Chương 13: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Tùng Ngọc kinh ngạc đến ngây người, lực đạo ở trên tay cũng buông lỏng hơn một chút. Thấy vậy, Hạ Như Yên vội vàng lùi lại, cho đến khi duy trì được một khoảng cách nhất định với hắn, nàng mới làm ra vẻ trấn định nói: "Gia, nô tỳ phải uống thuốc rồi."
Lúc này cũng vừa đúng lúc Đậu Hoa Nhi bưng theo thuốc tiến vào phòng, Hạ Như Yên nhanh chóng bước tới phía trước nhận lấy chén thuốc. Nàng nhấp một ngụm để thử xem độ ấm của nó và nuốt xuống miệng, vị thuốc vẫn y như cũ, cái mùi vị làm cho người ta khó có thể tiếp nhận được. Nhưng những chua xót trong lòng nàng hiện giờ còn lấn át cả vị thuốc khó uống kia. Uống xong chén thuốc, đến cả lông mày nàng cũng không nhăn lấy một cái.
Nhìn thấy Hạ Như Yên uống xong thuốc, dường như Tùng Ngọc cũng không chút nghĩ ngợi ngay lập tức đưa đĩa mứt hoa quả qua cho nàng. Hạ Như Yên ngừng lại một chút, sau đó cầm một viên lên nhưng trước khi bỏ nó vào trong miệng nàng còn nói với Tùng Ngọc một tiếng cảm ơn.
Vị ngọt của mứt hoa quả đã cuốn đi vị đắng của thuốc, nhưng lại không thể lấy đi những sự chua xót trong lòng nàng lúc này. Nàng cúi đầu, lặng lẽ đứng ở một góc và không nói một lời nào. Tùng Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của nàng thì trong lòng hắn lại càng khó chịu càng đau lòng còn có chút ủy khuất. Hắn do dự một lát, cuối cùng cũng nói: "Nàng ngồi ở chỗ này đợi ta, ta đi tới thư phòng một lát rồi sẽ quay trở về ngay."
Đợi cho Tùng Ngọc rời đi rồi, Hạ Như Yên mới âm thầm hoạt động cổ, nàng đi đến ghế dựa ở bên cạnh sau đó ngồi xuống, thở dài một hơi. Trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man, vô thức nghĩ đến việc chút nữa còn phải cho Tùng Ngọc bú sữa, gương mặt của nàng lại lặng lẽ đỏ ửng lên, đợi một lát nữa... Nhưng phải làm thế nào mới tốt đây?
Tùng Ngọc trốn ở bên ngoài, đang bí mật nhìn trộm vào phòng quan sát tình hình qua khe hở của cửa sổ. Đương nhiên hắn sẽ không thật sự đi đến thư phòng, rõ ràng là Hạ nương tử có điều gì đó không ổn, làm sao hắn có thể nói đi là đi chứ?
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Như Yên đỏ ửng lên, trong lòng Tùng Ngọc tim bất giác đập thình thịch từng hồi. Mới vừa ở trước mặt hắn, nàng rõ ràng còn tỏ ra lạnh nhạt, xa cách, tại sao bây giờ lại đỏ mặt chứ? Chẳng lẽ... Nàng đang nhớ tới một nam nhân nào khác!?
Khi nghĩ tới khả năng này, trong nháy mắt sắc mặt của Tùng Ngọc ngay lập tức chuyển sang xanh, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng lắm. Ngoại trừ hắn ra, những nam nhân trong viện này cũng chỉ có mấy tên sai vặt nhưng người mà Hạ Như Yên nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ có hắn và Đậu Hoa Nhi, dường như nàng cũng chưa tiếp xúc nhiều với những người khác. Sẽ không có chuyện nàng ấy đang nghĩ về Đậu Hoa Nhi đó chứ?
Không có khả năng này, càng không có khả năng. Tùng Ngọc lắc đầu, sao có thể là Đậu Hoa Nhi cơ chứ. Từ trước tới nay, trong mắt của Hạ nương tử chưa bao giờ có một tia suy nghĩ nào khác với Đậu Hoa Nhi, nàng còn thường xuyên phớt lờ sự tồn tại của hắn ta, không thể nào có chuyện nàng đang nghĩ về hắn được.
Vậy rốt cuộc người đó là ai chứ? Chẳng lẽ là...... Lão tam!? Nghĩ tới khả năng này, Tùng Ngọc nhất thời giống như bị sét đánh vậy, chẳng lẽ thật sự là lão tam sao? Nhưng mà lần trước chính mắt hắn nhìn thấy rõ ràng Hạ nương tử dứt khoát cự tuyệt lão tam chắc như đinh đóng cột kia mà! Hay là, sau khi hắn đưa nàng tới đây, bởi vì thời gian cùng khoảng cách ngược lại làm cho nàng sinh ra những ý niệm tương phản hoàn toàn với trước kia về lão tam? Bởi vậy nên trên đường trở về nàng liền bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, sau đó là tỏ thái độ lạnh lùng xa cách ngàn dặm với mình, chẳng lẽ những chuyện đó cũng là do nàng trách hắn đã đá lão tam một cước ư?
Hạ Như Yên ngồi ở bên trong phòng, nàng vẫn chưa biết trong đầu của Tùng Ngọc ở bên ngoài phòng đã nghĩ ra những câu chuyện nghiêm trọng đến mức kinh thiên động địa rồi. Cứ nghĩ tới đợi một lúc nữa, nàng lại cùng phải với Tùng Ngọc tiếp xúc thân mật, liền liều mạng bắt chính mình chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nàng phải khống chế tình cảm của mình, phải khống chế thật tốt, con cóc ba chân thì không dễ tìm, nhưng đàn ông ba chân* thì lại có rất nhiều. Vì vậy nhiệm vụ quan trọng hơn tất thảy. Ít nghĩ về những chuyện không thể xảy ra, hãy nghĩ xem An nhi ca đáng yêu biết bao nhiêu, nhiệm vụ đầu tiên của nàng chính là phải chăm sóc thật tốt cho thằng nhóc, nuôi dưỡng nó trưởng thành. Nhớ kỹ rằng, chỉ có An ca nhi mới là mối bận tâm duy nhất của nàng!
(*) Ý nói đàn ông lăng nhăng
Sau khi đã chuẩn bị thật tốt tâm lý rồi, Hạ Như Yên cảm thấy dường như tâm trạng của mình đã khá hơn rất nhiều —— nhưng lại như không có, nàng cứ vẫn buồn phiền như cũ. Mãi cho đến nửa canh giờ sau, Tùng Ngọc mang theo sắc mặt ảm đạm quay trở lại phòng rồi, mà nàng vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ của Tùng Ngọc, nam nhân ngồi lên trên giường, nói với Hạ Như Yên bằng giọng uể oải: "Làm phiền Hạ nương tử rồi."
Nghe được nam nhân nói với giọng điệu khách khí xa lạ như thế, trong lòng Hạ Như Yên cũng có phần hụt hẫng, vừa chua xót vừa đau lòng lại có chút tức giận. Xem đi, quả nhiên là nam nhân không đáng để tin tưởng. Nàng vừa mới tỏ ra lạnh lùng một chút, bây giờ hắn ngay lập tức thay đổi thái độ, may mà nàng vẫn chưa chui đầu vào rọ nếu không thì người chịu thiệt chỉ có nàng mà thôi.
Hạ Như Yên mím môi lại sau đó nới lỏng đai lưng, từng lớp vạt áo một lần lượt được mở ra, cuối cùng tới lúc cởi chiếc yếm đào thì lại bị mắc kẹt không sao cởi được, nàng vừa vật lộn với cái nút áo, trong lòng vừa âm thầm mắng. Cái yếm rách này, cũ tới mức muốn nát tươm luôn rồi, lát nữa về phòng nàng nhất định phải đích thân làm vài nút buộc ở đằng trước mới được!
Tùng Ngọc nhìn thấy Hạ Như Yên lâu như vậy rồi mà vẫn chưa cởi được dây áo thì muốn đứng lên đi hỗ trợ nàng nhưng hắn lại sợ nàng không vui. Hắn nhẫn nhịn một lúc nhưng thật sự không nhịn được nữa, cuối cùng cũng đứng lên, vòng hai tay ra sau cổ nàng giúp nàng tháo gỡ nút thắt.
Thấy hắn chủ động chạy lại giúp đỡ, Hạ Yên Như cũng không cự tuyệt, có cởi cái dây áo này thôi cũng làm nàng suýt nữa toát cả mồ hôi hột luôn rồi, cứ nghĩ lại là thấy tức mà. Ngón tay của Tùng Ngọc vô cùng linh hoạt, chưa tới ba phút đã cởi được dây áo rồi. Hắn nắm lấy dây áo và nhẹ nhàng kéo xuống, đôi gò bồng đảo đầy đặn đang vểnh cao kiêu ngạo kia của người nữ nhân ngay lập tức nảy lên trước mắt hắn. Hạ Như Yên xấu hổ muốn che nó đi nhưng lại bị người nam nhân giữ lấy cổ tay.
"Hạ nương tử, nàng đứng dịch lại đây một chút đi."
Tùng Ngọc ngồi trở lại trên giường một lần nữa, dẫn Hạ Như Yên quay về hướng chính mình. Hắn ngắm nhìn đôi gò bồng đảo cao ngất mê cười kia, yết hầu di chuyển lên xuống vài cái, nhưng một lúc lâu sau cũng không có bắt đầu làm gì hết.
Hạ Như Yên ngượng ngùng khẽ lùi lại vài bước, nàng lại phát hiện ra người đàn ông kia vẫn đang ngây ngốc bất động thì kỳ quái hỏi: "Gia, ngài làm sao vậy?"
Tùng Ngọc nhắm mắt lại, nghiến răng một cái rồi nói: "Hạ nương tử, ta hỏi nàng một vấn đề, nàng phải thành thật trả lời ta."
Hạ Như Yên mờ mịt gật gật đầu đáp lời hắn: "Gia, người cứ hỏi đi."
"Nàng..." Tùng Ngọc hít một hơi thật sâu nói, "Có phải là nàng thích tam đệ của ta hay không?"
‘ Uỳnh’ , dường như có cái gì đang nổ uỳnh một cái ở trong đầu của Hạ Như Yên vậy, nàng nhìn Tùng Ngọc một cách đờ đẫn, qua một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào.
Tùng Ngọc nhìn thấy biểu tình này của nàng thì lại cho rằng mình đã nói trúng rồi. Nhất thời trong lòng hắn thống khổ vạn phần, nhưng lại không thể không giúp nàng mặc lại chiếc yếm vào một lần nữa. Ngón tay của hắn run rẩy, thử rất nhiều lần mới có thể giúp nàng thắt được nó, sau đó lại giúp nàng chỉnh sửa quần áo cho thật gọn gàng. Trong mắt hắn chứa đầy bi thương nhìn nàng và nói rằng: "Nếu trong lòng nàng đã có người khác, vậy thì không cần làm công việc truyền thuốc cho ta nữa. Ta có thể duy trì khoảng cách với nàng, chỉ có điều chuyện giữa nàng và tam đệ ta tuyệt đối không cho phép. Nàng vào phủ mới được một thời gian ngắn, vẫn còn chưa biết rõ tam đệ là người như thế nào. Hậu viện của hắn ta là một đàn oanh oanh yến yến, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn chơi trác táng, cờ bạc rượu chè. Bởi vì hạnh phúc sau này của nàng, cho dù bị nàng ghi hận trong lòng ta cũng sẽ ......"
"Bốp!"
Tùng Ngọc cứ mãi thao thao bất tuyệt một tràng dài, hắn còn chưa nói xong, đã bị Hạ Như Yên cho ăn một cái tát vào mặt. Nàng tức giận tới mức lông mày lá liễu dựng ngược lên, nước mắt lưng tròng, đôi môi run run, âm thanh mang theo chút run rẩy nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy chứ? Nói ta thích Tùng Phân sao?"
Tùng Ngọc bị đánh tới choáng váng, quên luôn việc lấy tay che mặt, ngơ ngác mà nhìn nàng nói: "Nàng, không phải là nàng thích tam đệ sao? Nếu không thì tại sao nàng lại ......"
"Ta thích người đó, Đại gia!"
Hạ Như Yên giận dữ hét lớn, từ khi xuyên không tới thế giới này, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng dũng cảm như thế. Nàng nhìn khắp xung quanh sau đó nắm lấy chiếc gối dựa ở trên giường và sau đó tức tốc lao thẳng về hướng của Tùng Ngọc dùng gối đánh hắn, trong miệng còn bực tức mắng: "Cái tên khốn Tùng Ngọc nhà ngươi! Sĩ khả sát bất khả nhục*! Ai thèm thích cái tên đồ đệ thối của nhà ngươi!? Ngươi không thích ta thì thôi đi, còn muốn đẩy ta cho người khác. Hừ, ngươi chính là một tên tồi tệ! Không đáng mặt nam tử!”
(*) Sĩ khả sát bất khả nhục: quân tử thà chết chứ không chịu nhục.
Tùng Ngọc bị nàng đập cho tới ngốc luôn rồi vô thức đưa cánh tay ra che chắn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngươi không thích lão tam vậy tại sao lại cự tuyệt ta?"
Hạ Như Yên đánh hắn một hồi, bây giờ đã chẳng còn chút sức lực nào nữa. Nàng ném chiếc gối trong tay xuống, thở hổn hển và căm phẫn trừng mắt nhìn Tùng Ngọc: "Cự tuyệt ngươi cái gì chứ?"
"Nàng, không phải là từ khi quay về nàng liền thay đổi cách xưng hô sao, lại còn rất lạnh nhạt với ta. Ta cứ nghĩ rằng là do buổi chiều ta đã đạp tam đệ một cước nên nàng mới sinh ra lòng oán hận với ta ......"
Hạ Nhu Yên lại càng thêm tức giận nói: "Lòng ta muốn oán hận mà còn phải đợi đến tận bây giờ sao? Tại sao ta không tức giận luôn lúc chúng ta đi dạo ở bên ngoài chứ? Còn phải chờ tới khi trở về làm gì? Cái tên đệ đệ đó của ngươi là người như thế nào ngươi còn không biết ư? Ta thích hắn hả? Kiếp sau cũng không có khả năng đấy đâu!"
Mặc dù nàng đang rất tức giận nhưng Tùng Ngọc càng nghe lại càng vui mừng. Hai mắt hắn sáng rực lên nhìn nàng mà hỏi: "Nàng không thích hắn, vậy rốt cuộc nàng thích ai?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...