Chương 27: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên đang định lên xe ngựa, đột nhiên trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống: "Keng! Kích hoạt nhiệm vụ nhánh "Ngàn dặm tìm người thân", nội dung nhiệm vụ: Nhận lại người thân của nguyên chủ. Nhiệm vụ khen thưởng 100 tích phân, khen thưởng đồ vật không, xin hỏi có tiếp nhận nhiệm vụ nhánh hay không."
Hạ Như Yên sững sờ, không kiềm được dừng động tác lại, tại sao đột nhiên lại thông báo nhiệm vụ nhánh như vậy? Nàng rất khó hiểu, nhiệm vụ nhánh bình thường đều là tiếp xúc được người và đồ vật có liên quan mới có thể kích hoạt ra, hôm nay tại sao lại đột nhiên đến rồi? Chẳng lẽ vừa nãy mình có gặp phải đồ vật gì liên quan đến nhiệm vụ sao?
Nàng bắt đầu tinh tế suy nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra ban nãy, ra khỏi Tùng phủ một đường đi thẳng vào trường học, trên đường ngoại trừ có mấy người hộ vệ sau lưng cũng không hề tiếp xúc với những người khác, sau đó cũng chỉ lên tiếng chào hỏi với ông lão canh cửa, ông lão kia vẫn luôn ở đó, không thể nào là ông ta được. Sau đó ăn cơm với Bình An, còn sau đó nữa là... Trần phu tử... Người đàn ông ngày hôm qua kia!
Hạ Như Yên đột nhiên nhớ ra, chẳng lẽ người đàn ông kia... Có liên quan với nguyên chủ sao? Nghĩ đến đây, nàng cứ nhận nhiệm vụ trước đã, sau đó mới cẩn thận suy nghĩ tìm kiếm.
Hộ vệ bên cạnh thấy nàng đứng im không động đậy trước xe ngựa, cung kính thăm hỏi: "Phu nhân, ngài còn có chỗ nào muốn đi nữa sao?"
Lúc này Hạ Như Yên mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói: "Không có chuyện gì, chúng ta quay về thôi."
Đợi nàng quay về viện nhỏ, lại lấy khóa vàng vẫn luôn gói kỹ cất trong tủ quần áo ra nhìn kỹ, nàng hơi nghi ngờ một chút, ngày hôm qua không phải cũng đã gặp người đàn ông kia đó sao, tại sao bây giờ mới kích hoạt ra nhiệm vụ?
Nhưng mà ngoài người kia ra, nàng không hề gặp phải người nào khác biệt cả... Chẳng lẽ là mấy người hộ vệ sao? Nghĩ đến đây nàng lại cất kỹ khóa vàng đi, ra ngoài gọi mấy người hộ vệ đi vào, hỏi kỹ bọn họ tên gọi là gì, là người ở đâu, tuổi tác bao nhiêu, trong nhà có những ai, hỏi đến mức mấy người đều cảm thấy ngượng ngùng.
Tùng Ngọc bận rộn công việc xong, nghe nói Hạ Như Yên đi đưa cơm cho con trai, chỉ ăn cơm trưa có một mình, nhận được tin tức nàng đã quay về, lập tức đi về phía viện nhỏ, vừa vào cửa viện đã nghe thấy nàng đang hỏi gia đình và xuất thân của mấy người hộ vệ.
Tùng Ngọc nhất thời hơi ghen tỵ, đi tới ôm eo Hạ Như Yên nói: "Yên nương, nàng hỏi chuyện này để làm gì?"
Hạ Như Yên không đáp lại hắn, bảo mấy hộ vệ đi ra ngoài mới nắm tay hắn đi vào trong phòng.
"Tùng Ngọc, chàng có thể giúp ta một việc được hay không?"
Đây là lần đầu tiên Tùng Ngọc nghe thấy Hạ Như Yên có việc nhờ đến mình, cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp đồng ý luôn: "Hai chúng ta còn phân biệt gì nữa chứ, chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực ra làm."
Lời nói này của người đàn ông quả thật trêu chọc cho Hạ Như Yên vui vẻ, nàng nhón chân lên hôn lên mặt hắn một cái, lại bị Tùng Ngọc thừa cơ bắt được hung hăng hôn thắm thiết một trận.
"A... Được rồi, được rồi, trước tiên nói chuyện nghiêm chỉnh đã."
Hạ Như Yên bị người đàn ông hôn đến mức hít thở khó khăn, vội vàng nắm chặt bàn tay đang làm loạn của hắn, kéo hắn ngồi xuống ghế: "Có phải ta chưa từng nói với chàng về xuất thân của ta không?"
Tai Tùng Ngọc lập tức dựng lên, tuy hai người ở bên nhau, nhưng Hạ Như Yên còn chưa từng nói cho hắn biết quá nhiều về chuyện của mình, vì trước đó nàng còn để tang chồng nên Tùng Ngọc cũng không dám hỏi quá nhiều, sợ động chạm đến chuyện làm nàng đau lòng, bây giờ nàng muốn tự nói với mình, hắn còn đang mong mà không được đây.
Hắn cầm ngược lại bàn tay nhỏ kia, có chút mong đợi nhìn nàng: "Chưa từng."
Hạ Như Yên sắp xếp lại lời nói, đơn giản kể lại hoàn cảnh của nguyên chủ, Tùng Ngọc càng nghe càng bất ngờ, hắn không ngờ được người trong lòng mình khi còn nhỏ đã từng gặp phải chuyện như vậy, trong lúc nhất thời vừa đau lòng vừa cảm thán.
Song khi hắn nghe nói đến việc Hạ Như Yên gả cho Bình Thường Thuận, không tránh khỏi có chút ghen ghét, nhưng biết rõ nguyên nhân Bình Thường Thuận qua đời, trong lòng hắn lại bị xúc động mạnh, kéo Hạ Như Yên vào lòng dịu dàng nói: "Bình đại ca là người tốt, sau này ta cũng sẽ bảo vệ nàng và An ca nhi giống như hắn ta vậy." Hơn nữa nhất định còn làm tốt hơn hắn ta.
Hạ Như Yên ôm lại, Tùng Ngọc không biết nàng không phải Hạ Như Yên ban đầu, Bình Thường Thuận đối xử tốt với nguyên chủ cũng chẳng có chút quan hệ gì với nàng, trong lòng nàng Tùng Ngọc chính là người tốt nhất, không cần phải so sánh với người khác.
Nhưng mà nàng chẳng thể nói gì cả, chỉ nhẹ giọng trả lời một câu: "Ta cũng sẽ đối xử tốt với chàng."
Hai người tựa sát vào nhau, sau khi nói hết những chuyện này, Hạ Như Yên cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ càng gần hơn một bước, cảm giác như vậy rất tốt.
Một lát sau, nàng rời khỏi vòng tay Tùng Ngọc, vuốt vuốt tóc mai, nghiêm túc nói: "Cho nên bây giờ ta muốn tìm kiếm người thân của mình, chàng có ý kiến gì không?"
Thật ra khi Hạ Như Yên nói ra câu này, mơ hồ cảm thấy người thiếu niên quen biết với Trần phu tử kia rất có thể chính là người thân của nguyên chủ, nhưng nàng vẫn có ý định hỏi trước một chút xem suy nghĩ của Tùng Ngọc như thế nào.
Tùng Ngọc im lặng một lát sau đó mới nói: "Ta viết một thông báo tìm người, bảo người ta sao chép lại mấy bản, ngày mai đến nha môn, sau khi được đồng ý sẽ dán ra bên ngoài, hơn nữa sẽ phái người ra bên ngoài hỏi thăm, nàng thấy thế nào?"
Như vậy rất tốt, đến lúc đó đi đến chỗ trường học bên kia dán mấy tờ, Trần phu tử và thiếu niên kia đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy, Hạ Như Yên gật đầu một cái: "Được, ta chỉ nhớ rõ ta có một ca ca, tên của hắn ta là Hạ Chí Thành, toàn bộ tên của cha mẹ ta đều không nhớ ra nữa rồi, ta còn nhớ năm đó kẻ vứt bỏ ta chính là vú nuôi tên là Lưu thị. Mặc dù nhà chúng ta không sánh bằng Tùng phủ của chàng, nhưng cũng giàu có hơn người khác..."
Nói đến đây Hạ Như Yên lại nhíu chặt mày ngẫm nghĩ, trong miệng tự lẩm bẩm: "Ta nhớ được, trước đây từng nghe nương nói bệnh nhân của cha ta tặng quà cảm ơn cái gì đó..."
Mắt Tùng Ngọc sáng lên: "Nói như vậy, cha của Yên nương có thể là thầy thuốc?"
Hạ Như Yên khẽ vuốt cằm: "Rất có thể."
Hai người bàn bạc một lát, Tùng Ngọc quay về thư phòng viết thông báo xong, đưa xuống cho người ta sao chép.
Mà tiểu Bình An trong trường học còn đang cảnh giác nhìn mấy người đàn ông trước mặt, mím môi không nói lời nào.
Trần phu tử ho một tiếng, cúi người nói với Bình An: "Bình An này, Hạ tiên sinh này là bằng hữu của ta, không phải người xấu, trước đây hắn có một muội muội bị mất tích, hôm nay nhìn thấy nương con, cảm thấy rất giống nương của hắn, nên muốn đến hỏi con, có thể nói cho hắn biết tên của Hạ nương tử không?"
Hạ Chí Thành bước lên chắp tay nói với Bình An: "Vị tiểu công tử này, ta cũng không có ác ý gì, thật sự là cảm thấy phu nhân và nương ta quá giống nhau, nên đến hỏi thăm một chút thôi, nếu tiểu công tử không muốn nói cho ta biết, vậy Hạ mỗ cũng sẽ không ép buộc."
Bình An nghe xong không nói chuyện, vẻ đề phòng trên mặt lại giảm đi một chút, nhóc nhìn chằm chằm Hạ Chí Thành không chớp mắt một cái nào, một lát sau mới mở miệng: "Muội muội người mấy tuổi bị mất tích? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gọi là gì?"
Hạ Chí Thành vội vàng đáp lại: "Muội muội ta mất tích năm bốn tuổi, năm nay hai mươi hai tuổi, tên là Hạ Như Yên."
Bình An vừa nghe thấy hắn ta nói ra tên Hạ Như Yên, trong mắt đã hơi dao động, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của nhóc vẫn nghiêm nghị như trước hỏi: "Người tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Là người ở đâu? Trong nhà làm nghề gì?"
"Tại hạ Hạ Chí Thành, năm nay hai mươi tám tuổi, là người của Giang thành, ta cùng anh họ đến đây thăm hỏi đồng học, chính là Trần phu tử của các ngươi. Trong nhà ta nhiều thế hệ làm nghề thầy thuốc, ta và cha ta đều là người trong Hạnh Lâm."
Lúc này Trần phu tử đứng bên cạnh nhìn, lại cảm thấy tiểu Bình An và Hạ Chí Thành giống nhau đến mấy phần, càng cảm thấy rất có thể hai người chính là cậu cháu, hắn ta đang định góp giọng nói mấy câu, đã nghe thấy tiểu Bình An nói: "Nương ta không tên là Hạ Như Yên, năm nay cũng không phải hai mươi hai tuổi, ngươi tìm nhầm người rồi."
Nghe được câu này, trên mặt Hạ Chí Thành lộ ra vẻ thất vọng, hắn nắm chặt bàn tay, chắp tay hành lễ với Bình An, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Vậy thì thật làm phiền tiểu công tử quá rồi..."
Trần phu tử và Hải Đường huynh đều cảm thấy rất thất vọng, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể xoay người rời đi không nhắc đến nữa.
Mà Bình An đứng đằng sau nhìn bóng lưng của bọn họ, trong con ngươi lại lộ ra khiếp sợ mơ hồ, nhóc chưa từng nghe mẹ mình nói là nàng được ông bà nội nhận nuôi, vì vậy không muốn tiết lộ tin tức của nàng cho người ngoài, đợi hôm nay nhóc tan học về nhà phải đi hỏi nương, nếu thật sự đúng như vậy, lại quay về tìm người này cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...