Chương 14: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Nàng không thích hắn, vậy người nàng thích là ai?"
Tùng Ngọc hai mắt sáng lên mà nhìn nàng, Hạ Như Yên bị hắn hỏi đến mức sửng sốt. Sau một lát, gương mặt của nàng đã bị bao phủ bởi một tầng ửng hồng, nàng vô thức lùi về phía sau hai bước, nhưng rất nhanh lại bị Tùng Ngọc gắt gao ôm lấy eo.
Người đàn ông ngồi ở trên giường còn người nữ nhân lại bị hắn gắt gao ôm ở trước ngực. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng mang theo ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi, nói: "Yên nương, nàng không thích hắn ta, vậy người nàng thích là ai hả?"
Khuôn mặt của Hạ Như Yên càng ngày càng đỏ hơn, nàng làm theo bản năng muốn trốn tránh khỏi ánh mắt của hắn. Mặc dù người đàn ông này tuy mảnh khảnh nhưng sức lực lại vô cùng lớn. Đôi cánh tay như được đúc bằng sắt vậy, nàng làm đủ mọi cách nhưng chẳng mảy may nhúc nhích chút nào. Nàng e then mà hất cằm lên với hắn: "Tại sao ta phải nói với ngươi chứ? Ngươi buông ta ra đi....."
Trên mặt của Tùng Ngọc hiện lên ý cười, hình như trong mắt còn mang theo chút dịu dàng như nước. Hắn nhìn nàng tha thiết nói: "Yên nương, nàng không thích hắn ta, vậy nàng thích ta có được không?"
Hạ Như Yên vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi này của hắn, nàng lập tức quay mặt đi nói: "Gia đừng lấy nô tỳ ra để giễu cợt, mong gia buông nô tỳ ra."
Đã đi tới bước này rồi, Tùng Ngọc làm sao có thể buông tay được chứ. Rõ ràng là Hạ Như Yên có ý với hắn nhưng lại càng không muốn thừa nhận. Hắn lại nghiêng đầu qua hỏi nàng một lần nữa: "Yên nương, nàng thích ta có được không?"
Mặt của Hạ Như Yên nóng tới mức muốn bùng nổ luôn rồi, nàng lắp ba lắp bắp nói: "Gia, người đừng như vậy, chuyện này không thể nói bậy được......"
"Ta nói bậy hồi nào?"
Khuôn mặt của Tùng Ngọc cách nàng cực kì gần, gần tới mức có thể thấy rõ hàng lông mi của nàng đang khẽ run rẩy. Biểu cảm thẹn thùng của người phụ nữ làm cho hắn cảm thấy trong lòng ngực như đang bị thứ gì đó cào nhẹ một cái. Hắn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: "Yên nương, nàng thích ta có được không?"
Hạ Như Yên sắp bị hắn ép đến mức phát khóc tới nơi rồi. Nàng duỗi tay đẩy hắn ra, đôi môi hơi hé mở nhưng lại nói không ra được một chữ nào. Nàng không biết trả lời như thế nào với người đàn ông cứ kiên trì theo đuổi nàng mãi không ngừng như hắn, thậm chí có những khoảnh khắc, trong nháy mắt nàng chẳng muốn nghĩ gì hết, bỏ qua tất thảy mọi thứ mà trả lời hắn rằng: Ta đồng ý.
Tùng Ngọc hơi nhếch khóe môi lên, xoay người một cái đem nàng đặt lên trên giường. Và rồi hắn cúi đầu xuống ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của nàng, nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Yên nương, nàng không trả lời ta, vậy thì để ta nói vậy. Ta thích nàng, từ trước tới nay ta vẫn luôn thích nàng."
Vừa nói dứt lời, người đàn ông liền đặt môi mình lên môi nàng. Đôi môi của hắn có hơi lạnh, nhưng lại vô cùng mềm mại. Mặc dù khi hắn hôn nàng động tác có vẻ không được thành thạo cho lắm nhưng Hạ Như Yên gần như ngay lập tức có ý muốn buông giáp đầu hàng rồi.
Tùng Ngọc say đắm hôn nàng, vụng về nhưng lại rất thâm tình. Hắn ngậm lấy đôi môi xinh đẹp của nàng mút từng chút một, liếm tới mức đôi môi mềm mại của nàng cũng trở nên ướt át. Người đàn ông muốn thâm nhập vào sâu hơn nhưng lại không được sự cho phép của nàng, ngược lại hắn quay ra gặm đôi môi của Hạ Như Yên tới phát đau. Nàng rất nhanh không thể chịu được nữa nên đã chủ động mở cái miệng nhỏ ra dạy dỗ tên đàn ông đó biết hôn môi thì nên làm như thế nào.
Miệng nữ nhân vừa thơm lại vừa ngọt ngào, Tùng Ngọc nhịn không được mà đắm chìm trong đó. Cái lưỡi thơm tho của nàng kéo lấy lưỡi của hắn ở trong miệng dây dưa quấn quýt, nàng dạy hắn làm như thế nào mới có thể cướp đoạt mật ngọt từ trong miệng của đối phương. Có điều chỉ một lát sau, người đàn ông đã ngầm lĩnh hội được tất thảy, hắn lập tức đảo khách thành chủ, ngậm lấy đầu lưỡi tinh tế linh hoạt kia, nhấm nháp một phen như lang sói, Hạ Như Yên bị hắn hôn tới mức choáng váng đầu óc, gần như hít thở không thông, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ nhặt vụn vặt từ trong cổ họng.
Sau khi kết thúc nụ hôn, cả hai người đều thở hổn hển. Ánh mắt của Hạ Như Yên cứ ngại ngùng, không dám nhìn thẳng đối phương, mà Tùng Ngọc thì lại yên lặng nhìn nàng, sau đó gằn từng chữ một nói: "Yên nương, gả cho ta nhé?"
Hạ Như Yên trợn trừng mắt, nàng không dám tin điều mà mình vừa nghe thấy, nàng hướng mắt nhìn về phía Tùng Ngọc hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Yên nương, nàng có đồng ý gả cho ta không?" Tùng Ngọc lặp lại một lần nữa, tuy đó là câu hỏi nhưng lại rất chân thật và kiên quyết.
Hạ Như Yên mở miệng nhưng một lúc lâu sau cũng không nói ra được lời nào. Đầu nàng có chút choáng váng, Tùng Ngọc, hắn ta đang... cầu hôn nàng ư?
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của nữ nhân, Tùng Ngọc cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn cười tươi và rồi hôn lên mặt nàng một cái nói: "Không nói lời nào chính là đồng ý rồi, nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm nàng nở mày nở mặt xuất giá gả cho ta."
Hạ Như Yên bị hai từ xuất giá mà hắn vừa nói ra dọa cho hoảng sợ hãi, buột miệng nói ra theo phản xạ: "Không được!"
"Vì sao lại không được?"
Tùng Ngọc nheo đôi mắt lại, ánh mắt phát ra tia nguy hiểm. Thấy vậy, Hạ Như Yên nuốt nuốt nước miếng nói: "Ta, trượng phu của ta ra đi còn chưa đầy ba năm, ta phải thủ tiết*!"
Nghe thấy lý do này, sắc mặt của Tùng Ngọc mới thoáng hòa hoãn một chút. Hắn nhìn Hạ Như Yên, ôn nhu nói: "Nàng thủ tiết, ta sẽ chờ nàng. "
Khi người đàn ông vừa nói xong mấy lời này, Hạ Như Yên thấy sống mũi mình cay cay. Nàng không nghĩ tới trong thời đại này, với thân phận này của nàng, nàng vẫn còn có thể nghe được có người nói với nàng những lời như thế. Không phải nàng tự coi nhẹ bản thân mình nhưng trong xã hội này, thật là đáng quý biết bao khi một người đàn ông chưa lập gia đình lại tôn trọng một quả phụ như vậy chứ.
Kỳ thật, bối cảnh thời đại của thế giới này đều là hư cấu, cũng không có luật rõ ràng nào quy định chồng chết thì vợ phải thủ tiết bao lâu. Người chồng của nguyên chủ cũng đã mất được hai năm, những người dân bình thường cũng chỉ thủ tiết có nửa năm, rất ít người thủ tiết tận một năm. Những gì mà Hạ Như Yên vừa nói ra chỉ là để tìm cớ vì trong lòng vẫn còn đang thẹn thùng mà thôi. Khi nghe thấy Tùng Ngọc nói sẽ đợi nàng, rốt cuộc nàng cũng không khống chế nổi nữa, nước mắt cứ thế tràn mi.
"Yên nương? Sao nàng lại khóc?"
Thấy Hạ Như Yên rơi lệ, Tùng Ngọc nhất thời lo lắng không thôi, hắn vội vàng dùng ống tay áo giúp nàng lau nước mắt, không ngờ càng lau càng nhiều. Hạ Như Yên giống như muốn đem hết tất thảy những ủy khuất trong lòng của nguyên chủ phát tiết sạch sẽ một lần, nước mắt rơi lã chã không ngừng lại được.
Tùng Ngọc vô cùng đau lòng, hắn ôm nàng vào trong ngực nhẹ giọng an ủi: "Yên nương, nàng đừng khóc nữa, xảy ra chuyện gì vậy? Ta nói sai chỗ nào nàng cứ trực tiếp nói với ta, đừng khóc nữa được không?"
Sau khi khóc một hồi lâu, Hạ Như Yên mới chậm rãi ngừng khóc nức nở, đôi mắt nàng hồng hồng, giống như một chú thỏ con càng khiến người ta yêu thương. Tùng Ngọc nhịn không được hôn lên lông mi của nàng, liếm liếm môi, có chút mặn. Sau đó hắn lại cẩn thận nhìn nàng nói: "Yên nương, vừa rồi nàng làm sao vậy?"
Hạ Như Yên khụt khịt mũi, hắng giọng trả lời: "Không có gì..."
"Không có gì, vậy tại sao lại khóc thành như vậy chứ?" Tùng Ngọc đau lòng nhìn nàng, "Yên nương, có phải ta đã làm gì khiến nàng khó xử rồi không?"
Nghe được nam nhân thật cẩn thận nói ra những lời này, Hạ Như Yên có chút muốn xúc động lại muốn khóc thêm lần nữa. Nàng chớp chớp mắt nén nước mắt xuống, khụt khịt mũi nói: "Không, không khó xử gì hết...... Chỉ là ta......"
Tùng Ngọc vô cùng khẩn trương nhìn nàng, chờ đợi những lời nàng nói ra tiếp theo, ai ngờ Hạ Như Yên đột nhiên kinh hô một tiếng: "Ai nha, ngươi còn chưa uống sữa đâu đó, việc này không thể trì hoãn lâu được đâu?"
Sau khi nói xong, nàng liền vội vội vàng vàng mà bắt đầu cởi thắt lưng quần áo, Tùng Ngọc thấy nàng thật sự là muốn cho mình bú sữa thì nhanh chóng ngăn nàng lại, thử thăm dò hỏi: "Yên nương, nàng có đồng ý với những điều vừa rồi ta nói ra không?"
Động tác của Hạ Như Yên ngừng lại một lát, sau đó nàng mím môi nói: "Ngươi, ngươi hãy để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã, đợi cho thời gian chúng ta ở bên nhau được lâu hơn chút nữa, ta sẽ trả lời ngươi ......"
Thấy nữ nhân không có cự tuyệt, trong lòng Tùng Ngọc vui sướng mãi không thôi, hắn lập tức đồng ý: "Được thôi, ta không vội, nàng cứ từ từ suy nghĩ, khi nào nghĩ kỹ rồi thì phải ngay lập tức gả cho ta, ta lập tức đi chuẩn bị việc chung thân đại sự."
Hạ Như Yên nghe hắn giở trò vô lại thì nàng mới chỉ suy xét xem có thật sự muốn gả cho hắn hay không, nhưng còn chưa nói tới việc bao giờ gả cho hắn. Nàng nhịn không được giận dữ hắn liếc mắt một cái, trên tay tiếp tục lôi kéo dây áo, cái yếm vừa rơi xuống, kết hợp với ánh mắt mê người của nàng, tức khắc tròng mắt của Tùng Ngọc đều ngây dại ra rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...