Tiểu Anh Đào

cavien6666

Lạc Anh không nghĩ tới, Thẩm Chi Châu sẽ xuất hiện ở chỗ này.

... Anh không cần huấn luyện sao? Làm gì rảnh rỗi như vậy?

Xem tư thế, giống như là tới đón cô tan học.

Lâm Duyệt cũng chú ý tới, ánh mắt ý bảo Lạc Anh, mắt nheo lại, "Ai" kêu một tiếng: "Tôi có phải nên tránh một chút hay không?"

"..."

Qua vài giây, Lâm Duyệt phản ứng lại, trừng lớn mắt, thanh âm hơi do dự nói: "Ôi, không đúng a. Tôi thế nào cảm giác không khí có chút là lạ, lần trước cậu nói với tôi P thần tỏ tình, đằng sau có chuyện gì hả?"

"..."

Lạc Anh đầu quả tim run lên, cả người cứng ngắc tại chỗ.

Cô còn chưa có cúp điện thoại đâu, này Lâm Duyệt lại ở đây nói nhảm cái gì!

"Cái gì đằng sau? Cậu nhớ lầm rồi? Tôi có nói qua cái này đâu?" Lạc Anh điên cuồng hướng cô ấy nháy mắt.

Lâm Duyệt gãi gãi đầu, "Thế nào không có?"

Sau đó, cô ấy nhanh chóng đọc hiểu ý tứ trong mắt Lạc Anh, "A" một tiếng, như là làm sáng tỏ với người trong điện thoại, cất cao âm lượng nói: "Tôi nhớ lầm, giống như thật sự không có, không phải là cậu nói, là người khác nói."

"Thôi không nói cái này nữa." Lạc Anh ý đồ cho qua, " Chúng ta đi mua trà sữa trước, mới nói muốn mời cậu uống trà sữa."

Tiếp theo, nói Thẩm Chi Châu chờ một chút, liền cúp điện thoại.

Người đàn ông nhăn lại mày, nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái đang đi đến quán trà sữa phía bên kia.

Bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười bất lực.

••••••

Ngày càng có nhiều người đi lại ở cổng trường, Thẩm Chi Châu đội mũ lưỡi trai, lẳng lặng ở dưới bóng cây chờ.

Đến chạng vạng, mặt trời dần dần lặn xuống, đem toàn bộ trường học đều nhuộm thành màu hoàng kim.

Phút chốc, có một nhóm nữ sinh đi qua cổng trường, người người trang điểm mỹ lệ, quần áo tinh xảo, ngay cả móng tay cũng đính những viên đá lấp lánh.

Nhóm người dự định đi ra ngoài cổng trường dạo một vòng, ở giữa có một cô gái xinh đẹp tóc xoăn gợn sóng màu đỏ rượu,phát hiện một chàng trai khí chất xuất chúng đứng cạnh cây đa to ngoài cổng trường.

Chàng trai khuôn mặt rất đẹp mắt, da trắng, đội mũ lưỡi trai, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt, nhưng sống mũi thẳng, môi dưới no đủ, hàm dưới hình dáng rõ ràng và sâu, cả người lộ ra một cỗ không chút để ý câu nhân.

Phía sau có ánh chiều tà chiếu vào đỉnh đầu anh, phủ lên hình bóng anh một tầng hào quang nhẹ nhàng, khiến cả người anh trở nên mềm mại lại yên tĩnh.

Bên cạnh có người lên tiếng: "Chàng trai kia rất đẹp trai! Học lớp nào? Hình như chưa thấy qua?"


"Tôi cũng chưa thấy qua."

"Tôi cũng không..."

"Không phải chứ, đã là học kỳ hai rồi, trong trường học có soái ca đã sớm bị phát hiện. Vậy mà còn để lọt?"

"Này." Cô ta dùng bả vai đẩy đẩy cô gái tóc xoăn gợn sóng bên người Lâu Mộng Đình, cười nói, "Thế nào? Có hứng thú hay không? Thừa dịp mọi người đều còn chưa có phát hiện kho báu này, bắt anh ta trước."

"Đúng vậy, Mộng Đình xinh đẹp như vậy, hẳn là không có người đàn ông nào không thích đi?"

Cô gái bị giựt giây, tự tin tươi cười xinh đẹp, đưa tay vuốt lại tóc trước trán, toàn bộ vuốt đến sau tai, lộ ra một đường quai hàm tinh xảo khéo léo, rộng rãi nói: " Đừng nói vậy, tôi đi lên kết bạn."

Cô ta đi về phía trước đi mấy bước, mục đích rõ ràng đi về hướng chàng trai.

Không biết vì sao, mỗi một bước, có thể tới gần hắn một chút, càng có thể thấy rõ ngũ quan của hắn, cảm nhận được khí chất của hắn, tim đập càng mãnh liệt, gần như nhảy ra ngoài.

Cho đến khi đi đến trước mặt hắn, người đàn ông hình như có phát hiện ngẩng đầu, liếc cô ta một cái.

Trong chớp mắt này, cô ta rốt cục có thể nhìn thấy ánh mắt hắn, hốc mắt thâm thúy, đuôi mắt hếch lên, con ngươi đen thuần, giống như lốc xoáy, sẽ hút cô ta vào trong giây tiếp theo.

Cô ta cảm thấy hắn nhìn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, khuôn mặt hoàn hảo như thế làm cô ta nhìn có chút hoảng hốt, thoáng chốc thất thần, lời định nói đều đã quên.

Thẩm Chi Châu không hiểu đột nhiên có cô gái đứng trước mặt làm cái gì, trên tai vẫn còn đeo tai nghe, không chút để ý đưa tay tháo xuống tai nghe chờ đối phương mở miệng.

Đối phương ấp úng: "Bạn học..."

Thẩm Chi Châu:?

"Có thể kết bạn không? Hoặc là thêm Wechat?"

Thẩm Chi Châu: "..."

Đã hiểu.

"Xin lỗi, tôi có bạn gái."

Thẩm Chi Châu nói chuyện từ trước đến nay đều trực tiếp, giống như anh thích Lạc Anh, anh sẽ nói thẳng với cô, muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn cùng với cô...

Không thích một người, cũng như thế.

Chỉ là hỏi có thể kết bạn không thôi.

Cứ như vậy bị đối phương chọc phá tiểu tâm tư, khuôn mặt Lâu Mộng Đình có chút không nhịn được, toàn thân buộc chặt, hơn phân nửa là thẹn thùng.

Tâm lý thiếu nữ thời thanh xuân càng là mỏng manh, gò má đỏ lên, mang theo điểm thẹn quá thành giận.

Vừa vặn, Lạc Anh cùng Lâm Duyệt từ quán trà sữa đi ra.

Lạc Anh dùng ống chọc xuống, hút một ngụm trà sữa, vui vẻ nói: " Uống rất ngon, tôi đã nói rồi, loại mới này chắc chắn rất ngon."


Lâm Duyệt đồng ý gật gật đầu: " Đúng, cám ơn trà sữa bạn tốt. Cậu nhanh đi tìm P thần đi, để nhà vô địch ở cổng trường lâu như vậy, tâm cậu cũng thật lớn."

"Sợ cái gì?" Lạc Anh bĩu môi, lời nói còn chưa nói xong, liền thấy cách đó không xa, một cô gái cao gầy xinh đẹp đứng ở trước mặt Thẩm Chi Châu, ngay lập tức bị vả mặt, má sưng lên.

Lâm Duyệt cũng nhìn thấy được, nheo lại mắt phân biệt một chút: "Kia không phải là Lâu Mộng Đình sao?"

"Tên nghe rất quen, ai vậy?" Lạc Anh ngẩng mặt, không vui nói.

"Chính là bạn gái cũ của Đoạn Thần Hiên." Lâm Duyệt cho cô phổ cập khoa học một chút bát quái gần đây trong trường, "Hai người bọn họ vừa chia tay tuần trước, cậu mau đi thôi, tôi nhìn P thần đều sắp bị cô ta phiền chết."

"..."

Lạc Anh nâng trà sữa, đặc biệt ngoan ngoãn đi qua, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Lâu Mộng Đình, trực tiếp đứng ở trước mặt Thẩm Chi Châu, giống như con thú nhỏ, ngẩng đầu lên, nghển cổ.

Mở to đôi mắt đen, không chớp mắt nhìn anh, mang theo một chút mê mang cùng vô tội, cũng ẩn ẩn lộ ra chút tức giận.

Trong ánh mắt rõ ràng nói: Nhìn! Mới ở cùng nhau vài ngày? Đã bị em bắt được rồi?

Người đàn ông có chút dở khóc dở cười, lại cảm thấy có chút đáng yêu, hạ mắt, liếm môi, không tiếng động nở nụ cười.

Nhéo nhéo khuôn mặt của cô, phát hiện cô bé thật mềm mại ngọt ngào, thật sự là đáng yêu.

Cũng không xem mình có sai hay không, bạn gái không vui, đương nhiên phải dỗ.

Anh cong lên khóe môi, ý vị thâm trường cúi xuống, dựa sát vào cô, không sợ chết chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mềm nhẹ nói: "Cục cưng, thực xin lỗi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Anh phiếm hồng:?

Vẫn còn có người ở chỗ này đấy!? Đây là cái xưng hô gì!!!

Lâu Mộng Đình vừa nghe, chợt ngẩn ra.

Cùng với bộ dạng Thẩm Chi Châu vừa mới cự tuyệt cô ta, hoàn toàn bất đồng, ngay cả khí chất xung quanh đều thu liễm vài phần, chàng trai lạnh lùng cao ngạo thua trên tay cô gái nhỏ trong vài giây.

Cái này cần cứu vớt bao nhiêu hệ ngân hà, mới tu luyện được phúc phận này!!!

Lâu Mộng Đình tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lạc Anh nhẹ nhàng thở ra, không vừa lòng lại trừng anh một cái: "Làm gì gọi em cục cưng? Rất kỳ quái! Ai là cục cưng của anh?"

"Nơi nào kỳ quái? Không kỳ quái, em chính là cục cưng của anh." Thẩm Chi Châu tự nhiên cúi đầu, môi mỏng đặt lên ống hút cô vừa chạm, uống lên hai ngụm trà sữa, rồi sau đó, liếm liếm môi dưới, đánh giá câu, "Còn rất ngọt. Con gái bọn em thích uống mấy thứ này?"

Lạc Anh phản ứng lại, chu cái miệng nhỏ, trừng lớn mắt: "Anh làm gì? Em vừa uống."

"Anh biết chứ. Bạn trai thử một chút bạn gái đã uống qua cũng không được?" Thẩm Chi Châu vô tội liếc nhìn cô một cái, cọ cọ mũi cao đẹp của cô, lên án nói, "Em lại thẹn thùng! Hôn đều hôn qua, uống một ngụm cũng không thể?"

"Em chưa nói không thể, chính là... Chính là..."


"Bé con, làm sao em luôn thẹn thùng như vậy? Làm hại anh nhịn không được khi dễ em."

"Anh lại đang nói cái gì?"

Thẩm Chi Châu ôm chầm lấy cô, ôm vào trong ngực, xoa đầu nhỏ, vuốt tóc.

Lạc Anh cũng cảm thấy bản thân phản ứng có chút quá lớn, thanh âm nho nhỏ phản bác: "Em không giống anh thích ứng nhanh như vậy, anh dù sao cũng phải cho em thời gian..."

"Được được được." Thẩm Chi Châu dung túng nói, "Anh đào nhà chúng ta chính là anh đào màu đỏ, thích đỏ mặt cũng không phải là không có đạo lý."

"Nói linh tinh cái gì!"

"Lên xe." Thẩm Chi Châu nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, nghiêng đầu nói với Lạc Anh, "Ngoan một chút, ngồi ổn, anh liền mang em về nhà, đi ăn cơm."

Lạc Anh nhìn anh vài lần, ánh mắt vòng vo chuyển, không do dự ngồi lên, tay nhỏ bé nắm vạt áo anh, còn nhỏ giọng lên án: "Làm sao anh... Luôn coi em là trẻ con? Còn nói cái gì ngoan một chút, ngồi ổn."

"Em không phải là trẻ con sao? Liền tính em lớn bao nhiêu, bao nhiêu tuổi, em luôn luôn là bé con của anh."

Mặc kệ em có tin hay không, anh đều sẽ sủng em cả đời.

Thẩm Chi Châu chân dài đạp xe, cúi thấp người, đi về phía trước.

Vườn trường yên tĩnh, gió đối diện thổi tới, ven đường những cây long não reo nhẹ.

Lạc Anh nâng trà sữa, ngồi ở đằng sau Thẩm Chi Châu, một chút một chút lắc bắp chân.

Cô hút một ngụm trà sữa, chậm rãi mím môi, trầm ngâm: "Vậy được rồi, trẻ con liền trẻ con đi."

Sau đó, bản thân không nhịn được vụng trộm nở nụ cười.

Còn chưa có cười được vài giây, đã bị người đàn ông vô tình vạch trần: "Cười trộm liền cười trộm, đừng lộn xộn, ôm chặt thắt lưng anh."

"..."

"Ngã xuống, anh không đau lòng sao?"

"..." Lạc Anh thu lại ý cười, banh mặt nói, "Ai cười? Anh đừng nói lung tung nói."

"Anh nói lung tung?" Thẩm Chi Châu chậc một tiếng, hiển nhiên không tin lí do thoái thác của Lạc Anh, "Còn chưa có lên xe, khóe miệng đã giương lên, không phải tới đón em một lần sao? Vui vẻ như vậy? Nếu có rảnh, anh mỗi ngày tới đón em."

"..."

Cô sờ sờ khóe miệng, nỗ lực nghĩ lại một chút vừa rồi thật sự luôn luôn cười sao?

Làm sao có thể, cô nào có rõ ràng như vậy, còn "đã giương lên", lừa trẻ ba tuổi!

Lạc Anh không rối rắm vấn đề này, điều chỉnh một chút dáng ngồi, vòng vo cái đề tài hỏi: "Anh hôm nay không cần huấn luyện sao?"

"Người của chiến đội đang phát sóng trực tiếp, không huấn luyện."

"Bọn họ đều trực tiếp, anh không trực tiếp sao?" Lạc Anh kinh ngạc hỏi.

"Thời gian yêu đương cũng không đủ, còn trực tiếp cái gì?"

"..."


Thái độ này, phỏng chừng sẽ bị fan chỉnh một trận!!!

•••••••

Cơm chiều, Thẩm Chi Châu đưa cô đến một nhà hàng Nhật Bản.

Bên trong yên tĩnh, có ít người, thói quen nghề nghiệp, Thẩm Chi Châu vì phòng ngừa bị chụp, đặt một phòng bao nhỏ, nắm tay Lạc Anh đi vào.

Cô bé ngồi trên đệm, rót một chén trà, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Như vậy có phải quá lãng phí tiền không?"

Người đàn ông nói một cách tùy ý: "Anh có tiền."

"..."

Lạc Anh bị nghẹn, hắng giọng nói với hắn, "Em biết, chú Thẩm là ông chủ tập đoàn thịnh kinh, em đương nhiên biết anh có tiền. Nhưng chúng ta kỳ thực có thể tiết kiệm một số thứ không cần thiết."

"Thế nào?" Người đàn ông cúi người, ở nơi tư mật không người lớn mật trực tiếp đứng lên, siết chặt nách, đem cô ôm đến trên đùi mình, vén tóc cô ra sau tai, hôn lên khuôn mặt mềm mại non nớt của cô, "Mới ở cùng nhau chưa đến một ngày, đã nghĩ thế nào tiết kiệm tiền cho anh? Giống như quản gia...?"

Lạc Anh trừng anh một cái, tránh xa anh, "Tiết kiệm tiền là một thói quen tốt được phát triển từ nhỏ, được rồi! Em cảnh cáo anh, không được động tay động chân."

"Lặp lại lần nữa?" Người đàn ông thái độ lạnh lùng, mắt nheo lại, hai tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt anh lại gần một chút.

Lạc Anh nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tất, trong lòng phát hoảng, yết hầu có chút phát khô, cô mím môi, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, liếm một chút, đôi môi phấn nộn lập tức trở nên sáng bóng ướt át hơn, càng đẹp mắt.

Tóc bên tai vô tình buông xuống, cả người lộ ra một vẻ đẹp nhu nhược vô tội.

Thẩm Chi Châu bị kích thích bởi cảnh này, môi mỏng nhếch lên, đầy hứng thú nhìn cô.

Lạc Anh cũng không biết là bản thân vừa mới nói sai cái gì rồi, đánh bạo, do do dự dự mở miệng: "Em nói, Em cảnh cáo anh, không được động tay —— "

Lạc Anh còn chưa có phản ứng lại, miệng đột nhiên bị ngăn chặn, ngô một tiếng.

Tay để ở bên trong, giãy dụa, lại bị người đàn ông đè lại.

Lúc này đây, Thẩm Chi Châu hôn môi, cũng không hung hăng như lần trước.

Thật thong thả thật ôn nhu vuốt ve môi anh đào của cô, đồng thời cũng thật nhẫn nại dạy cô hô hấp như thế nào, dần dần cô bé cũng thích ứng lại, học xong cách thở, nếm được một chút ngon ngọt, đắm chìm trong đó, thân mình dựa gần vào...

Từ từ nhắm hai mắt, tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh, chủ động dâng lên.

Thẩm Chi Châu xấu xa lui về phía sau, nghiêng đầu, ung dung nhìn cô.

Lạc Anh cảm giác mất mặt cực kỳ, ủy khuất nhăn lại mày, đầu nhỏ vùi vào ngực anh, còn đánh anh.

Rất xấu, thật sự rất xấu!!!

Thẩm Chi Châu!!!

"Nào có người như vậy? Quỷ chán ghét!! Anh thật đáng ghét!!! Xấu lắm!!!"

Thậm chí, mắng xong còn cảm thấy chưa hết giận, giống như chó nhỏ, cầm tay anh, không quản cánh tay anh, một ngụm liền cắn xuống.

Thẩm Chi Châu nặng nề thở ra, cười nhẹ một tiếng, cũng không ngăn lại.

Thấy cô phát tiết xong, mới chậm rì rì thì thầm, cúi đầu hỏi: "Cắn mạnh như vậy, không đau lòng a?"

"Đáng đời!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận