cavien6666
Kết thúc khóa huấn luyện quân sự, sinh viên năm nhất chỉ được nghỉ một ngày, sau đó sẽ chính thức bắt đầu vào học.
Buổi sáng mùa hè, bầu trời rực rỡ như những con sóng trắng nhảy ra khỏi biển xanh.
Lạc Anh và Lâm Duyệt đến nhà ăn để ăn sáng, sau đó đến lớp học của Bộ phận Thiết kế và Sản xuất Hoạt hình.
Khoảng cách không xa lắm. Các khoa của đại học A kiến trúc khác nhau, dụng cụ rất chuyên nghiệp đặc sắc, có thể dễ dàng tìm thấy trong vài phút.
Bây giờ là mười phút trước giờ học.
Lạc Anh bước vào lớp, lớp học chật kín người, mọi người nói nói cười cười, từng trận ồn ào, chỗ ngồi cũng không còn mấy cái.
Lạc Anh nhìn chăm chú vào bên trong, phát hiện vẫn còn hai vị trí trong hàng áp chót có thể ngồi, kéo Lâm Duyệt dọc theo lối đi.
Đùng một tiếng.
Một cây bút gel màu đen rơi xuống chân Lạc Anh.
Cô nhìn xuống và thấy một bàn tay nam trắng, mảnh khảnh được duỗi ra, cổ tay quấn quanh dây màu đỏ, nhặt bút lên, động tác lưu loát, không có hành động dư thừa nào.
Nhưng cậu ta vẫn bị bạn phía sau nhìn thấy, "Này": "Đoạn Thuần Hiên, cố tình ném bút xuống đất, bắt chuyện nữ sinh à?"
"Nói bậy bạ gì đó?" Bị kêu tên nam sinh nhíu mày,ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lạc Anh.
Anh ta trông trắng trẻo nõn nà, còn trắng hơn so với Thẩm Chi Châu, mắt hơi nhíu, một mí, không đẹp, cũng không xấu. Ngũ qua rõ ràng góc cạnh, kết hợp với đôi môi mỏng được nâng lên một cách tự nhiên.
Giá trị nhan sắc miễn cưỡng được bảy tám điểm.
Lâm Duyệt trừng mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi mà họ vừa định đến, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai chỗ bị ngồi rồi, không còn nữa."
Lạc Anh theo tầm mắt của cô nhìn qua, nhìn quanh lớp học một lần, thấy thực sự không có hai ghế ngồi cạnh nhau: "Vậy chỉ có thể tách ra ngồi."
"Liền tính ngồi riêng, cũng không có nhiều chỗ. Hôm nay đông vậy, lớp học này quá nhỏ." Lâm Duyệt thở dài.
Đoạn Thần Hiên nghe cuộc trò chuyện của họ, ngập ngừng trong vài giây, cũng nhìn theo, thực sự không có chỗ.
Anh ta ho hai lần và đề nghị:
"Hay là..."
Lạc Anh không để ý anh ta mở miệng và chuẩn bị rời đi.
Anh ta hô lên: "Bạn học, tôi có một chỗ trống bên cạnh, cậu ngồi xuống đi, tôi sẽ ngồi ở hàng sau, nhường chỗ cho hai người."
"A?" Lạc Anh đỏ mặt một lúc, không ngờ hắn là một người tốt như vậy. "Vậy không tốt lắm."
"Không sao đâu." Anh ta cầm túi lên đứng dậy, trong lúc đó liếc nhìn Lạc Anh, thấy cô không nói chuyện, không khỏi có chút lạc lõng.
Lạc Anh sau đó nhìn anh ta, cúi đầu nói cảm ơn.
Anh ta cười hai tiếng, nói thẳng:
"Không có gì đâu."
Sau khi ngồi xuống, Lâm Duyệt lấy ra sách giáo khoa và laptop. Nghĩ đến chuyện vừa nãy, không nhịn được hướng Lạc Anh phổ cập kiến thức: "Lạc Anh, cậu có biết người vừa rồi là ai không?"
"Tôi không biết." Lạc Anh mở ra sách giáo khoa nhìn vài lần, thản nhiên nói, "Có phải cậu ta ở lớp chúng ta không? Thế nào chưa gặp bao giờ."
Lâm Duyệt nghẹn lời: "Cậu ta ở lớp chúng ta. Tên là Đoạn Thần Hiên, cậu có biết Đoạn Thần Hiên không? Hội diễn quân sự, cậu ta và Phó Y Đồng đã hát thay mặt cho lớp chúng ta. Còn rất dễ nghe. "
Lạc Anh vừa nghe thấy ba chữ " Phó Y Đồng " liền mắt trợn trắng: "Ồ."
"Không." Lâm Duyệt gãi trán, và tiếp tục, "Đừng có thành kiến với cậu ta vì Phó Y Đồng, cậu ta là người giỏi nhất lớp, tôi nghe nói là giỏi nhất toàn khoa hoạt hình. Cậu ta đang ngồi đằng sau chúng ta, nhìn xem, có bao nhiêu cô gái trong lớp đang nhìn trộm cậu ta. "
Lạc Anh chống cằm và im lặng một lúc, như thể nghĩ về Đoạn Thần Hiên một cách nghiêm túc: "... nhưng tôi thực sự không nghĩ cậu ta có bao nhiêu đẹp trai."
Lâm Duyệt sợ Đoạn Thần Hiên sẽ nghe thấy, ngay lập tức che miệng Lạc Anh: "Được rồi, OK, đừng để người khác nghe thấy. Tôi biết, cậu biết P thần, tất nhiên, giá trị nhan sắc cậu ta không thể đánh bại P thần."
Sau giờ học, Lạc Anh cẩn thận sao chép các ghi chú PPT trong lớp vào sách giáo khoa một cách nghiêm túc. Đợi đến lúc cô cầm túi chuẩn bị rời đi, lớp học đã không còn ai.
Đoạn Thần Hiên nhanh chóng kêu cô lại, gọi tên cô: "Lạc Anh."
Lạc Anh không bận tâm làm sao hắn biết tên mình,quay đầu lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta có thể thêm WeChat không?"
Lạc Anh:?
Đoạn Thần Hiên giải thích: "Là như này, tôi lên lớp cố xem bộ sách khác, không nghe được nhiều. Bạn có thể gửi cho tôi một bản sao của những ghi chú bạn đã lưu không?"
Lạc Anh cảm thấy từ chối thì không tốt lắm. Dù sao, cũng là bạn cùng lớp, sớm muộn đều phải trao đổi, vì vậy gật đầu.
Quay trở lại phòng ngủ, Phó Y Đồng và Chu Hân ngồi cùng một chỗ, không biết đang nhìn ảnh gì.
Chu Hân mỉm cười và thở dài: "Tôi phát hiện, bà và Đoạn Thần Hiên đúng là rất xứng! Hai người đứng trên sân khấu, hắn cao như vậy, vừa khéo... chênh lệch chiều cao dễ thương nhất."
Lạc Anh khịt mũi, đi đến chỗ mình ngồi xuống.
Phó Y Đồng cực kỳ nhạy cảm: "Ai, Lạc Anh, cô đang cười gì vậy? Cảm thấy tôi và Đoạn Thầm Hiên không xứng, cô xứng sao?"
Lạc Anh phớt lờ cô ta, mở điện thoại thấy cả Thẩm Chi Châu và Đoạn Thần Hiên tìm cô để trò chuyện.
Quyết đoán nhấp vào hộp thoại sử dụng con mèo "đại hoàng" làm hình đại diện, trả lời anh: [ Ngày nào cũng hỏi vậy, anh không thấy chán à? 】
Phó Y Đồng thấy Lạc Anh không để ý,càng khó chịu: " Đúng rồi, Đoạn Thần Hiên đã nói gì với cô trong lớp học sáng nay? Cô làm gì để người ta nhường vị trí cho, cô không thể đến sớm nhận chỗ sao?"
Lạc Anh bị hỏi não đều đau, liếc cô ta: "Cô quản tôi?"
"A." Phó Y Đồng ôm cánh tay, cười khẽ. " Đúng vậy, tất nhiên tôi không thể quản cô. Cô có hậu trường vững chắc lắm, ngoại trừ trò chơi P gì đó, có phải còn có rất nhiều kim chủ không? Tuổi còn nhỏ, đúng là không cần mặt mũi. "
Lâm Duyệt khó chịu nói: " Y Đồng, đó là P thần, người ta là nhà vô địch thế giới. Lạc Anh và anh ấy chỉ là bạn bè."
Phó Y Đồng: " Chỉ có trẻ ba tuổi như cô mới tin, người ta lên giường với thần tượng cô, cô còn không biết!"
"..."
Lạc Anh đặt điện thoại xuống, không để ý Thẩm Chi Châu. Cô xoay người, liếc nhẹ cô ta, bên môi gợi lên một chút cười lạnh: "Tôi lên giường với thần tượng cô ấy, phải không? Con mắt nào của cô nhìn thấy?"
Phó Y Đồng không muốn yếu thế, tiếp tục trình võ mồm cực nhanh: "Lên hay không lên trong lòng cô không biết à?"
Lạc Anh khinh thường, khóe miệng nhếch lên, cô cười rộ lên như tu la địa ngục làm người ta sợ hãi.
Lâm Duyệt và Chu Hân lo lắng nhìn họ.
Còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Lạc Anh bước lên vài bước. Với lợi thế duy nhất về chiều cao, cô túm tóc Phó Y Đồng, kéo một đầu tóc uốn lại đằng sau, cả người bùng nổ: " Cô nói cho tôi nghe một chút, thấy tôi làm ở đâu? Cô lấy bằng chứng ở đâu? Phó Y Đồng, mỗi ngày chỉnh tôi mắng tôi, có vui không? "
Phó Y Đồng bị tê da đầu, gầm lên: "Lạc Anh, cô. Mẹ nó điên rồi!!!!!! Buông tôi ra!!!"
Cô ta cố nắm lấy Lạc Anh, nhưng cánh tay không đủ dài,chỉ cào được vào da thịt.
Nhưng Lạc Anh không hề cảm thấy đau đớn gì cả, toàn thân bốc hỏa, giọng cô rất hung dữ.
Kỳ thực tính khí cô một chút cũng không tốt, chỉ cần chạm vào điểm mấu chốt, cô có thể cho hắn giống như bây giờ, chật vật như gà sắp chết.
"Tôi, mẹ nó đúng là điên rồi!!! Cô có bệnh không? Còn phát bệnh mỗi ngày! Mỗi ngày không ở sau lưng nói tôi mắng tôi, miệng cô liền ngứa, cô không thể sống? Phó Y Đồng, cô thật đáng thương, đời này cô chỉ có thể thông qua mắng tôi, tìm cảm giác tồn tại trước mặt tôi. Bằng không, cô nghĩ cô là ai? "
Chu Hân và Lâm Duyệt muốn đến khuyên giải, bị Lạc Anh liếc qua.
Lâm Duyệt gập ghềnh nói: "Lạc Anh, đừng nháo quá lớn, đợi lát nữa quản túc đến, thì không tốt lắm."
Chu Hân phụ họa: "Đúng, Đúng. Dừng lại đi."
Lạc Anh không nghe, áp trực tiếp toàn bộ khuôn mặt cô ta lên tường ngoài ban công, đối diện với gương, làm cho cô ta nhìn thấy, bản thân chật vật đến mức nào.
Tiếng hét của Phó Y Đồng quá lớn, không đến vài phút, vẫn mang quản túc đến đây.
Người dì quản túc là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Vừa bước vào cửa, thấy Lạc Anh trông rất tức giận, và Phó Y Đồng đang khóc.
Không phân tốt xấu, đem Lạc Anh mắng một trận, nước miếng bay tứ tung.
Lâm Duyệt muốn nói gì đó, bị dì quản túc mắng ngậm miệng: "Đừng nói chuyện, phòng đánh nhau, hai người các cô sao không khuyên can? Một người hai người như xem diễn, chờ bạn cùng phòng đánh chết bạn cùng phòng, phải không? "
"..."
Lạc Anh cười khẩy.
Dì quản túc lấy ra danh sách và chỉ vào Lạc Anh hỏi: "Tên của cô là gì?"
Lạc Anh không trả lời, ngay cả nhìn cũng không nhìn bà một cái, quay trở lại bàn cầm điện thoại lên.
Không có bất kỳ câu trả lời nào, dì quản túc cảm thấy cực kì mất mặt.
Sinh viên năm nhất mới vào trường không coi trọng bà, không tôn trọng bà, nam sinh còn chưa tính, cố tình là cái nữ sinh.
Bà vừa định tóm lấy Lạc Anh giáo dục cô một trận...
Lạc Anh quay người lại, liền đi ra khỏi phòng, không có ý quay đầu.
Quản túc: "Này!!! Bạn học kia!!! Cô không nghe thấy tôi nói chuyện à? Dừng lại cho tôi!!!"
Lâm Duyệt nhìn bóng lưng Lạc Anh,muốn đuổi theo ra ngoài: "Lạc Anh, cậu đi đâu vậy? Tối khuya, đừng chạy loạn!"
Phó Y Đồng: "Giả vờ!"
•••••••••
Lạc Anh rời khỏi phòng ngủ trong tầm mắt của mọi người, bước ra khỏi tòa nhà.
Cô nhìn lên bầu trời tối, không khí ngoài trời rất trong lành, ít nhất là thoải mái hơn nhiều so với phòng ngủ.
Cô thở ra, đầu óc có chút loạn.
Lúc này đã là 8 giờ tối, trời tối bên ngoài có mưa lớn. Tiếng mưa rơi róc rách, những giọt nước trong vắt chạm vào da người, không hiểu sao lại thấy ớn lạnh.
Lạc Anh quên cầm ô. Cô chạy đến quán thịt nướng bên ngoài trường, ngồi trên chiếc ghế nhựa ngẩn người một lúc.
Bà chủ bước ra, nhìn thấy một cô bé, cô ấy ân cần hỏi cô muốn gì.
Lạc Anh liếc nhìn thực đơn do bà chủ đưa cho nói: "Mực nướng và cánh gà."
"Tốt."
Mực và cánh gà rất nhanh được mang ra, Lạc Anh ăn chậm, như thể đang nhai một món ăn nhàm chán.
Mưa vẫn chưa tạnh.
Giờ là thời gian làm việc. Có rất ít sinh viên trong nhà hàng thịt nướng, hầu hết là những người trưởng thành ra ngoài vào ban đêm ngồi một bàn, một bên chửi tục một bên uống bia.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên tóc húi cua ghé mắt, liếc Lạc Anh một cái.
Lạc Anh ánh mắt trốn tránh.
Không biết anh ta nói gì với người bên cạnh, bọn họ cũng đem tầm mắt ném qua đây, nhìn Lạc Anh, lắc vai cười hai tiếng, nhìn thế nào cũng đáng khinh.
Lạc Anh nhanh chóng giải quyết cá mực và cánh gà, muốn đi, lại giật mình nghĩ cô đã ra khỏi phòng ngủ, bây giờ quay lại là một mớ hỗn độn, Phó Y Đồng sẽ không bỏ qua cô, cô sẽ không được yên bình suốt đêm.
Nhưng không trở về trường học, có thể đi đâu...
Nếu không trở về trường học, đi chỗ nào cũng nguy hiểm.
Lạc Anh ngồi trong nhà hàng thịt nướng một lúc lâu,muốn đợi người đàn ông tóc húi cua bên cạnh đi trước, rồi cô mới rời đi.
Tuy nhiên, đối phương ý đồ rất rõ ràng. Ăn khuya một vòng lại một vòng, thế nào cũng không chịu rời đi. Thỉnh thoảng còn quăng ánh mắt lại, ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái.
Lạc Anh nuốt nước bọt, nhắm mắt lại,trong lòng đấu tranh một phen, vẫn quyết định lấy điện thoại di động ra, gọi người nào đó----
Điện thoại reo gần nửa phút mới được nhấc máy.
Người trả lời điện thoại có vẻ ngạc nhiên, lời nói mang ý cười, nhưng giọng nói luôn lười biếng: "Lạc Anh?"
"..." Lạc Anh không biết mở miệng thế nào.
"Bé con, có chuyện gì vậy?"
Không nhận được câu trả lời, Thẩm Chi Châu dừng lại vài giây,hỏi lại, " Em nói vài lời đi, ban đêm, đừng hù dọa người. Đừng dọa anh trai, hả?"
Lạc Anh "Ừ " một tiếng, "Em không nghĩ dọa anh."
Thẩm Chi Châu: "..."
Anh nghe thấy tiếng khóc, tiếng mưa rơi cùng tiếng nói chuyện mơ hồ.
"Em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy, nói cho anh trai. Đừng nói với anh rằng em đang ở ngoài tối nay."
Lạc Anh nhìn vào màn đêm tối sâu không thấy đáy, cúi đầu xuống, lại nhớ tới đôi mắt đáng sợ của người đàn ông trung niên. Lông mi run rẩy, như là cố lấy rất nhiều dũng khí, chậm rì rì nói: "Em ở bên ngoài, em đi một mìmh, em rất sợ. Anh trai, anh chăm sóc em được không?"
Anh chăm sóc em, anh quan tâm em, em không muốn ở một mình.
Thẩm Chi Châu nghe thấy âm thanh hít mũi rất nhẹ thật nhỏ, thật mỏng manh.
Cô dường như đang khóc.
Nhận thức này đọng lại trong tâm trí của Thẩm Chi Châu trong gần một phút trước khi anh hồi thần, lắng nghe tiếng thút thít của cô, trái tim anh dường như bị nước cuốn vào.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, mới hiểu Lạc Anh nói "anh chăm sóc em" là nói đến bữa tối hôm đó, anh nói với cô: "Ông của em nhờ anh chăm sóc em, cũng không thể không làm."
Thẩm Chi Châu kéo khóe miệng, thở dài: "Chăm sóc em? Muốn anh trai chăm sóc em? Em đang ở đâu, Lạc Anh."
Lạc Anh chậm rãi nói, giọng cô nhỏ nhẹ và mềm mại, đôi mắt vô thức chạm phải người đàn ông tóc húi cua, cô nhanh chóng dời đi chỗ khác, nói: "Em đang ở nhà hàng thịt nướng chỗ ăn tối lần trước. Có hai người đàn ông ở đây. Họ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào em. Em không dám đi. "
Người đàn ông ngữ khí nhàn nhạt, Lạc Anh nghe thấy anh lấy chìa khóa và đi giày: "Ở yên đấy, ngoan, ngồi ở đấy chờ anh một lát."
Sau đó,nghe thấy anh "bang" một cái đóng cửa lại, kèm theo tiếng mưa bên ngoài,vội vã chạy qua.
Lạc Anh sờ sờ cánh tay. Mặt trong cánh tay phải bị Phó Y Đồng cào vào, có vết máu dính trên đó.
Cô bĩu môi, lau sạch bằng khăn giấy, vo cuộn giấy bẩn thành một quả bóng và ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Cách đó không xa, người đàn ông cầm ô và sải bước về phía cô.
Anh mặc áo chữ T màu đen, mặc quần đen ở nhà. Ngũ quan rõ ràng, đôi chân dài bước một bước rất lớn, vài bước đã đên cạnh Lạc Anh.
Mưa ướt đẫm một nửa quần, dán lên bắp chân gầy.
Người đàn ông này, cho dù chật vật đến đâu, trong xương vẫn lộ ra cỗ kiệt ngạo cao ngạo, khí chất thanh lãnh nửa phần không giảm.
Những giọt nước pha lê chảy qua quai hàm anh và rơi vào chỗ trũng xương quai xanh.
Cô hơi sững sờ nhất thời không phản ứng.
Chờ cô phản ứng, người đàn ông đã đóng chiếc ô của mình lại và ngồi xổm trước mặt cô. Bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, không nhanh không chậm vén ống quần cô lên, cuộn lên một chút, để lộ ra mắt cá chân non mềm mỏng manh.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, rồi đứng dậy và nói: "Trở về, hả?"
Bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa trở lại, hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, thế mưa rào rạt, mưa to giàn giụa.
Trên mặt đất người đi đường đi qua, nổi lên tầng tầng bọt nước, tích táp.
Lạc Anh bị Thẩm Chi Châu ôm bả vai, bước trên con đường ẩm ướt và nhanh chóng lái xe trở về tiểu khu.
Suốt quãng đường đi về phía chung cư, Thẩm Chi Châu đều che cho cô bằng một chiếc ô, hầu hết nằm trên đỉnh đầu cô, gần như che kín toàn bộ cơ thể cô.
Lạc Anh mơ hồ, ngước mắt liếc anh, oán trách nói: "Sao anh không biết mang hai cái ô? Lấy ô sang một chút, anh ướt sũng rồi."
Thẩm Chi Châu thờ ơ, vẫn để lại cho cô một khu vực rộng lớn để che mưa và nói nhẹ: "Ra ngoài quá nhanh, không nghĩ nhiều như vậy."
Được rồi.
Lạc Anh mím môi,không nói nữa.
Khi cô bước vào căn hộ, đôi giày của cô đã bị ướt, bên trong thì dính, rất khó chịu.
Cô đứng ở lối vào và cởi giày ra.
Thẩm Chi Châu vừa vào cửa đã hỏi cô: "Có khó chịu không?"
Tóc của Lạc Anh hơi ướt, phần thân dưới của cô bị ẩm,đôi giày ướt sũng.
Đúng là mưa quá lớn,còn cầm theo ô, khó chịu là chắc chắn.
Tuy nhiên, tình trạng của Thẩm Chi Châu thậm chí còn tồi tệ hơn cô. Xương hàm mỏng trên mặt anh vẫn còn những giọt nước trong suốt, cả người ướt đẫm, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Anh nói: "Nhanh đi tắm rửa một cái đi, nếu không em sẽ bị cảm lạnh."
Lạc Anh gật đầu và nhìn anh lần nữa: "Còn anh thì sao?"
Anh đi vào phòng khách tùy tay cầm lấy khăn lông xoa tóc. Anh khẽ cười, như thể cố tình trêu chọc cô: " Anh? Em muốn tắm cùng anh? Cũng không phải không được."
"..." Lạc Anh nghẹn lời
Người này không biết xấu hổ.
Anh im lặng, lại nói: "Nhưng chưa đến lúc..."
"Được rồi." Lạc Anh trừng anh, không biết não bổ cái gì, lỗ tai đỏ lên, quát, "Ai nói muốn tắm với anh, anh nghĩ đẹp thật!"
Nói xong, Lạc Anh lấy quần áo vào phòng tắm.
Thẩm Chi Châu nhếch miệng, tâm tình rất tốt.
"Đúng, là anh nghĩ đẹp."
••••••••
Lạc Anh không trở lại phòng ngủ, Lâm Duyệt lo lắng, gửi một WeChat cho cô: [Lạc Anh, mau quay lại. Ký túc xá sẽ bị khóa, bên ngoài không an toàn. 】
Lạc Anh, sau khi tắm xong, xoa tóc, ngồi khoanh chân trên ghế sofa và trả lời:
[Tôi sẽ không quay lại đâu. Xin lỗi, Lâm Duyệt, chắc hẳn cậu đã không thoải mái trong phòng ngủ những ngày này. Tôi nghĩ tốt lắm, Tôi sẽ không quay lại, Tôi đã mệt mỏi rồi. Không nghĩ làm mọi người mệt mỏi, tôi nghĩ đại học không phải như thế,mặc dù tôi không biết tôi đã làm gì sai, cảm ơn cậu, Lâm Duyệt. Cậu là người duy nhất trong phòng ngủ không nói với tôi với những lời không hay. 】
Lâm Duyệt: [Cậu làm sao vậy, Lạc Anh. Cậu đang làm gì vậy? Đừng làm tôi sợ. 】
Lạc Anh mỉm cười và gõ từ từ: [Không sao, tôi chỉ có thể không ở trong phòng ngủ, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt. 】
Nói xong, Lạc Anh có tâm trạng tốt hơn nhiều, ôm gối ôm ngồi trên sofa buồn ngủ.
Thẩm Chi Châu tắm xong, bước ra mặc áo khoác và quần dài, quần dài lỏng lẻo, anh bước tới trong khi đeo thắt lưng, ngồi bên cạnh Lạc Anh.
Lạc Anh liếc anh.
Thẩm Chi Châu rót một ly nước uống: "Nói đi".
"?"
"Cuối cùng có chuyện gì đã xảy ra?"
Dĩ nhiên Lạc Anh biết anh đang hỏi gì, nhưng nói gì, cô nói rằng cô đã túm tóc người khác và gần như xé toạc da đầu....?
Lạc Anh không muốn nói, điều này rất tổn hại hình tượng, cô ngập ngừng hỏi, "Em có thể không nói sao?"
"Không." Thẩm Chi Châu ấn trán,có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giữ tinh thần, ngước nhìn cô và mỉm cười, "Bé con, em cũng quá không lương tâm rồi."
Lạc Anh chán nản: "Em làm sao?"
"Buổi tối khuya, em gọi điện cho anh trai, để anh trai chăm sóc em, quan tâm em, để anh trai đến đón em." Anh quay đầu lại,nhìn cô bằng đôi mắt đen.:" Anh trai quan tâm một chút, hỏi có chuyện gì. Em cái gì cũng không nói, có hợp lý không? "
Lạc Anh bĩu môi, le lưỡi: "Không thể nói nổi."
Thẩm Chi Châu: " Bắt đầu đi."
"Nhưng..." Lạc Anh cho anh một liều dự phòng,nhỏ giọng nói: "Anh không được bị dọa sợ đâu đấy?"
Thẩm Chi Châu:?
"Yên tâm anh không yếu ớt như vậy."
"Được rồi." Lạc Anh cẩn thận nhớ lại nguyên nhân và hậu quả của cuộc chiến tối nay, trong lòng tổ chức ngôn ngữ. nói nhẹ, "Đó là... có một cô gái trong phòng ngủ của bọn em. Từ khi khai giảng luôn bịa đặt em chửi bới em. Trước mặt em nói bậy, sau đó em tức giận, đi lên túm tóc cô ta, bắt đầu đánh một trận".
"Nói em cái gì?" Giọng của Thẩm Chi Châu lạnh lùng và vẻ mặt nghiêm túc hơn. Nhìn kỹ,có thể thấy sự tức giận trong mắt anh.
Lạc Anh biết anh tức giận vì quan tâm đến bản thân mình, nhưng mối quan tâm này xuất hiện rất ít trong cuộc sống vườn trường nửa tháng này, đến nỗi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Chi Châu, cô nhịn không được, thiếu chút nữa nói hết ra.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, điều mà Phó Y Đồng bịa đặt là cô cùng Thẩm Chi Châu....
Quên nó đi.
Lạc Anh lắc đầu, nói một cách thờ ơ: "Dù sao thì, điều cô ta nói là không đúng, không cần để trong lòng. Nhưng, anh trai..."
"..." Thẩm Chi Châu liếc nhìn cô, lúc này không bởi vì cô gọi " anh trai " mà mặt mày buông lỏng.
"Em có thể không quay lại trường không? trong thời gian này em sẽ sống ở đây. Em sẽ chuyển đi khi em làm quen với hoàn cảnh và tìm một nơi khác để sống."
"Không thể."
Lạc Anh không nói nên lời, bị kẹt ở đó.
Cô cảm thấy anh nên đồng ý, nhưng lời từ chối dứt khoát này khiến cô lúng túng một lúc.
"Tại sao..." chưa được hỏi
Người đàn ông đã mở miệng, nói: "Bé con, em coi anh là gì?"
"... ah?" Lạc Anh không hiểu ý anh, "là... anh trai."
"Em cũng biết anh là anh trai a?" Sắc mặt Thẩm Chi Châu đột nhiên thay đổi, trở nên không dễ nhìn. "Ai đó đã bắt nạt em, tại sao em không nói với anh ngay từ đầu? Em cảm thấy anh không biết, phải không?"
Khi Lạc Anh vừa nghe, cúi đầu xuống,ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô thì thầm: "Vậy là anh đã biết..."
Thẩm Chi Châu không trả lời cô, hỏi lại: "Nếu tối nay không đánh nhau nháo lớn như vậy, xấu hổ khi quay lại trường, trời lại mưa, không có nơi nào để đi. Em vốn định luôn luôn gạt anh phải không?"
Lạc Anh nghĩ nghĩ và lắc đầu: "Không phải. Em sẽ phản kích. Em cũng lấy nước hắt cô ta. Em ném cốc của cô ta và túm tóc cô ta. Em không làm đến, như cô ta cái loại.......nói xấu sau lưng. "
Thẩm Chi Châu mỉm cười giận dữ, kiên nhẫn hỏi: "Cô ta có đánh em không? Có bị thương không?"
Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô bằng bàn tay to của mình, thân mật như người yêu, nhìn chăm chú vào làn da lộ ra bên ngoài quần áo.
Làn da của Lạc Anh rất trắng. Sau một lúc, Thẩm Chi Châu phát hiện ra vết thương ở bên trong cẳng tay cô.
Trong khi giúp cô điều trị vết thương, trách mắng: "Lần sau đừng đánh nhau, con gái đánh nhau không tốt, nếu ai đó bắt nạt em, hãy nói với anh đầu tiên."
"Sau đó, anh sẽ đánh cô ta cho em chứ?" Lạc Anh muốn điều chỉnh bầu không khí chán nản vào lúc này, không suy nghĩ buột miệng nói ra.
Thẩm Chi Châu nhìn cô, làn da trắng sáng của cô bé tinh tế như dương chi ngọc, mặt trẻ con phì trứng ngỗng, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt đẹp dường như đầy ánh sáng, đẹp hơn cả những vì sao ngoài cửa sổ.
Anh nghiêng đầu,không thể nhịn cười: "Không phải là không thể."
"..."
Ban đêm, trăng đang treo.
Trước khi đi ngủ, Lạc Anh kéo Thẩm Chi Châu và hỏi: "Vậy thì em sống..."
"Anh nói không được là không được "
Lạc Anh không nói nên lời: "Tại sao? Tại sao anh lại làm thế... Em sống một đoạn thời gian, em thực sự không muốn quay lại gặp cô ta một lần nữa. Em mệt mỏi ở trường những ngày này, nghĩ về cách phòng cô ta và chống trả mỗi ngày.... "
"Vậy em nói cho anh biết, cô ta nói em cái gì?"
"..." Lạc Anh nuốt nước miếng, ngập ngừng hỏi, " Anh thực sự muốn biết?"
"Ừ."
Lạc Anh đưa ra lời kháng cự cuối cùng: "Không nói không được sao?"
"Không."
"Được rồi, sau đó." Lạc Anh nhắm mắt lại, mạnh dạn mở miệng. "Em nói cho anh, anh nghe kĩ."
"Cô ta nói, cô ta, cô ta nói em... em lên giường với anh."
"..."
"..."
Đêm tối im lặng.
Không khí ngột ngạt như bị xịt chất keo tụ.
Lạc Anh cẩn thận liếc nhìn Thẩm Chi Châu, muốn xem anh phản ứng như thế nào.
Khoảnh khắc dường như được phát lại trong chuyển động chậm.
Trong vài giây, cô đỏ mặt, tai nóng bỏng nóng bỏng.
Sớm biết, đánh chết cũng không nói.
Thẩm Chi Châu ho hai lần, xoa đầu cô, cười ra tiếng.
Anh có vẻ rất buồn cười.
Đôi vai anh khẽ run lên, một tiếng cười nhỏ phát ra từ cổ họng anh, cười không ngậm được miệng.
Lạc Anh ngẩng đầu lên và nhìn anh một lần nữa, nghi ngờ hỏi: "Anh đang cười cái gì vậy?"
Thẩm Chi Châu không trả lời, lấy lại những gì anh vừa nói: "... muốn ở thì cứ ở đi."
Lạc Anh sửng sốt vài giây mới hiểu ý câu này.
Cô "Ồ " một tiếng,trở lại giường.
•••••
Ở phía bên kia.
Thẩm Chi Châu bật điều hòa,nằm trên giường xoay qua lộn lại, không ngủ được.
Anh đem chăn kéo cao, che lại bản thân.
Mười phút sau, ướt đẫm mồ hôi, không biết đang nghĩ gì. Cả người trông lo lắng, nóng và nóng.
Cuối cùng, không thể chịu đựng được, bước vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc, tiếng nước vang lên bên trong, tí tách tí tách, như cơn mưa cuối mùa hè, nóng ba phần bảy phần lạnh.
Cho đến hừng đông vẫn chưa nghĩ ra.
Có phải vì từ " lên giường " mà cô nói, hay biểu hiện cô bé đêm nay khác với quá khứ, khiến anh mất ngủ suốt đêm.
•••••
Sáng sớm hôm sau.
Lạc Anh thức dậy sớm hơn bình thường và cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm để tắm rửa.
Khi bước ra, rơi vào vòng tay của ai đó, ấm áp và mềm mại.
Cô giật mình, thoát ra thật nhanh và nhìn anh chằm chằm một lúc. "Sao anh dậy sớm vậy? Anh không ngủ cả đêm à?"
"Ừ."
"..."
"Tại sao anh không ngủ?" Lạc Anh mím môi, chải tóc trước gương và chăm sóc bản thân một lúc. "Huấn luyện cũng không cần liều như vậy? Đừng thức đêm, không tốt cho sức khỏe."
Nhưng Thẩm Chi Châu không nghe lời cô, trong ánh sáng ban mai, dựa vào tường cắm tay trong túi, đôi mắt nheo lại nhìn cô.
"Khi nào chuyển đồ trở về?"
"Chuyển cái gì?" Lạc Anh nghĩ nghĩ, châm chước nói, "Không vội, khi nào anh rảnh thì tính."
Thẩm Chi Châu: "Hôm nay đi."
"Hôm nay?" Lạc Anh ngạc nhiên, "Hôm nay anh không làm gì hả? Không đến câu lạc bộ?"
"Hơn một giờ vẫn có thể dọn được."
Lạc Anh tròn mắt, oán thầm: Lần trước anh không nói như vậy.
"Đi đi đi." Lạc Anh mở cửa và vẫy tay trước khi rời đi. "Anh đến vào khoảng năm giờ tối, sau đó gọi cho em."
Khi Lạc Anh rời khỏi ký túc xá đêm qua, cô không lấy quá nhiều thứ. Cô chỉ lấy điện thoại của mình và không lấy bất cứ thứ gì khác.
Bây giờ tay cô trống rỗng.
Cô vội vã trở lại ký túc xá và nhồi nhét vào cặp sách giáo khoa, văn phòng phẩm sẽ được sử dụng cho lớp học sáng nay.
Phó Y Đồng tình cờ đi ra khỏi phòng tắm.
Cô ta thấy Lạc Anh ngẩn ra một lúc, muốn tiến lên túm lấy cô, tính chuyện đêm qua.
Nhưng nghĩ đến phải tham gia các lớp học sau đó, trong trường hợp đánh nhau, trang điểm sẽ hỏng mất nhiều hơn được, cười lạnh một tiếng.
Ôm cánh tay bước về phía trước: "Ồ, cuối cùng cũng quay lại? Tối qua lại đến nhà tên đàn ông nào ở đi?"
Lạc Anh khinh thường liếc cô ta, rồi nhanh chóng bỏ qua một bên sợ làm bẩn đôi mắt: "Liên quan gì đến cô?"
"Thế nào?" Phó Y Đồng hừ nhẹ, "Bạn cùng phòng quan tâm một chút không được?"
"Cô vẫn quan tâm đến việc cô đã mất bao nhiêu tóc đêm qua đi!"
Ngay khi cô đề cập đến chuyện này, Phó Y Đồng nổi giận, dậm chân ra khỏi phòng ngủ, hét lên: "Lạc Anh!!! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô!!!"
Lúc 4:50 chiều.
Lạc Anh quay trở lại phòng ngủ để lấy đồ sau giờ học. Đầu tiên cô nhét những thứ cô cần nhất hàng ngày vào túi sách. Những thứ khác lấy sau không vấn đề gì.
Khi cô chuẩn bị đi, vừa khéo Lâm Duyệt, Chu Hân và Phó Y Đồng ăn xong trở về.
Lâm Duyệt bước tới và hỏi, "Lạc Anh, hôm nay cậu muốn đi sao?"
"Ừ." Lạc Anh mỉm cười với cô, "Không sao đâu, chúng ta vẫn có thể gặp và trò chuyện trong lớp, wechat cũng có thể tìm tôi chơi."
"Được."
Lạc Anh phớt lờ hai người kia và rời khỏi ký túc xá với cặp trên lưng.
Thẩm Chi Châu đang đợi cô ở cổng trường. Anh lặng lẽ đeo tai nghe, đeo khẩu trang ngồi trước cửa hàng trà cạnh cổng trường để chơi trò chơi. Cao gần 1m9, chân dài không chỗ để.
Có rất nhiều cô gái đứng xếp hàng chờ mua trà sữa, lén nhìn anh, nói chuyện lặng lẽ.
Người đàn ông bên lề dường như không biết gì,những ngón tay thon dài của anh di chuyển nhanh chóng trên màn hình điện thoại, thỉnh thoảng chạm đến khóe miệng, liếm môi, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Lạc Anh bước tới, dưới con mắt của mọi người, cô gõ gõ bàn hắn "Này" một tiếng: "Trẻ ba tuổi, tại sao ngồi đây chơi game."
Người đàn ông ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, khẽ mỉm cười và nói: "Chơi game là trẻ con?"
Lạc Anh bĩu môi: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Đi thôi." Thẩm Chi Châu ấn điện thoại, cầm túi trên lưng và trên tay cô bằng một tay. "Trẻ con thì trẻ con. Dù anh nhỏ thế nào, cũng lớn hơn em."
" Biến đi."
Hai người đi trên phố với vài người đi bộ. Chạng vạng có gió, hoàng hôn sắp buông xuống, có những đám mây đỏ trên đầu họ, khu vực rộng lớn trên bầu trời bị nhuộm đỏ.
Có nhiều món ăn vặt trên đường phố, Lạc Anh liếc nhìn từng cái,khó khăn nuốt nước miếng.
Thẩm Chi Châu đi bên cạnh cô, dường như không yên lòng, thường nhìn lại phía sau mỗi khi anh bước đi.
Cô liếm môi và hỏi anh: "Tối nay chúng ta sẽ ăn gì?"
Thẩm Chi Châu: " Em muốn ăn gì?"
