Chương 26: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Bình An chơi đùa bên ngoài hết một buổi chiều, nhưng chẳng hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào, bữa tối ăn trên thuyền hoa, là một bữa tiệc đầy cá, thằng nhóc ăn hai bát to, Hạ Như Yên nhìn mà còn có chút lo lắng có khi nào nhóc bị bỏ đói hay không.
Ba người ăn cơm xong, mặt trời cũng xuống núi, xung quanh cũng không còn nóng nực như trước nữa, trong không khí cũng chậm rãi dâng lên chút gió nhẹ mát mẻ. Tùng Ngọc dắt theo Hạ Như Yên, Hạ Như Yên dắt theo Bình An, bước chậm trên đường, mặc dù còn chưa thực sự trở thành người một nhà, nhưng dường như lại có bầu không khí một nhà ba người.
Đi được một đoạn, Tùng Ngọc nhìn thấy bên đường có bán củ ấu, hỏi Bình An có muốn ăn không, thằng nhóc sờ sờ bụng, khó xử nói: "Không ăn được nữa."
"Vậy để sáng ngày mai ăn."
Quả nhiên Bình An động lòng, mắt ngây thơ liếc nhìn nương mình một cái, Hạ Như Yên buồn cười nói: "Cứ mua đi."
Tùng Ngọc dắt theo Bình An đi mua củ ấu, vì buổi chiều làm ầm ĩ một trận nên Hạ Như Yên đi đứng có chút bủn rủn, chỉ đứng tại chỗ đợi bọn họ. Lúc này trên con phố đối diện có một đám người ung dung nhàn nhã đi tới, đi đầu là một thiếu niên, nhìn qua cũng thuộc lớp trung lưu, gương mặt tuấn tú, vốn dĩ hắn ta vừa nói vừa cười với những người bên cạnh, lơ đãng liếc về phía Hạ Như Yên một cái, thế mà lại sững sờ ngay tại chỗ.
Vì người này ăn mặc hơn người, lại có đông đảo người đi theo, Hạ Như Yên cũng chú ý đến hắn ta, tầm mắt của hai người vừa vặn nhìn thẳng vào nhau, thấy người kia ngây ra nhìn mình chằm chằm, Hạ Như Yên lập tức nhíu mày, nàng lùi về phía sau hai bước, những hộ vệ đằng sau lập tức tiến lên một bước bảo vệ bên cạnh nàng.
Người kia cũng ý thức được bản thân mình có hành động không ổn, vẫn không dời mắt, trong ánh mắt hắn ta nhìn Hạ Như Yên có kinh hãi có nghi ngờ, trong mắt người của Tùng phủ, đương nhiên cảm thấy hắn ta vô cùng đáng nghi.
Lúc này Tùng Ngọc dắt theo Bình An đã quay về, nhìn thấy tư thế của hộ vệ, lại nhìn thấy thanh niên kia, lập tức dâng lên cảnh giác, hắn che chở Hạ Như Yên nhỏ giọng hỏi: "Yên nương, làm sao vậy?"
Hạ Như Yên lắc đầu: "Không có gì, chúng ta quay về đi thôi." Ánh mắt người kia nhìn nàng khiến toàn thân nàng không được thoải mái.
Đợi đám người Hạ Như Yên rời đi, thiếu niên kia vẫn đứng tại chỗ, như đang suy nghĩ gì nhìn bóng dáng bọn họ.
"A Thành, A Thành? Tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm người phụ nhân nhà người ta thế?"
Người bên cạnh gọi mấy câu, thanh niên mới hồi phục tinh thần lại.
"Ta..." Thanh niên hơi chần chừ: "Hải Đường huynh, ngươi có cảm thấy vị phu nhân vừa nãy kia hơi quen mắt không?"
Người được gọi là Hải Đường huynh cố gắng nghĩ lại một lát nói: "Hình như có chút, ta cảm thấy nàng có phần giống đại bá mẫu."
Thanh niên gật đầu một cái: "Quả nhiên không phải ảo giác của ta, vừa nãy lơ đãng nhìn thoáng qua nàng, ta đã cảm thấy rất quen mắt, nhìn lại lần nữa lập tức phát hiện nàng rất giống mẹ ta."
Hải Đường huynh kia cầm cây quạt gõ vào lòng bàn tay nói: "Hơn nữa tuổi tác cô gái kia cũng chỉ khoảng hai mươi, năm đó Như Yên muội muội..."
Nói đến đây hắn ta vội vàng ngừng lại, có chút xin lỗi nhìn thanh niên kia: "Thật xin lỗi, ta..."
Thanh niên lắc lắc đầu: "Không sao, ngươi nói không sai, tuổi tác Yên Nhi cũng tầm đó..."
Nói xong hắn ta lại im lặng, rất lâu sau cũng không nói năng gì, Hải Đường huynh kia cũng giống như đang suy nghĩ cái gì, chỉ một lát sau, hắn ta chần chừ nói: "Ngươi nói xem nữ nhân kia có khi nào chính là..."
Thanh niên dường như cũng có cùng suy nghĩ với hắn ta, trong mắt xẹt qua một tia mong đợi, nhưng đột nhiên lại tối xuống, cười khổ nói: "Chuyện như vậy, chúng ta gặp phải còn ít sao? Lần nào cũng vậy, cuối cùng đều kết thúc bằng việc thất vọng."
Hải Đường huynh thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai hắn ta: "Ta tin tưởng Như Yên muội muội nhất định còn sống rất yên ổn, ngươi cùng đừng quá khó chịu."
Thiếu niên kia cười gượng nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta về nhà trọ trước đi."
Sau đó hai người cũng không để ý đến chuyện này nữa, nhưng mà không nghĩ đến rất nhanh sau đó, bọn họ lại gặp được Hạ Như Yên một lần nữa.
Sáng ngày hôm sau Hạ Như Yên không thức dậy được, tối hôm qua gặp phải có người kỳ quái nhìn nàng chằm chằm, Tùng Ngọc quay về lập tức ghen tỵ, nói thẳng sau này sẽ phái thêm mấy người nữa bảo vệ nàng, tránh gặp phải mấy người vô lễ... Sau đó lại quấn quýt đòi nàng phải ở lại với mình. Gần đây Hạ Như Yên đã chia phòng ngủ với Bình An rồi, vì tháng một sang năm Bình An sẽ tròn bảy tuổi, hơn nữa sau khi nàng và Tùng Ngọc thành hôn chắc chắn sẽ phải ngủ chung với Tùng Ngọc, Hạ Như Yên dứt khoát tập cho Bình An quen trước đi. Tuy trước đó nàng đã đồng ý với Bình An sẽ luôn ngủ cùng nhóc, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết chuyện này là không thể nào rồi, chi bằng để cho nhóc thích ứng sớm đi, cũng may tiểu Bình An rất hiểu chuyện, vừa nghe Hạ Như Yên nói xong đã ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa trước đó khi nguyên chủ làm vú nuôi Bình An cũng vẫn phải ngủ một mình, cũng không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn có Đậu Hoa Nhi trông chừng, nằm ngủ càng thêm yên tâm hơn.
Kết quả ở lại với Tùng Ngọc đương nhiên là bị hắn ăn đến sạch sẽ một lần nữa, buổi sáng Đậu Hoa Nhi trực tiếp đưa Bình An đến trường học, Tùng Ngọc hoàn toàn không gọi Hạ Như Yên dậy, đợi nàng ngủ một giấc đến tận lúc tự tỉnh dậy, đã là gần trưa rồi.
Hạ Như Yên rửa mặt trang điểm xong, lười biếng ra khỏi phòng, xem ra Tùng Ngọc đang ở thư phòng, cũng không đến quấy rầy hắn nữa. Nàng ăn sáng xong lập tức đi đưa cơm cho con trai, buổi sáng đã không đưa nhóc đi, giữa trưa cũng không thể không đi nữa, nếu không thằng nhóc sẽ cảm thấy mình bị lơ là thì phải làm sao đây?
Nàng bảo người hầu thông báo cho Tùng Ngọc một tiếng, đến nhà bếp xách hộp thức ăn rồi đi về phía trường học, bên ngoài xe ngựa có bốn hộ vệ đi theo, vốn dĩ là một người, bây giờ tăng thêm ba người nữa, Hạ Như Yên có chút dở khóc dở cười, lại cảm thấy có chút ngọt ngào, Tùng Ngọc lo lắng như nàng như vậy, trong lòng nàng đương nhiên cũng rất vui mừng.
"Nương!"
Nhìn thấy Hạ Như Yên đến đây, Bình An vui mừng tiến lên đón, Hạ Như Yên ra hiệu hộ vệ đợi ở cửa trường học, dắt tay con trai đi vào đình nghỉ mát, dịu dàng nói: "Đói bụng chưa?"
"Cũng tạm, con mang theo mấy củ ấu đến trường học chia nhau ăn với mọi người."
Hai mẹ con ăn cơm trưa trong đình nghỉ mát, Hạ Như Yên lại xách hộp thức ăn chuẩn bị rời đi, lúc này lại gặp mấy người đang đi tới, trong đó vừa vặn có một người chính là Trần phu tử.
"Trần phu tử."
Hạ Như Yên hành lễ với hắn ta, Trần phu tử vội vàng đáp lễ nói: "Hạ nương tử đừng khách sáo, vừa ăn cơm trưa xong định trở về phủ sao?"
"Phải..."
Hạ Như Yên đang định nói tạm biệt, đã nhìn thấy một người đứng sau Trần phu tử đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng bình tĩnh nhìn lại, không phải ai khác, chính là thiếu niên kỳ lạ tối hôm qua. Hạ Như Yên hơi giật mình, không đổi sắc mặt đang định rời đi, ai ngờ thanh niên kia chủ động tiến lên một bước vái nàng một cái, tao nhã lễ phép nói: "Vị phu nhân này, ngày hôm qua là tại hạ thất lễ, mong rằng phu nhân không lấy làm phiền lòng."
"Chí Thành huynh, trước đây ngươi đã từng gặp Hạ nương tử rồi sao?"
Trần phu tử kinh ngạc hỏi, thanh niên kia gật đầu một cái: "Hôm qua có duyên gặp mặt một lần, vì vị phu nhân này khiến ta có chút quen mắt, nhất thời mất lịch sự, trong lòng rất áy náy."
Hạ Như Yên thấy hắn nói chuyện lịch sự nhã nhặn, lại còn giải thích nguyên nhân chuyện ngày hôm qua, trong lòng thoải mái, hai người trò chuyện mấy câu, nàng cáo từ rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Hạ Như Yên, lông mày người thanh niên kia không khỏi nhíu lại, Trần phu tử thấy hắn ta như vậy, nghiêm trang nói: "Chí Thành huynh, ngươi là người đã có gia đình, sao có thể nhìn phụ nhân nhà người ta như vậy được."
Thiếu niên bất đắc dĩ nói: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta chẳng qua cảm thấy nàng... nàng và nương ta có mấy phần giống nhau, cho nên mới nhìn thêm mấy lần thôi."
Trần phu tử nghe vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc, ngược lại cũng quan sát tỉ mỉ hắn ta một lát, vuốt cằm nói: "Nghe ngươi nói như vậy, ta lại cảm thấy ngươi và Hạ nương tử này cũng giống nhau đến mấy phần..."
Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ta và nàng giống nhau sao?"
Trần phu tử vuốt cằm nói: "Quả thật có mấy phần giống nhau, nhất là đôi mắt và miệng của hai người các ngươi."
Những lời này của Trần phu tử dẫn đến thanh niên kia lại rơi vào im lặng, chỉ chốc lát sau hắn ta đã chủ động hỏi thăm tình hình của Hạ Như Yên từ chỗ Trần phu tử.
Biết được Hạ Như Yên chạy nạn đến thành Dương, sau đó bước vào Tùng phủ làm vú nuôi, không lâu sau sẽ thành hôn với Đại gia với Tùng phủ, thiếu niên hơi nóng nảy hỏi: "Ngươi có biết vị Hạ nương tử này không?"
"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?" Ánh mắt Trần phu tử nhìn hắn ta cũng hơi nghi ngờ, đơn giản vì giống hệt nương hắn ta mà lại không ngừng hỏi thăm chuyện riêng của nhà người ta, quả thật rất khác thường.
Thiếu niên kia thở dài: "Trường Phương, thật sự không dám giấu giếm, thật ra ta cũng không phải là con trai duy nhất trong nhà, ban đầu ta vốn dĩ còn có một muội muội..."
Dưới sự trình bày của thiếu niên, Trần phu tử mới biết vị bạn hữu ngày xưa của mình vốn dĩ còn có một muội muội, chẳng qua năm đó đứa bé bốn tuổi đã bị vú nuôi bắt cóc, sau đó đã mất tin tức.
Thiếu niên kia họ Hạ, tên Chí Thành, nhà họ Hạ vốn dĩ mở y quán, năm đó con trai của vú nuôi này bị bệnh nặng, Hạ đại phu không thể cứu lại được, người phụ nữ mới hận cả nhà bọn họ. Ba năm sau bà ta thay đổi hình dáng đến nhà họ Hạ nhận lời làm vú nuôi cho con gái của bọn họ, trong ba năm dung mạo bà ta hơi thay đổi, hơn nữa giọng nói cũng cố tình sửa lại, nhà họ Hạ cuối cùng không nhận ra bà ta, nên để lại tai họa ngầm bên cạnh mình.
Khi muội muội của Hạ Chí Thành được bốn tuổi, có một lần bà Hạ dẫn theo nữ nhi, hai người đến thôn trang tránh nóng, vú nuôi này chớp đúng thời cơ, giữa đường lén lút dẫn theo muội muội Hạ biến mất.
"Chuyện này... Lúc đó các ngươi không mang theo gia đinh nào sao? Bà ta là một phụ nhân dẫn theo một đứa bé, sao có thể dễ dàng rời đi được chứ?" Trần phu tử vô cùng khó hiểu.
Gương mặt thiếu niên có chút vặn vẹo, nắm chặt nắm tay, tiếp tục nói: "Bà ta vốn dĩ chưa thật sự rời đi, gần đó có một ngôi nhà tranh thỉnh thoảng thợ săn sẽ nghĩ lại, lúc đó chúng ta cũng đến đó tìm kiếm, không thấy có ai nên đã rời đi, sau đó có làm thế nào cũng không tìm thấy người, đến ngày thứ hai đi theo dấu vết tìm kiếm một lần nữa, mới phát hiện dưới gầm giường của ngôi nhà tranh kia có một hầm ngầm."
Lúc này trên mặt thanh niên tràn đầy tiếc nuối: "Kết quả chúng ta phát hiện ra dây buộc tóc của Yên Nhi ở trong hầm ngầm kia! Hóa ra ban đầu người phụ nữ kia vẫn luôn dẫn theo con bé trốn trong hầm ngầm, đợi chúng ta rời khỏi mới lén lút dẫn theo Yên Nhi chạy trốn!"
"Vậy các ngươi có báo lên quan phủ không?"
"Đương nhiên có báo, nhưng vẫn như trước không tìm thấy người đâu, vì vậy người một nhà chúng ta bôn ba khắp nơi, nhưng không có một chút manh mối nào cả."
"Sau đó cũng vẫn không tìm thấy sao?" Trần phu tử lại hỏi.
"Không, hai năm trước chúng ta tìm được vú nuôi kia." Nói đến đây, ánh mắt Hạ Chí Thành trở nên lạnh lùng: "Ta đến nơi khác làm việc, trong lúc vô tình phát hiện ra có người giống bà ta nên lén lút bám theo, sau khi xác nhận chính là bà ta thì lập tức đuổi theo, ban đầu người phụ nữ kia còn sống chết không chịu thừa nhận, cuối cùng ta dùng chút thủ đoạn, bà ta mới không chịu đựng nổi nói ra."
Từ trong miệng vú nuôi, người nhà họ Hạ biết được bà ta đơn thuần vì muốn trả thù nhà họ Hạ nên mới bắt cóc muội muội Hạ đi, vốn dĩ bà ta định ném cô bé vào trong núi nuôi sói, nhưng cuối cùng vẫn dắt theo muội muội Hạ bốn năm, có lẽ là không đành lòng nên mới vứt bỏ con bé ở bên cạnh một thôn làng, cho rằng hẳn là sẽ có người thu nhận và giúp đỡ.
"Như vậy, như vậy cũng quá độc ác rồi!" Trần phu tử nghe xong cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nào có thầy thuốc nào có thể trị khỏi tất cả bệnh tật được chứ? Con trai mình bệnh nặng ra đi, sao có thể giận chó đánh mèo lên thầy thuốc được chứ?
"Vậy các ngươi có đi tìm không?" Trần phu tử lại hỏi.
"Tìm chứ, nhưng mà chỗ kia xảy ra thiên tai, người chết đã chết, người đi đã đi, trong nhất thời cũng không tìm được tin tức gì cả. Hai năm nay chúng ta chỗ nào cũng dán thông báo tìm kiếm tin tức của Yên Nhi, cũng không ít người tìm đến tận cửa nhận là người nhà, nhưng không có ai là nàng cả..." Trong mắt Hạ Chí Thành tràn đầy tăm tối.
"Thiên tai... Đúng rồi, Hạ nương tử này không phải chạy nạn đến đây sao?" Trần phu tử bừng tỉnh hiểu ra: "Nhưng ta quả thật không biết tên nàng, nếu không ta hỏi con trai nàng là Bình An cho ngươi nhé?"
"Được!" Hạ Chí Thành một lời đồng ý, sắc mặt rất kích động, vẻ ngoài giống người nhà bọn họ, lại họ Hạ, tuổi tác cũng xấp xỉ với Yên Nhi, chẳng lẽ lần này thật sự là muội muội mình sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...