cảm kích, bỏ tay anh ra, chóp tóc bất ổn rơi vài giọt nước lên cổ áo của bộ đồ ngủ, bỗng chốc ẩm một mảnh.

Cô gái mười tám tuổi, không nghĩ tới phát dục rất tốt, bộ đồ ngủ rộng không thể ngăn được đường cong tinh tế của cô.

Dưới xương quai xanh mỏng manh và nhỏ, làn da trắng sáng.

Anh nhớ rõ rằng anh đã nhìn thấy Lạc Anh khi anh còn nhỏ. Lúc đó, cô bé khoảng ba hoặc bốn tuổi. Cô có tính cách sôi nổi và đặc biệt tinh nghịch. Cô gầy và nhỏ, như một con khỉ.

Cô bé tóc khô và gầy hoàn toàn khác với cô gái nhỏ đang đứng trước mặt anh trắng như sứ.

Thẩm Chi Châu lại nhìn cô chằm chằm.

Lạc Anh quệt miệng, lực lớn đẩy cửa vào phòng để chăm sóc da.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui