Chương 18: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hôm nay đã đền bù được mong muốn của nam nhân, đuôi lông mày khóe mắt đều toả ra vui sướng, hắn xoay chuyển vài vòng ở trong phòng, phía dưới mới bình phục chút, nhìn vào nữ nhân đang rúc ở trong chăn quay lưng với mình, trong mắt đều là nụ cười ôn nhu.
Đi ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy Đậu Hoa Nhi bưng bát thuốc đứng ở ngoài cửa phòng, trên mặt khổ không tả, vừa thấy Tùng Ngọc đi ra liền hấp tấp chào đón: "Đại gia, thuốc sắp nguội rồi. . ."
Lúc này Tùng Ngọc tâm tình rất tốt, không tới tính toán với oán giận mơ hồ của Đậu Hoa Nhi, sau khi nhận bát thuốc liền phất tay với hắn một cái: "Đi xuống đi, ngươi sai người bê chút nước nóng lại đây, ta muốn tắm rửa."
Tùng Ngọc bưng bát thuốc đi vào, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng kéo kéo chăn: "Yên nương, dậy uống thuốc."
Lúc này Hạ Như Yên mới lộ ra khuôn mặt bị che kín tới đỏ bừng bừng, nàng nhận bát thuốc, nhìn tới nhìn lui một lát mới bóp mũi lại một hơi đổ hết vào mồm, mùi vị kia vẫn ‘tiêu hồn’ như vậy, xông lên tận mũi khiến mặt Hạ Như Yên lập tức nhăn thành một đống.
Tùng Ngọc hấp tấp nhét mấy viên mứt quả vào trong miệng nàng, sau khi nàng ăn xong, lại không nhịn được đến gần hôn miệng nàng: "Yên nương, cho ta nếm thử với. . . Ăn ngon không?"
Hạ Như Yên bị hôn đến khó thở, nàng hung ác cắn vào đầu lưỡi của hắn, nam nhân thấy thế mới buông nàng ra, oan ức hu hu thè lười ra nói: “Yên nương, sắp đứt luôn rồi.”
Hạ Như Yên buồn cười vỗ vỗ mặt hắn: "Không đứt được, ta thấy chàng cực kì rắn chắc."
Hai người trêu trọc nhau ở trên giường một trận, liền có hạ nhân bưng nước nóng tới, Tùng Ngọc nhanh chóng kéo màn che giường xuống, giấu đi tiểu mỹ nhân bên trong mới cho người tiến vào, dáng vẻ này của Yên nương chỉ có hắn có thể xem.
Chờ tới khi nước nóng được sắp xếp xong xuôi, hạ nhân lui ra hết, Tùng Ngọc mới hấp tấp kéo màn che lên, ôm lấy Hạ Như Yên đi ra sau tấm bình phong. Hạ Như Yên sợ hết hồn, nhanh tay vòng lên ôm cổ của hắn, hỏi: "Làm gì vậy?"
"Chúng ta tắm rửa."
Tùng Ngọc hôn nhẹ lên mặt nàng, cẩn thận từng li từng tí đặt nàng vào trong nước, vừa tiếp xúc với nước nóng, Hạ Như Yên liền thoải mái than thở thành tiếng, toàn thân ngâm vào nước ấm, mỗi một lỗ chân lông đều thư giãn mở ra khiến thân thể nàng có chút bủn rủn, vô cùng thoải mái. Tùng Ngọc cũng thành thạo cởi bỏ y phục của mình, mặt dày chen vào, Hạ Như Yên cắn môi đẩy hắn ra, hắn lại thuận thế kéo nàng vào trong lồng ngực, không biết từ lúc nào, dương vật của nam nhân đã dựng lên lại, hắn để Hạ Như Yên ngồi ở trên chân của mình, đặt côn thịt ở giữa hai chân nàng, trong miệng lại rất đúng là đàng hoàng trịnh trọng nói: "Yên nương, ta tắm cho nàng nhé.”
Hạ Như Yên tức giận lườm hắn một cái: "Tự ta tắm."
"Vậy nàng tắm cho ta."
Tùng Ngọc thay lời ngay lắp tự, Hạ Như Yên vừa tức vừa buồn cười, hung ác nhéo lên bắp đùi của hắn một cái, ai ngờ người này thực sự là không ra gì, nàng vừa nhéo như thế, côn thịt lại lớn hơn một vòng, như hổ rình mồi đặt sát vào nơi riêng tư của nàng, Hạ Như Yên sợ đến mức không dám tiếp tục manh động.
Tùng Ngọc dương dương tự đắc ôm mỹ nhân, liếm liếm vành tai nàng nói: "Yên nương, ta đều đã là người của nàng, nàng xem, lúc nào thì gả tới phụ trách ta đây?"
Hạ Như Yên dám bảo đảm, cho tới bây tất cả các thế giới nàng trải qua, Tùng Ngọc tuyệt đối là kẻ có da mặt dày nhất, nàng lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng nói: "Không phải nói ta phải thủ tiết sao? Chờ đi!"
Tùng Ngọc vừa nghe thể, hắc, làm gì còn lời nào để nói, trước đó Yên nương còn nói để nàng suy nghĩ một chút, hôm nay đã bảo mình cần phải thủ tiết rồi, hắn lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Yên nương, chúng ta đã là phu thê chi thực, nàng không tính là thủ tiết nữa rồi."
Đầu tiên Hạ Như Yên hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng được, đúng rồi, hai người đều đã lăn giường luôn rồi, còn tính thủ tiết cái gì nữa, trong lúc nhất thời nàng xoa trán, cái tên tiểu yêu tinh Tùng Ngọc này quá quấn người, không để cho nàng cẩn thận suy nghĩ đã nói ra.
Tùng Ngọc vui rạo rực ôm nàng hết hôn nhẹ lại sờ sờ, hai tay còn không ngừng kéo nhũ hoa của nàng ra ngoài, Hạ Như Yên bị hắn làm cho mềm cả người, trong miệng lại không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.
"Yên nương, lúc nào thì nàng gả cho ta?"
Tùng Ngọc một bên khiêu khích nàng một bên còn không quên truy hỏi, Hạ Như Yên nhịn cơn khoái cảm đang tập kích mình xuống, cố gắng duy trì tỉnh táo, nghĩ một hồi lâu mới nói: "Nếu như ta không thể giúp chàng kéo dài hương hỏa thì sao?”
Tùng Ngọc ngẩn ra, động tác trên tay không khỏi ngừng lại, cảm nhận được biến hóa của nam nhân, lòng Hạ Như Yên bỗng nhiên nảy sinh chua xót, xem ra nam nhân cổ đại vẫn sẽ như vậy, nữ nhân không thể sinh con chính là vảy ngược của bọn họ. Xem đi, nàng vừa nói mình không thể nối dõi tông đường, Tùng Ngọc liền trầm mặc, nói cái gì mà yêu thích nàng, cuối cùng vẫn không quan trọng bằng chuyện sinh ra đời sau cho hắn đi?
Trong lúc nhất thời, đầu Hạ Như Yên tràn đầy những suy nghĩ lung tung, thậm chí nàng còn không chú ý tới Tùng Ngọc đã ôm chặt nàng một lần nữa.
"Yên nương." Tùng Ngọc đặt cằm ở trên bả vai nàng, hơi thở của nam nhân phất qua da thịt nàng, có chút ngứa ngứa tê tê: “Không sao, nhà họ Tùng chúng ta đã có Vĩnh ca nhi, sau này Trình thị sẽ tiếp tục vì lão nhị khai chi tán diệp, còn có lão tam nữa, sau khi hắn thành hôn cũng sẽ có con, Tùng phủ chúng ta không thiếu một mình ta.”
Lời nói của hắn như xa như gần, cứ như vậy phập phù truyền vào trong tai, Hạ Như Yên có chút hoảng thần, ngồi thật lâu không hé răng nói gì.
Tùng Ngọc thấy nàng không nói lời nào, có chút nóng nảy, kéo mặt nữ nhân quay về phía mình, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nghiêm túc nói: "Những điều ta nói đều là sự thật, thực ra, thực ra chúng ta chỉ cần có An ca nhi là tốt rồi, hơn nữa ta nghe nói lúc sinh con nữ nhân sẽ rất đau đớn, lúc Trình thị sinh Vĩnh ca nhi còn phải nằm lại trong phòng hơn một tháng mới khỏi, nàng không sinh cũng được, về sau Tùng phủ chúng ta liền để cho An ca nhi cùng hài tử chi thứ hai và thứ ba kế thừa, Yên nương, ta không cần con nối dõi, ta chỉ cần nàng."
Mắt Hạ Như Yên vốn đang mông lung dần dần trở nên rõ ràng, người nam nhân này có biết mình đang nói cái gì không? Hắn không cần con nối dõi, chỉ cần mình?
Nhìn một lúc, nước mắt Hạ Như Yên lại không nhịn được tuôn ra, Tùng Ngọc nhìn nàng khóc liền gấp đến độ tay chân luống cuống, bận bịu kéo khăn lau ở một bên tới lau nước mắt giúp nàng.
Hạ Như Yên khóc một lúc liền bình ổn lại, nhìn dáng vẻ nam nhân cẩn thận từng li từng tí, nàng lại không khỏi lộ ra nụ cười. Tùng Ngọc thấy nàng nín khóc mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa xoa mặt Hạ Như Yên: "Yên nương, vừa nãy là câu nào của ta nói không đúng sao?"
Hạ Như Yên lắc đầu một cái, chủ động đưa môi lên: "Không có, Tùng Ngọc, ta rất vui vẻ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...