Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 23: Vú nuôi
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

Khi Hạ Như Yên và Bình An đang chuẩn bị ăn cơm thì nghe thấy tiếng la hét của Đậu Hoa Nhi phát ra từ cửa của tiểu viện. Nàng đi tới mở cửa, Đậu Hoa Nhi đã vội hướng về phía nàng hành lễ rồi nói: "Hạ nương tử, người đã ăn cơm chưa?"
Hạ Như Yên nghiêng người để cho hắn tiến vào, cười nói: "Ta đang chuẩn bị ăn đây, sao vậy hả, xảy ra chuyện gấp gì rồi sao?"
Đậu Hoa Nhi nhìn thấy đồ ăn đã được dọn xong xuôi lên trên bàn đá còn tiểu Bình An thì đang ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ đợi, hắn do dự không biết có nên nói ra hay không. Hạ Như Yên thấy sắc mặt khó xử này của hắn, liền nói: "Đậu huynh đệ, ngươi có việc gì thì cứ việc nói thẳng ra đi, không có gì phải ngại cả."
Lúc này Đậu Hoa Nhi mới ngượng ngùng nói: "Chuyện là như thế này, sau khi gia ta trở về liền sai người đi tìm Tam gia nói chuyện. Ta không biết hai người đó đã nói chuyện gì với nhau mà khiến cho gia ta nổi giận đùng đùng, tâm trạng cực kì tồi tệ, bây giờ lại nói là không muốn ăn cơm. Tiểu nhân liền nghĩ ngay tới việc đi mời nương tử đến khuyên nhủ ngài ấy xem thế nào ......"
Hắn nói xong sợ Hạ Như Yên khó xử, lại vội vàng nói: "Có điều Hạ nương tử còn chưa dùng cơm, vậy thì ngài cứ ăn cơm trước đi, chờ ngài và An thiếu gia ăn xong rồi, chúng ta lại nói tiếp vậy."
Hạ Như Yên quay lại nhìn tiểu Bình An, người đằng sau đang nhìn nàng không chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Nương, nương đi đi, con có thể tự ăn cơm một mình mà."
Ngược lại, Hạ Như Yên cũng không cảm thấy khó xử, sảng khoái mà gật đầu: "Vậy thì ta sẽ đi ăn cơm cũng ngài ấy một bữa vậy."

Hai mắt của Đậu Hoa Nhi sáng ngời, vui tươi hớn hở nói: "Thật là tốt quá đi, cảm ơn Hạ nương tử."
Sau đó hắn lại xoay người hướng về phía tiểu Bình An làm động tác vái chào: "Cũng cảm ơn An thiếu gia đã thông cảm."
Bị Đậu Hoa Nhi gọi một tiếng thiếu gia, tiểu Bình An có chút ngượng ngùng, thằng nhỏ vặn vẹo thân hình bé con của mình nói: "Không cần đâu, không phải khách khí như vậy."
"Nếu không thì chờ lát nữa ta quay lại đây chăm sóc cho An thiếu gia, đỡ phải làm cho Hạ nương tử không yên tâm." Tiểu Bình An vẫn còn đang bị thương, Đậu Hoa Nhi cũng biết Hạ Như Yên đau lòng tới mức nào, vì vậy mà đã thân thiết tự đề cử mình.
Hạ Như Yên cười nói: "Được thôi, vậy làm phiền Đậu huynh đệ rồi. Chúng ta đi tới chính viện trước đã.”
Đầu tiên, Đậu Hoa Nhi và Hạ Như Yên đi tới phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn ngon mang tới chính viện. Khi tới cửa phòng chính, Hạ Yên Như liền nhận lấy khay thức ăn rồi tiến vào bên trong. Về phần mình, Đậu Hoa Nhi cũng rất biết điều mà lui ra, đi đến tiểu viện chăm sóc cho Bình An.
Hạ Như Yên xách theo hộp đồ ăn, khi đi đến buồng trong, nàng duỗi tay gõ gõ cái cửa đang đóng chặt, bên trong truyền đến một cái giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Ta đã nói là đêm nay không cần đem cơm tới."
Xem ra, tâm tình thật sự đang rất tồi tệ, Hạ Như Yên lắc đầu. Nàng lại gõ cửa lần nữa, trước khi người bên trong kịp phát hỏa nàng đã nhanh chóng lên tiếng: "Là ta."

Chỉ mấy giây sau, cửa phòng lập tức được mở ra, Tùng Ngọc nhìn thấy nữ nhân đang đứng trước cửa thì vô cùng kinh ngạc hỏi: "Yên nương, sao nàng lại tới đây?"
Hạ Như Yên nhìn hắn cười tủm tỉm: "Làm sao hả, không cho ta vào trong à?"
Tùng Ngọc chạy nhanh tới mở cửa đón nàng vào trong sau đó nhận lấy hộp đồ ăn từ trên tay của nàng, oán giận nói: "Nhất định là tên nhóc Đậu Hoa Nhi đó đã đi quấy rầy nàng, tí nữa quay về xem ta trừng phạt hắn như thế nào."
Hạ Như Yên nhéo eo hắn một cái, oán trách nói: "Sao hả? Chàng không muốn nhìn thấy ta phải không? Ta đi là được chứ gì."

Nói xong mấy lời này, nàng liền muốn đi ra ngoài, Tùng Ngọc liền vội vàng ôm lấy nàng: "Nào có, ta còn ước mỗi giờ mỗi khắc nàng đều ở bên cạnh ta. Ta chỉ sợ hắn quấy rầy đến nàng mà thôi, An Ca nhi thế nào rồi? Hai mẹ con nàng đã ăn cơm chưa?"
Hạ Như Yên đang ngồi ở trong lồng ngực hắn xoay người lại, vuốt ve khuôn mặt của nam nhân và nói: "Chuyện này sao có thể gọi là làm phiền được chứ, An ca nhi không sao cả, có Đậu Hoa Nhi ăn cơm cùng nó. Nhưng ta thì thật sự chưa có ăn cơm, sao vậy, ta có vinh hạnh dùng cơm cùng chàng không?
Mỹ nhân đã chủ động mời, Tùng Ngọc nào có thể từ chối, hắn hôn một cái lên trên mặt của nàng nói: "Ta đây còn cầu mà không được ấy chứ."
Hạ Như Yên đem đồ ăn từng cái từng cái một sắp xếp ổn thỏa lên bàn, Tùng Ngọc kéo cái ghế tới bảo nàng ngồi xuống. Tính từ khi hai người quen nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ăn bữa tối.
Có Hạ Như Yên ở bên cạnh, tinh thần của Tùng Ngọc rõ ràng đã tốt lên rất nhiều. Hắn rất kén ăn, biết được điều đó Hạ Như Yên đã gắp một ít thức ăn vô cùng ngon miệng để vào trong bát của hắn. Sau đó lại khuyên hắn uống thêm nửa chén canh nữa, sau khi ăn xong nàng còn tự mình đi ra bên ngoài gọi người đưa nước tới giúp hắn súc miệng rửa tay.
Chờ tới sau khi mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, Hạ Như Yên mới nắm lấy tay của Tùng Ngọc và kéo hắn ngồi lên giường. Nàng ôn tồn nói: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì rồi? Tùng Phân chọc giận chàng sao?"
Nhắc tới người đàn ông đó, trong mắt Hạ Như Yên liền xẹt qua một tia khinh thường, nếu không phải vì ngoại hình của Tùng Phân có vài phần giống với Tùng Ngọc thì nàng nhất định hoài nghi liệu có phải gã ta là đứa trẻ được nhặt từ bên ngoài về hay không. 
Nắm bắt được cảm xúc trong mắt của Hạ Như Yên, Tùng Ngọc không khỏi nở nụ cười, hắn đem nữ nhân kéo vào trong lòng ngực, thở dài nói: "Lão tam nói với ta là hắn muốn cưới đại tiểu thư của Tiết gia kia làm vợ."
Hạ Như Yên sửng sốt, trong cốt truyện thì hình như phải tới tận sang năm Tùng Ngọc mới thay đệ đệ mình đi tới Tiết gia cầu hôn, chẳng lẽ chuyện này cũng xảy ra trước so với dự định sao?
Thấy Hạ Như Yên im lặng không nói lời nào, Tùng Ngọc lại cọ cọ đỉnh đầu của nàng, sau đó nói tiếp: "Nàng không cần phải lo lắng gì hết, ta tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ đã từng sỉ nhục nàng sống cùng với chúng ta dưới một mái nhà đâu."
Những từ ngữ trong câu nói của hắn có phần thụ sủng nhược kinh, Hạ Như Yên dùng đôi mắt đầy dò hỏi nhìn về phía hắn. Tùng Ngọc nhịn không được hôn lên môi của nàng, nữ nhân trừng hắn liếc mắt một cái nói: "Những lời này là có ý gì?"

"Ta đã nói với lão tam, nếu muốn cưới Tiết Thi Thi thì chúng ta sẽ phân nhà."
Hạ Như Yên lắp bắp trong kinh hãi, theo như cốt truyện gốc thì từ đầu tới cuối truyện Tùng phủ chưa bao giờ phải phân nhà. Nàng không thể không hỏi lại lần nữa: "Nói như vậy thì sau này hai người họ đều phải dọn ra ngoài sao?” 
Tùng Ngọc lắc đầu: "Chỉ có tam đệ thôi, ý của ta là, sản nghiệp của Tùng gia sẽ được chia làm ba phần bằng nhau và ba nhà riêng biệt. Nếu như nhị đệ cũng muốn như vậy thì đương nhiên ta cũng không ngăn cản hắn.”
Hạ Như Yên ngập ngừng nói: "Việc kia... Nếu như chia sản nghiệp ra làm ba phần, chuyện này không ảnh hưởng gì tới việc làm ăn của chàng chứ?” 
Nam nhân ôm lấy nàng, cũng nhau ngã xuống giường khiến cho Hạ Như Yên không khỏi kinh hô lên một tiếng. Tùng Ngọc để nàng ghé sát vào người mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, chậm rãi nói: "Không sao hết, kỳ thật ta cũng có thể quản lý tất cả chuyện làm ăn y như cũ, sau đó chia hoa hồng cho bọn họ không thiếu một phân nào.”
"Vậy quá vất vả cho chàng rồi." Hạ Như Yên ghé vào ngực hắn rầu rĩ mà nói, "Kỳ thật chàng cứ để cho bọn họ tự nghĩ cách nuôi sống bản thân mình cũng tốt, có điều vừa nãy là do ta thuận miệng hỏi qua một chút mà thôi."
Nói xong, nàng không đợi Tùng Ngọc phản ứng lại, tiếp tục hỏi: "Vậy Tùng Phân đồng ý rồi sao?"
"Ta để hắn trở về suy nghĩ cho kỹ, sau khi nghĩ kỹ rồi thì trả lời ta."
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Hạ Yên Như lại nhỏ giọng nói thầm: "Hắn nhất định sẽ đồng ý thôi."
"Hửm?" Tùng Ngọc nhướn mày, "Sao nàng lại biết?"
Hạ Yên Như biết mình đã lỡ miệng, ấp úng nói: "Tiết Thi Thi đó xinh đẹp như vậy, lại môn đăng hô đối với Tùng gia, cưới nàng ta về làm vợ là vô cùng thích hợp. Ta thấy Tùng Phân nhất định rất thích nàng ta, nếu không tại sao lại nói với chàng là muốn cưới nàng ta được chứ? Nếu hắn đã nói muốn cưới nàng ta, khẳng định sẽ kiên trì đến cùng."
Nàng nói một tràng dài, nói đến mức cả mình cũng bị thuyết phục, Tùng Phân gật gật đầu đồng ý: "Nói có lý, ta cũng cảm thấy hắn sẽ đồng ý, hơn nữa ra phủ sẽ vô cùng tự do, không có ta quản hắn, sợ là hắn ước còn không được ấy."
Nói xong hắn lại thở một hơi thật dài, ánh mắt có chút cô đơn: "Yên nương, kỳ thật trong lòng ta không thoải mái."
Hạ Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, vuốt ve khuôn mặt của hắn nói: "Sao vậy?"
Tùng Ngọc nhìn lên trên nóc nhà, phiền muộn mà nói: "Ta tự nhận thấy ta đối với tam đệ đã chăm sóc tận tình tận nghĩa rồi, cũng cho hắn ăn uống đầy đủ, sung túc, không để hắn chịu một nỗi khổ nào. Việc phân nhà này cứ coi như để bù đắp cho lương tâm của chính mình đi. Nhưng ta không rõ, ba huynh đệ chúng ta cùng chung huyết thống, vì sao ta và nhị đệ đều rất tốt, chỉ có tam đệ sao lại trở thành người như vậy?"

Hạ Như Yên ở trong lòng đang âm thầm phỉ nhổ, bởi vì có một tác giả tài hoa chứ còn gì nữa, để viết ra được đôi tra nam tiện nữ kia, bà ấy hẳn cũng đã tốn không ít tâm tư. Nghĩ vậy, nàng lại nhịn không được ở trên ngực của Tùng Ngọc sờ soạng hai cái. Nàng thầm nghĩ, mặc dù là tiểu thuyết ở thế giới ảo, nhưng tất thảy mọi thứ đều rất chân thật, Tùng Ngọc và nàng đều là những người đang sống.
Tùng Ngọc vốn dĩ không có ý tưởng kia, nhưng lại bị Hạ Yên Như sờ tới sờ lui khiến cho tâm tư cũng có chút mềm yếu. Hắn ôm mỹ nhân đang ngo ngoe rục rịch, nghe nàng nói: "Là như vậy đấy, trong một đàn heo thì cũng sẽ có một con heo không giống với những con còn lại. Chàng đừng để trong lòng, dù sao chàng làm gì khiến hắn phải chịu thiệt cái gì cả."
Tùng Ngọc bị cách so sánh này của nàng chọc cho vui vẻ, xoay người một cái đem nàng đè ở dưới thân, còn miệng thì cắn cắn chóp mũi của nàng nói: "Nàng nói ai là heo?"
Hạ Như Yên lúc này mới ý thức được là mình đã so sánh không phù hợp rồi, ngay tức khắc trên mặt có chút ngượng ngùng, cười gượng nói: "Không, không, chàng cứ coi như ta nói sai rồi đi."
Nói xong nàng liền muốn từ bên cạnh chui ra ngoài thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng lại bị nam nhân giam cầm thật chặt. Tùng ngọc hôn hôn cái trán của nàng, giọng nói mang theo vài phần làm nũng: "Yên nương, đêm nay không quay về đó có được không, ở lại chỗ này cùng ta nhé?"
Hạ như yên có chút chần chờ: "Nhưng ... Nhưng còn An ca nhi thì phải làm sao......"
"Ta sẽ để Đậu Hoa Nhi ở cùng thằng bé đêm này, dù sao tiểu viện của nàng còn có phòng trống."
Tùng Ngọc dùng ánh mắt mang đầy khát vọng nhìn nàng, "Yên nương, ở lại bên cạnh ta đi mà."
Hạ Yên Như nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì không tự chủ được mà mềm lòng, bất đắc dĩ nói: "Vậy được thôi."
Tùng Ngọc vô cùng vui vẻ, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, môi cùng lưỡi quấn quýt dây dưa, nước bọt hòa trộn vào nhau. Lúc hắn muốn tiến thêm một bước nữa, Hạ Yên Như đã đè tay hắn lại, hít thở không xong mà nói: "Ngươi, ngươi đi trước gọi người múc nước tới đây, ta muốn tắm gội ......"
—————————————————————————————————————————— 
Chúc các bảo bối giáng sinh vui vẻ~ Đi chơi thật vui nha~ Moa Moa Moa
Ngày mai sẽ có thịt ăn đó…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui