Chương 16: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên quay về viện nhỏ, không bao lâu sau Vương thị đã đến cửa, đối phương vừa nhìn thấy nàng đã cười đến híp mắt vào: "Hạ nương tử, ta đã hỏi thăm chuyện trường học cho ngươi rồi."
Hạ Như Yên vội vàng mời Vương thị vào viện nhỏ, lúc này Bình An đã thức giấc, nàng bảo thằng bé bưng bánh ngọt ra, tự mình rót chén trà cho Vương thị.
Vương thị nhìn thấy bánh ngọt, tầm mắt quét một vòng trong phòng, ánh mắt cũng hơi thay đổi, ý tứ sâu xa nói với Hạ Như Yên: "Hạ nương tử, bây giờ cũng coi như hết ngày khổ sở, đến lúc an nhàn rồi."
Hạ Như Yên nghe không hiểu được ý tứ của bà ta, chỉ hùa theo cười nói: "Cũng không biết có phải vậy không, Đại gia lương thiện, là một người tốt thôi."
E rằng không chỉ là lương thiện đơn giản như vậy đâu, trong lòng Vương thị giống như gương sáng, trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì, thái độ lại càng thân thiết hơn nữa: "Trường học kia đang nhận học sinh đấy, ngươi dẫn An ca nhi đến cho phu tử gặp mặt, đợi phu tử kiểm tra thằng bé một chút, nếu cảm thấy có thể theo kịp, nộp bạc xong là có thể nhập học rồi."
Hạ Như Yên nghe thấy chỉ cần đơn giản như vậy là có thể nhập học, rất vui mừng, lại cẩn thận hỏi một số chuyện, rồi hẹn với Vương thị ngày mai dẫn An ca nhi đến trường học thử xem thế nào, suốt cuộc nói chuyện tiểu Bình An đều ở bên cạnh lắng tai nghe, hai mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi.
Sáng sớm hôm sau Hạ Như Yên dẫn con trai đi theo Vương thị đến trường học, ra mắt phu tử họ Trần tên Trường Phương, nằm ngoài dự đoán của nàng, Trần phu tử này là một chàng trai lịch sự trắng trẻo, nhìn qua không quá ba mươi tuổi, ngũ quan cân đối, cư xử cũng nho nhã lễ độ.
Hắn ta vừa nhìn thấy Bình An đã nói còn nhỏ như vậy, thấy thằng bé hơi lo lắng, lại an ủi hắn nói: "Đừng sợ, đầu tiên phu tử kiểm tra ngươi, nếu biết được nhiều chữ, cũng có thể ở lại được."
Hạ Như Yên sờ sờ đầu Bình An, dịu dàng nói: "An ca nhi ngoan, phu tử hỏi con cái gì thì con trả lời cái đó, nhớ được bao nhiêu cứ nói bấy nhiêu."
Bình An ngoan ngoãn gật đầu, đi đến trước mặt Trần phu tử vái hắn một cái nói: "Xin phu tử hỏi đi ạ."
Trước tiên Trần phu tử bảo nhóc đọc một đoạn Tam Tự Kinh, lại hỏi nhóc mấy câu, sau đó bảo nhóc viết mấy chữ, chữ của Bình An đều viết theo bảng chữ mẫu, tuy đặt bút hạ bút hoàn toàn không có trình tự gì cả, nhưng là một đứa trẻ sáu tuổi mà nói thật sự cũng không tính là quá kém.
Thầy giáo Trần lại hỏi Hạ Như Yên: "Xin hỏi Hạ nương tử, là ai dạy vỡ lòng cho tiểu công tử?"
Hạ Như Yên hơi ngượng ngùng nói: "Bẩm phu tử, là ta dạy thằng bé một số chữ đơn giản, sau đó đều là thằng bé đọc sách tự mình học theo."
Thầy giáo Trần nghe thấy Hạ Như Yên còn biết chữ, nhất thời có chút cảm giác phải nhìn bằng cặp mắt khác, nghe nói Bình An mới học được hơn một tháng, lúc này lập tức gõ bàn nhận thằng bé vào học, lại dặn dò Hạ Như Yên về thời gian vào học tan học và những đồ vật cần chuẩn bị, thu học phí, tiểu Bình An đã được quyết định ngày mai bắt đầu đến trường học đi học.
Ba người cùng nhau quay về Tùng phủ, dọc đường đi Bình An có vẻ vô cùng vui sướng, Hạ Như Yên mua một ít kẹo và bánh ngọt chia cho Vương thị, để lại một phần định để Bình An mang đến trường xây dựng quan hệ với bạn học.
Hai mẹ con quay về viện nhỏ, đẩy cửa ra, phát hiện Tùng Ngọc thế mà đang ngồi trong sân, hắn nhìn thấy hai người quay về, vội vàng nghênh đón nói: "Yên nương, hai người đi đâu vậy?"
Hạ Như Yên để đồ vật lên bàn, kinh ngạc hỏi: "Sao gia lại đến đây?"
"Ta, ta không có việc gì, nên ghé thăm nàng... và An ca nhi một lát." Tùng Ngọc sờ mũi một cái, vành tai hơi ửng đỏ.
Hạ Như Yên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, nhất thời cũng hơi ngượng ngùng, nàng cố gắng hết sức dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: "Ta dẫn An ca nhi đến trường học đăng ký."
"Trường học?" Tùng Ngọc hơi kinh ngạc: "An ca nhi mới sáu tuổi thôi mà? Đã đến trường học sớm như vậy sao?"
Hạ Như Yên còn chưa lên tiếng, tiểu Bình An đã mở miệng, nhóc trả lời giòn tan nói: "Đại gia, ta không nhỏ, hôm nay phu tử đã kiểm tra rồi nhận ta vào học."
Tùng Ngọc vừa nghe lập tức vui vẻ: "Còn kiểm tra ngươi nữa sao? Kiểm tra những thứ gì vậy?"
Tiểu Bình An đếm đầu ngón tay nói cho hắn nghe, mắt Tùng Ngọc mang theo ý cười, vỗ vỗ bả vai nhỏ của hắn: "An ca nhi quả nhiên thông minh, sau này phải chăm chỉ học bài, tranh thủ thi được công danh về cho nương ngươi vui vẻ một chút."
Bình An còn chưa biết công danh là cái gì, chỉ mở to đôi mắt ngây thơ đáp lời, lúc này Tùng Ngọc giống như lại nhớ ra cái gì, nhíu mày nhìn Hạ Như Yên: "Yên nương, học phí của trường học này không rẻ, các nàng có tiền sao?"
Hạ Như Yên dừng lại một lát, giống như không để ý chút nào nói: "Cũng may, ta cầm cố chiếc khóa vàng mà cha mẹ lúc trước để lại, nộp học phí cho An ca nhi là đủ rồi."
Tùng Ngọc nhất thời nóng nảy: "Phụ mẫu đã qua đời rồi sao? Kỷ vật bọn họ để lại sao nàng có thể làm như thế được, nếu cần nộp học phí tại sao nàng không nói với ta? Ta bỏ tiền ra không phải được rồi sao."
Tùng Ngọc không biết thân thế của Hạ Như Yên, chỉ cho rằng cha mẹ nàng cũng đã qua đời trong lúc hạn hán, giờ phút này Hạ Như Yên cũng không tiện giải thích rõ ràng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Sao có thể để ngươi bỏ tiền ra đóng học phí cho An ca nhi được, đồ vật là chết người là sống, có thể sử dụng cho An ca nhi, nếu cha mẹ ta biết được nhất định cũng sẽ vui mừng."
Lông mày Tùng Ngọc nhanh chóng nhíu chặt lại, lắc đầu nói: "Không được, nàng cầm cố ở đâu, trước tiên ta thay nàng chuộc về đã."
Hạ Như Yên lập tức nói không cần, nhưng cho dù có khuyên thế nào, Tùng Ngọc cũng không chịu bỏ qua, cuối cùng nàng chỉ đành nói tên hiệu cầm đồ cho hắn biết, trong nháy mắt Tùng Ngọc đã biến mất không còn bóng dáng.
Hạ Như Yên cười lắc đầu, cất kỹ đồ đạc vào trong phòng, tiểu Bình An đi theo đằng sau nắm tay áo mẹ mình hỏi: "Nương, tại sao Đại gia lại đối xử với chúng ta tốt như vậy?"
Nghe thấy câu hỏi của con trai, khóe miệng Hạ Như Yên không nhịn được hơi nhếch lên, nhưng mà dù sao nàng cũng không thể nói cho nhóc biết, Đại gia thích nương con nên mới đối xử với chúng ta tốt như vậy, nàng suy nghĩ một lát, cũng không trả lời, mà lại hỏi ngược lại Bình An một câu: "An ca nhi, nếu nương tìm cho con thêm một người cha nữa, con có bằng lòng không?"
Tiểu Bình An bị câu hỏi này làm cho ngẩn ra, nhóc sững ra một lúc, đột nhiên nhíu đầu lông mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, Hạ Như Yên nhìn dáng vẻ nhóc như vậy, nhất thời có chút thấp thỏm, nếu An ca nhi không chấp nhận Tùng Ngọc, nàng lại phải cân nhắc chuyện đi theo Tùng Ngọc rồi, ý nghĩa của nhiệm vụ này chính là vì An ca nhi, nàng cũng không muốn sinh ra ngăn cách với con trai vì một người đàn ông.
Thằng bé suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra được câu trả lời, hắn nhìn Hạ Như Yên, nghiêm túc nói: "Nương, nếu người thích cha mới, cha mới cũng thích nương và con, vậy con bằng lòng."
Hạ Như Yên nghe xong rất cảm động, ôm chặt con trai nói: "Đó là chuyện đương nhiên, nếu nương tìm cha mới cho An ca nhi, nhất định phải là người rất thích rất thích An ca nhi mới được."
"Là Đại gia sao?"
Bình An đột nhiên bật ra một câu, đúng lúc chẹn họng Hạ Như Yên, nàng cười khan nói: "An ca nhi, tại sao con lại hỏi như vậy?"
Tiểu Bình An nhìn thẳng hai mắt của mẹ mình, cúi đầu nói: "Con, con cảm thấy Tùng đại gia rất thích nương, cũng đối xử rất tốt với con, ngày đó dẫn chúng ta đi chơi, mua thức ăn ngon cho chúng ta, còn bế con lên xem xiếc... Cho chúng ta ở trong căn phòng lớn, mỗi ngày có thịt ăn, cho con giấy bút và sách vở, còn để cho nương ngày nào cũng có thể ở cạnh con, nếu như, nếu như là Đại gia... Con sẽ bằng lòng..."
Những lời này khiến Hạ Như Yên nghe thấy mà gần như rơi nước mắt, nàng không nhịn được hơi nghẹn lại: "Ừ, được, mẹ đã biết rồi, nếu hắn có thể vẫn đối xử tốt với An ca nhi như vậy, chúng ta sẽ để hắn làm cha mới của con, có được không?"
Tiểu Bình An sửa lại: "Còn phải đối xử với nương cũng tốt như vậy nữa."
Hạ Như Yên ôm chặt nhóc, nước mắt tràn mi tuôn ra: "Ừ, còn phải đối xử với nương cũng tốt như vậy nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...