"Uh..." Lạc Anh liếc nhìn xung quanh, đôi mắt sáng lên và nói, "Chà, chúng ta đi ăn lẩu? Thật lâu chưa được ăn lẩu."
"Được." Thẩm Chi Châu đưa Lạc Anh vào nhà hàng lẩu mà cô muốn đến, rồi ngồi xuống chỗ đó, để cô gọi món, thì thầm, "Anh đi ra ngoài."
"À?" Lạc Anh ngước nhìn anh với những dấu hỏi trên đầu, "Anh đi đâu vậy?"
"Mua một số thứ, quay lại sớm. Em gọi món em muốn ăn, không đủ thêm sau."
"Ồ."
Lạc Anh cảm thấy Thẩm Chi Châu rất kỳ lạ, nhưng không thể nói lạ như thế nào, chỉ có thể thành thật gật đầu.
Đợi anh trở lại, xem anh mua những gì.
Không lâu sau khi Thẩm Chi Châu rời đi, anh chặn Phó Y Đồng trong một con hẻm phía sau nhà hàng lẩu.
Trên thực tế, anh cũng cảm thấy khá bối rối. Tối qua Lạc Anh nói với anh rằng cô bị bắt nạt ở trường. Anh vẫn rất tức giận, suy nghĩ về việc nên cảnh báo kẻ bắt nạt hay làm gì khác.
Sau đó, nghĩ lại chuyện trẻ con, hãy để chúng tự giải quyết. Rốt cuộc, con công nhỏ bé nhà anh không phải dễ chọc.
Nhưng tối nay, anh nghi ngờ mình bị theo dõi nhiều lần, vì vậy anh tìm một cơ hội để chặn người theo dõi họ.
Con gái theo dõi con gái?
Anh thực sự không hiểu tại sao đây là...
Thẩm Chi Châu đem Phó Y Đồng ép vào góc tường, khiến cô ta không còn nơi nào để rút lui. Thân hình và khí tức làm cô ta run sợ,lưng thật lạnh, cô ta dựa vào tường và hỏi anh một cách thận trọng, "Anh đang làm gì vậy?"
Thẩm Chi Châu nghiêng đầu, ánh mắt tản mạn mang theo chút vô lại, nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Cô đang làm gì vậy? Bắt nạt em ấy ở trường không đủ, hiện tại theo dõi?"
"Ai theo dõi hai người." Phó Y Đồng bắt đầu có chút nóng nảy, tức giận, "Đừng nói lung tung."
"Tôi đang nói chuyện lung tung à? Thật sao?" Thẩm Chi Châu giật giật khóe miệng, "Từ cửa trước của trường, đến đường thịnh thông thiên kiều, và ở đây. Cô nghĩ tôi mù à?"
Khuôn mặt của Phó Y Đồng trắng bệch trong giây lát, cô ta không nghĩ mình đã bị lộ từ lâu. Cô ta cắn lại: "Vậy thì sao, tôi chỉ theo dõi,không làm gì xấu cả."
"Cô không phải là không làm điều xấu, mà là không kịp làm điều xấu đi? Cô không thể làm những điều đó ở trường? Hoặc, cô có muốn tôi gọi cảnh sát không?"
"Cảnh sát?" Phó Y Đồng cười khẩy. "Nói tôi bạo lực trong khuôn viên trường? Anh có bằng chứng không?"
"Tôi không có, vậy không gọi cảnh sát. Các phương pháp khác có thể sử dụng được, phải không?" Thẩm Chi Châu bước tới,trên môi tràn ra tia cười, ý cười không đạt đến đáy mắt,không tiếng động thâm nhập vào bóng đêm....
Cảm giác áp bức áp đảo tấn công cô ta, Phó Y Đồng mím môi lo lắng, da đầu tê cứng, nói, "Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm gì vậy?"
Cô ta cảm nhận được cỗ khí tức khó chịu lại tồi tệ, còn chưa nghĩ anh muốn làm gì, cổ tay bị siết chặt, mạnh đến nỗi có thể bẻ gãy nó.
Phó Y Đồng hét lên, nước mắt chảy ra.
Còn chưa hòa hoãn lại, toàn bộ bàn tay phải bị người nhẹ nhàng vặn ra bên ngoài, xoay tròn cánh tay, vung ra phía sau lưng, chỉ cần anh xoay thêm vài điểm nữa, cánh tay có thể dễ dàng bị Thẩm Chi Châu bẻ gãy.
"Anh đang làm gì vậy!!! Buông tôi ra!!!" Phó Y Đồng đã nổi điên, nhưng sức mạnh của cô ta không đủ lớn để thắng một người đàn ông, tay trói gà không chặt, giống như một con chuột bị giẫm đạp dưới mặt đất.Cánh tay đau đến nỗi nước mắt không thể ngừng chảy,vô cùng chật vật.
"Anh... Anh đánh phụ nữ? Cẩn thận, tôi gọi cảnh sát."
Thẩm Chi Châu cười khẩy: "Báo cảnh sát à? Ở đây không có camera, cô có bằng chứng không?"
"Anh!"
"Cô gái, làm nữ sinh liền có bộ dáng của nữ sinh, đừng khiến người ta chán ghét. Cha mẹ cô có dạy cô cách hòa thuận với bạn cùng lớp không?" Người đàn ông nhếch môi, " À, cũng đúng, cha nào con nấy. Nói không chừng cha mẹ cô cũng dơ bẩn như cô. "
Phó Y Đồng ánh mắt đỏ bừng nhìn anh: "Anh dựa vào cái gì nói xấu cha tôi? Anh còn chưa nhìn thấy ông, làm sao biết là loại người gì?"
♡♡♡♡♡
Chương này dài quá, có sai sót gì nhớ góp ý, cảm ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...