Chương 21: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Ngươi nói ai là nhãi con hả!?"
Mọi người đang có mặt ở trong phòng đều vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy cửa phòng bị mở toang ra và có một người thiếu phụ xinh đẹp đang đứng ở trước cửa. Nàng mang theo một đôi mắt tràn đầy lửa giận, nhưng nó chẳng mảy may làm giảm đi dung mạo xinh đẹp, ngược lại càng làm nổi bật lên phong thái của nàng.
Trong phòng ngoài vài vị phu tử đang đứng ra còn có hai đứa trẻ nhỏ. Một đứa đang khóc vô cùng thảm thiết, trên mặt xuất hiện vết thương, đôi mắt khóc tới nỗi sưng đỏ. Trên trán có một cục u sưng vù, quần áo thì dúm dó. Đứa nhỏ còn lại đương nhiên là Bình An rồi, quần áo của bé con cũng có chút xộc xệch, hai bên má có một vài vết xước. Thằng bé vừa nhìn thấy Hạ Như Yên bước vào thì ngượng nghịu cúi đầu xuống, đi đến bên người nàng, ấp a ấp úng trong cổ họng gọi một tiếng: "Nương ... ..."
Hạ Như Yên đau lòng mà xoa xoa đầu của Bình An, dịu dàng an ủi: "An ca nhi đừng sợ, nương tới rồi đây."
Sau đó, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn sang người thiếu nữ đang đứng bên cạnh bé trai, vừa nhìn thấy người nọ thì ngay lập tức nàng tỏ ra vô cùng kinh hãi. Lí do là bởi vì người thiếu nữ đó không phải người là người nào khác, mà đó chính là bạch liên hoa của cả thiên hạ - Tiết Thi Thi. Trong ánh mắt của nàng ta nhìn Hạ Như Yên lúc này có xẹt qua một tia khinh thường, nàng ta khinh miệt mà mắng: "Ta mắng thằng nhãi con chính là mắng con trai ngươi đó, ngươi làm mẹ kiểu gì vậy không biết? Không dạy dỗ con cái cho đoàng hoàng, đó nhìn đi, khiến nó ở bên ngoài diễu võ giương oai, sau này lỡ gây ra họa rồi, ta xem ngươi giải quyết như thế nào."
Bùng một cái lửa giận của Hạ Như Yên lại tăng lên ngùn ngụt rồi, nàng bế con trai lên, hướng mặt về phía Tiết Thi Thi cười lạnh một cái nói: "Ta đã gặp qua vô số người mặt dày nhưng chưa gặp qua người nào mặt dày như ngươi. Gặp chuyện không hỏi trắng đen phải trái mà đã ngay lập tức gắn tội danh lên đầu người ta, ta còn đang muốn hỏi xem là cha mẹ ngươi đã giáo dục ngươi ra làm sao. Đã là người trưởng thành cả rồi mà còn đi bắt nạt một đứa con nít. Ngươi có cảm thấy xấu hổ hay không vậy?"
Riêng về phần đấu khẩu thì Hạ Như Yên chưa từng thua bất cứ người nào bao giờ. Cuộc đấu khẩu này làm cho Tiết Thi Thi phải tức giận đến sắc mặt đỏ bừng bừng, thân thể của nàng là do cha mẹ ban cho, Hạ Như Yên cố ý nhắc tới cha mẹ mình, chỉ một điều đó mà có thể không làm giảm đi khí thế của nàng ta được hay sao? Nàng ta chỉ tay vào Hạ Như Yên nhưng sau một lúc lâu cũng chẳng nói nên được lời nào, Hạ Như Yên đánh bốp vào tay của nàng ta một cái, hất tay của nàng ta xuống, hừ lạnh mà nói với nàng ta rằng: "Ít dùng tay chỉ trỏ người khác thôi, đây là quy củ của nhà ngươi sao?"
Nói xong mấy lời này, nàng xoay người đi về hướng Trần phu tử hành lễ, cung kính nói với ông: "Phu tử, tốt hơn hết là trước tiên chúng ta cứ để hai đứa nhỏ nói rõ ngọn ngành câu chuyện rồi sau đó mới định đoạt, ông thấy thế nào?"
Trần phu tử cũng bị khí thế của Hạ Như Yên làm cho sợ hãi. Trước kia, hắn cứ nghĩ rằng Hạ Như Yên là một người dịu dàng, xinh đẹp, đối xử vô cùng hòa nhã, ôn hòa với mọi người. Hắn không nghĩ tới nàng còn có một mặt khác như vậy nữa, hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Ta cũng đang có ý này."
Hạ Như Yên mở lời trước: "Vậy không bằng để An ca nhi nói trước đi. An ca nhi, con tường thuật lại sự tình một cách cẩn thận rõ ràng cho mọi người nghe nào, mỗi một câu con nói ra đều phải là sự thật, không thể nói dối."
Bình An gật gật đầu, bắt đầu kể rõ toàn bộ câu chuyện đã xảy ra: "Hôm nay, lúc tan học con đang ngồi yên lặng đọc sách thì Tiết Tùng Dũng ngồi ở bên cạnh lại quấy nhiễu con, không để cho con học. Con nhắc bạn là đừng làm ồn nữa để yên cho con học bài thì hắn ngay lập tức nói nương là một góa phụ không tuân thủ bổn phận của mình, còn nói thêm rằng nương cho cha đội mũ xanh*, còn nói con là đồ con hoang.”
(*) Đội nón xanh: mang hàm nghĩa là bị cắm sừng
Giọng nói non nớt trong trẻo của đứa bé vang vọng khắp phòng học, tất cả mọi người đều sợ hãi đến ngây người, họ không dám tin rằng những lời đó lại có thể được nói ra từ miệng của một đứa trẻ nhỏ như vậy. Bình An dừng lại một chút rồi tiếp tục kể: "Con không phải hiểu rõ lắm những điều mà hắn ta nói, nhưng con chắc chắn đó không phải là những lời hay ho gì, hơn nữa hắn nói con là đồ con hoang. Trước kia, con cũng đã từng nghe thấy hàng xóm dùng từ này để mắng người khác, nhưng rõ ràng là con có cha, tại sao có thể là con hoang được chứ? Con nhất thời nóng nảy không kiềm chế được, liền nói hắn ta mới là đồ con hoang, mẹ của hắn mới không tuân thủ bổn phận, hắn liền chạy tới véo con, sau đó chúng con liền xông vào đánh nhau."
"Ngươi, ngươi nói dối!" Tiết Thi Thi hét ầm lên, nàng ta oán hận mà nhìn Bình An và rồi nghiến răng nghiến lợi nói, "Dũng ca nhi nhà ta còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nói ra những lời như thế chứ? Đồ nhãi ranh nhà ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà đã học đặt điều nói dối rồi ......"
Nhưng nàng ta còn chưa nói hết những lời kia, Tiết Tùng Dũng đã ồn ào cãi lại: "Ta nói điều gì sai sao! Nương ngươi vốn dĩ chính là không tuân thủ bổn phận của quả phụ! Còn câu dẫn tỷ phu của ta, ngươi chắc chắn không phải cốt nhục của cha ngươi, đồ con hoang!"
Những người đang đứng ở trong phòng lại một lần nữa bị dọa sợ đến ngây cả người. Tiết Thi Thi cũng bị Tiết Tùng Dũng dọa cho choáng váng, không nghĩ tới đệ đệ của nàng ta lại ngu xuẩn tới mức lật luôn cả người đang nói giúp mình như thế. Trong nhất thời, nàng ta cứ há hốc miệng ra nhưng chẳng nói nổi lời nào.
Tùng Ngọc đứng ở ngay sau lưng Hạ Như Yên xem một màn náo nhiệt, nhưng khi nghe được những lời Bình An vừa nói ra thì hắn không thể nhịn được nữa. Lúc này, hắn lại nhìn thấy sự giảo biện của Tiết Thi Thi cùng với sự lăng nhục của Tiết Tùng Dũng thì hắn bèn bước lên phía trước một bước, nói với chất giọng vô cùng lạnh lùng: "Trước kia, ta cũng từng gặp qua Tiết lão gia, ông ấy là một người có nhân phẩm đoan chính, chỉ tiếc một điều là đoản mệnh mất sớm. Ta lại không nghĩ được rằng Tiết lão gia lại để lại hai hậu nhân có đức hạnh như thế này đây."
Sau khi nói xong, hắn hướng về phía Trần phu tử làm lễ: "Trần phu tử, ta là Tùng Ngọc, ngưỡng mộ đã lâu."
Trần phu tử cũng đang vội vã đáp lễ thì lúc này Tùng Ngọc đã quay sang nói với Tiết Tùng Dũng: "Tiểu tử, ngươi nói nương của Bình An câu dẫn tỷ phu của ngươi, không biết tỷ phu của ngươi là ai?"
Tiết Thi Thi nghe thấy hắn hỏi như vậy, thì nàng ta muốn che miệng của đệ đệ mình lại, nhưng thật đáng tiếc là đã chậm một bước, Tiết Tùng Dũng há mồm to nói: "Tỷ phu của ta chính là Tùng phủ, Tùng Phân đại ca! Tùng phủ các ngươi có biết không? Có nhiều tiền hơn nhà chúng ta nữa cơ! Các ngươi có chọc nổi không?"
Khi những lời kia vừa được thốt ra, sắc mặt của Hạ Như Yên và Tùng Ngọc đồng thời tái mét, sắc mặt Tiết Thi Thi cũng tái xanh, mất hết thể diện.
Hạ Như Yên quả thực cũng cạn lời luôn rồi, nàng không nghĩ tới việc Tiết Thi Thi và Tùng Phân sẽ xác định ở bên nhau sớm như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì nàng đã đến một lần nữa nên khiến cho cốt truyện xảy ra trước dự định sao? Vậy mà Tùng Ngọc vẫn còn tâm trạng, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Tiết Thi Thi: "Tiết tiểu thư, không biết tam đệ của ta trở thành hôn phu của ngươi từ khi nào vậy chứ? Theo ta được biết thì hình như hai người đều là trai chưa lấy vợ gái chưa gả chồng, hơn nữa hai người cũng không có hôn ước gì, mời tiểu thư giải thích một chút về những gì đệ đệ tiểu thư vừa nói."
Gộp cả hai kiếp lại làm một thì Tiết Thi Thi cũng chưa bao giờ bị mất mặt như lần này, nàng ta hận không thể tìm được một cái lỗ nào đó để mà lập tức chui xuống cho bớt nhục. Ngày trước, khi nàng ta quen biết Tùng Phân, đối phương vẫn luôn quấn quýt lấy mình, lâu dần nàng ta cũng dần dần nảy sinh tình cảm với hắn ta. Gần đây nhất, Tùng Phân có tới tìm nàng còn dẫn theo đệ đệ của nàng ra ngoài chơi, cứ một lời nói ra lại là một lần hứa hẹn sau này sẽ cưới nàng ta về nhà. Nàng ta nghe mà mừng thầm ở trong lòng, bèn cho người đi điều tra về Tùng Phân, không điều tra thì cũng không sao cả bởi nàng biết Tùng Phân vốn dĩ chính là hoa hoa công tử. Nhưng chính lần điều tra này đã khiến nàng ta tức giận, người nam nhân nhân này cũng quá càn rỡ rồi, hậu viện nhiều người như vậy có thể quan tâm đến nàng ta sao? Không được, chờ đến khi mình gả qua đó rồi, nàng ta sẽ nghiêm chỉnh lập quy tắc để quản giáo mấy nữ nhân kia.
Lúc ấy, việc mà Tùng Phân hai lần qua lại phòng nghỉ của Hạ Như Yên cũng bị người ta báo đi lại, nhưng nàng ta hoàn toàn không để nó ở trong lòng. Nàng ta nghĩ Hạ Như Yên chẳng qua cũng chỉ là một góa phụ mà thôi, còn mang theo đứa con của chồng trước, lại còn chưa đến được hậu viện của Tùng Phân thì không coi là mối nguy hiểm gì. Ai ngờ, hôm đó đến trường học đón đệ đệ nàng lại nhìn thấy Hạ Như Yên, lại còn nghe thấy Trần phu tử gọi nàng ta. Sau khi hỏi đệ đệ nàng mới biết Hạ Như Yên đang làm việc ở Tùng phủ. Lúc này thì còn có điều gì không rõ nữa, nàng ta chính là người vú nuôi có liên quan đến Tùng Phân. Con trai của loại người này thế mà lại là bạn học của đệ đệ mình, cứ nghĩ tới đây là Tiết Thi Thi lại tức giận không thở nổi. Nhất thời không kiểm soát được cái miệng của mình, nàng còn thêm mắm thêm muối kể với đệ đệ của mình, kết quả là đã bị Tiết Tùng Dũng nhớ kỹ, hôm nay liền gây ra họa này.
Nhìn thấy sắc mặt Tiết Thi Thi lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày trôi qua cũng không nói nổi nguyên cớ, Tùng Ngọc lại cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường nói rằng: "Nếu Tiết tiểu thư không nói ra được lý do, thì làm ơn về sau không cần ở bên ngoài làm tổn hại thanh danh của tam đệ nhà ta. Chuyện hôm nay đã rất rõ ràng, là do đệ đệ ngươi nói năng lỗ mãng buông lời chửi bới mẫu thân của Bình An trước, lại còn chủ động ra tay đánh Bình An, khoản tiền bồi thường này, Tiết phủ các ngươi không thể lấp liếm được đâu."
Tiết Thi Thi ngập ngừng vài câu, không phục nói: "Đưa thì đưa, lấy mấy lượng bạc đi khám đại phu là được rồi chứ gì."
Nàng ta nói xong, đang muốn bỏ tay vào túi lấy tiền ra thì Tùng Ngọc lại cười nhạo nói: "Mấy lượng bạc? Ngươi đang tống cổ ăn mày à? Tiết phủ hiện tại nghèo thành ra như vậy sao?"
Khuôn mặt của Tiết Thi Thi đỏ bừng bừng, giọng nói cũng bỗng dưng cao vút lên: "Một vú nuôi nhỏ bé thấp kém còn muốn bao nhiêu tiền?"
Tùng Ngọc đi đến bên người Hạ Như Yên vững vàng đứng đó và rồi nhẹ nhàng dựa vào bả vai của nàng nói: "Thật không khéo chút nào, vị này chính là thê tử tương lai của ta, đại phu nhân của Tùng phủ."
Sau đó, hắn lại xoa xoa đầu của Bình An: "Bình An về sau chính là đại thiếu gia của Tùng phủ ta, thiếu gia của Tiết phủ nhà ngươi trước thì chửi bới phu nhân của ta, sau lại đánh con trai của ta. Ngươi lại còn muốn dùng mấy lượng bạc này để đuổi bọn ta đi, ngươi đang kể chuyện cười sao? "
Những người có mặt trong phòng lại bị dọa sợ một lần nữa. Chiều ngày hôm nay, bọn họ cảm thấy mình căn bản mang thiếu hạt dưa và cái băng ghế nhỏ để hóng chuyện rồi, cốt truyện của vở kịch này lúc trầm lúc bổng vô cùng kịch tính, quá xuất sắc đi?
Tiết Thi Thi cũng bị mấy lời hắn vừa nói ra dọa sợ tới mức mắt chữ a mồm chữ o, nàng ta tự hỏi hắn đang nói cái gì vậy? Hắn muốn cưới người góa phụ kia làm vợ ư? Lại còn làm chính thê?
Bị một loạt tin tức hết lần này đến lần khác công kích nàng ta á khẩu không trả lời được, Tiết Thi Thi ngốc đứng nguyên tại chỗ. Tùng Ngọc nhìn thấy nàng ta choáng váng thì lộ ra một nụ cười châm chọc nói: "Ngày mai ta sẽ phái người tới Tiết gia thảo luận chuyện bồi thường, hôm nay ta không tiếp."
Nói xong, hắn xoay người thay Bình An nói với Trần phu tử cho thằng nhóc xin nghỉ hai ngày. Thằng bé giật nhẹ cổ tay áo của hắn, lắc đầu nói: "Con không sao đâu, nếu như nghỉ học thì sẽ không theo kịp các bạn, con không muốn xin nghỉ."
Trần phu tử cũng rất là thích đứa học sinh nhỏ chăm chỉ thông minh này. Trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng, hắn nói với Tùng Ngọc cùng Hạ Như Yên: "Ta sẽ chăm sóc tốt Bình An, hôm nay cũng là do chúng ta quá sơ ý, mong lão gia và phu nhân không lấy làm phiền lòng."
Hạ Như Yên có chút lúng túng, Trần phu tử này sửa miệng cũng thật là nhanh, ngay lập tức liền gọi lão gia với phu nhân luôn rồi. Nàng chỉ trả lời hắn một tiếng không sao rồi nói lời chào với mấy người phu tử khác sau đó cùng Tùng Ngọc dẫn Bình An ra khỏi trường học.
Tuy rằng Bình An nói chính mình không có việc gì, nhưng Hạ Như Yên vẫn kiên quyết dẫn hắn tới hiệu thuốc kiểm tra. Quả nhiên thân thể còn có một ít da bị trầy xước, chỉ có vậy thôi cũng đủ làm Hạ Như Yên đau lòng tới chết rồi, chờ thằng bé được bôi thuốc xong rồi, khi ngồi trên xe ngựa, việc đầu tiên nàng làm chính là mắng Tiết Thi Thi. Sau đó nàng quay sang nói với Tùng Ngọc: "Rốt cuộc làm thế nào mà có thể giáo dục ra một người đệ đệ có nhân phẩm như vậy cơ chứ? Hắn ta có thật là con cái của nhà các ngươi nữa hay không?"
Tùng Ngọc cũng không tức giận, hắn chỉ bất đắc dĩ mà buông lỏng tay, trả lời nàng: "Ta cũng không biết tại sao, đại khái là cha mẹ quản lý hắn quá nhiều đi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha ta cũng không có nạp thêm thiếp, ai biết hắn ta học lỏm được từ chỗ nào. Sau khi cha mẹ mất ta cũng không rảnh đi quản hắn, chỉ có thể bảo hắn không được phép bắt nạt nữ nhân tốt và những người đã có gia đình. Haizz, trách ta, trách ta, là ta không làm hết chức trách của một người huynh trưởng."
Hạ Như Yên oán trách đủ rồi, nghe được Tùng Ngọc tự trách, thì nàng lại không đành lòng, nắm hắn tay nói: "Chuyện của hắn không liên quan gì đến chàng cả, chàng là đại ca của hắn chứ không phải cha hắn, cha mẹ chàng nuông chiều hắn tới hư hỏng, làm sao có thể thể trách chàng được chứ? Mấy năm nay chàng một thân một mình chống đỡ cho Tùng phủ, làm cho tất cả mọi người trong nhà ai nấy đều có cơm ăn áo mặc không cần lo lắng vất vả, đã là chuyện không hề dễ dàng rồi, chớ có vì những chuyện vặt vãnh này mà tự trách mình."
Tùng Ngọc thấy người đang đau lòng thay cho mình thì hắn rất cảm động. Cầm lấy tay của nàng, hai người liếc mắt đưa tình mà nhìn lẫn nhau, tiểu Bình An bị kẹp ở bên trong, nhìn trái nhìn phải, kéo kéo tay áo của Hạ Như Yên: "Nương, vết thương trên người con đau quá nè."
Hạ Như Yên vừa nghe thấy vậy, vội vàng rút tay đang nắm lấy tay của Tùng Ngọc về sau đó nhìn con trai của mình sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Nơi nào còn đau?"
Hạ Như Yên cúi đầu kiểm tra miệng vết thương của con trai, Tùng Ngọc cũng quan tâm mà thò đầu lại gần quan sát, đúng lúc nhìn thấy tiểu Bình An ở trong lòng nương mình lộ ra một biểu cảm vô cùng đắc ý. Mấy giây sau đó lại giả bộ đáng thương, liên tiếp hướng về phía Hạ Như Yên làm nũng kêu đau.
Tùng Ngọc: "............" Tương lai của ta đây là bị con trai chơi trò tâm cơ tranh sủng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...