Chương 12: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ngày hôm sau, Hạ Như Yên liền đi ra ngoài tìm một hiệu cầm đồ nhìn có vẻ tương đối đáng tin cậy, đem chiếc khóa vàng này đi cầm, đổi lấy hai mươi lượng bạc. Sau đó nàng đi tìm Vương thị, nhờ giúp nàng dò hỏi xem làm như thế nào mới có thể nhập học ở trường học kia.
Khi nàng quay trở về tiểu viện, thời gian còn chưa tới buổi trưa, Bình An vẫn giống như mọi ngày ngồi trên bàn đá tập viết. Hạ Như Yên cất bạc đi, sau đó nàng lấy vải và kim chỉ hôm nay vừa mua ở bên ngoài ra để chuẩn bị may túi tiền cho Tùng Ngọc. Nàng dùng bút và giấy của Bình An vẽ một bức tranh hoa cùng hồ điệp, nàng nhìn trái nhìn phải và cảm thấy vô cùng hài lòng với tác phẩm của chính mình. Nàng giơ bức tranh lên trước mặt nhi tử với vẻ mặt khoe khoang: "An ca nhi, con xem nương vẽ có đẹp không?"
Bình An nhìn một lúc lâu, sau đó gật gật đầu: "Đẹp lắm, nhưng mà nương vẽ mấy cái trứng luộc lên trên đó làm gì vậy ạ? Nương muốn ăn trứng luộc sao?"
Vẻ mặt của Hạ Như Yên ngay lập tức trở nên ỉu xìu: "Cái gì mà trứng luộc, đây là bướm và hoa đó biết không."
Bình An vừa nghe thấy như vậy, ngay lập tức biết vừa nãy mình đã nói sai rồi. Thằng bé lại nhìn lại mấy lần nữa, sau đó nghiêm túc nhìn Hạ Như Yên nói: "Vừa rồi An ca nhi nhìn lầm rồi, hóa ra là bướm và hoa, nương vẽ thật là đỉnh đó."
Lúc này Hạ Như Yên mới vui vẻ trở lại, nàng hôn một cái lên trên mặt thằng bé, ngâm ngâm cười nói: "Con cứ tiếp tục luyện chữ đi, nương phải đi thêu hoa rồi."
Quả nhiên là trước lạ sau quen, lần này Hạ Như Yên không bị kim đâm vào tay nữa. Nàng cảm thấy thiên phú của mình ở phương diện này đã được khai phá ra rồi, khi thêu giống như nước chảy mây trôi, chưa tới năm ngày, một chiếc túi tiền cũng đã được hoàn thành rồi.
Hạ Như Yên vui vẻ rạo rực ôm cái túi đi về phía chính viện. Tùng Ngọc mới vừa ngủ trưa dậy, hắn đang ngồi uống trà, khi thấy Hạ Như Yên tới, cũng nhanh chóng đứng lên và nói: "Nàng tới đúng lúc lắm, buổi chiều hôm nay không có việc gì, ta đang đợi nàng đến để hỏi một chút việc. Nàng có muốn cho An Ca nhi cùng ta ra ngoài chơi một lúc không?"
Hạ Như Yên nghe thấy Tùng Ngọc nói vậy thì không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, hắn muốn dẫn An ca nhi đi ra ngoài chơi ư?
"Nhưng... Không phải là ngài vẫn còn phải uống thuốc sao?" Hạ Như Yên có hơi do dự, sau khi ra ngoài chơi, khi quay về liệu có quá muộn hay không?
Tùng Ngọc vội vàng nói: "Chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo một lát, cũng không tiêu tốn nhiều thời gian, chờ tới khi về rồi uống thuốc cũng được mà. Chỉ sợ là từ khi vào phủ tới giờ, An nhi ca còn chưa được ra ngoài chơi đó? Hôm nay, thời tiết đẹp như vậy, chúng ta dẫn thằng bé ra ngoài giải sầu đi."
Nhắc tới An ca nhi, quả nhiên Hạ Như Yên động lòng rồi, nàng do dự một lát. Cuối cùng, tâm tình muốn mang nhi tử đi ra ngoài chơi một chút đã chiến thắng hết thảy. Nàng khom người rồi nói với Tùng Ngọc: "Vậy thì đa tạ gia."
Khi nghe nói được đi ra ngoài chơi, Bình An vui vẻ đến mức lập tức chạy nhanh như chớp về phía cửa viện. Hạ Như Yên vừa cười vừa đuổi theo thằng bé, ai ngờ nàng chưa đuổi theo kịp, nhóc con đã va phải một người đang đi trên đường.
"Đứa trẻ này ở đâu ra vậy? Sao lại chạy loạn ở đây."
Tùng Phân cau mày sau đó đẩy Bình An ra, rung rung chiếc áo choàng trên người mình, chỉ trong chớp mắt liền nhìn thấy Hạ Như Yên chạy tới che chở cho thằng bé.
Hạ Như Yên mới nghỉ ngơi có mấy ngày, thần sắc đã khác hoàn toàn so với trước kia. Lúc này, khuôn mặt của nàng hồng hào, hai má hây hây đỏ, eo thon như cũ khiến người khác không nhịn được muốn nắm chặt nó, bộ ngực phía trên thì căng trướng. Khi nàng ngồi xổm xuống xem xét Bình An có bị thương ở đâu không đã vô ý để lộ ra bờ mông tròn trịa, cong cong càng thêm mê người. Trong mắt Tùng Phân xẹt qua một tia dâm tà, hắn ta đi đến phía sau Hạ Như Yên, rồi khom lưng xoa bả vai của nàng và nói: "Hóa ra là tiểu vú nuôi sao, đã lâu không gặp, ta vẫn luôn nhớ mong nàng đó......"
Hắn ta còn chưa nói xong, đã bị người ta dùng chân đá cho một cước vào hông, ngã lăn quay hai vòng trên mặt đất, ăn một miệng toàn cát.
"Phi! Phi phi phi! Ai dám đá ông mày hả?" Tùng Phân thẹn quá hóa giận, hắn ta lồm cồm bò dậy, phất ống tay áo muốn cùng người kia tính sổ.
"Ông?" Tùng Ngọc đứng ở bên cạnh Hạ Như Yên, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn ta: "Tam đệ muốn làm ông nội của ta, e rằng chỉ có cách đợi tới khi ta nằm trong mộ thôi."
Tùng Phân vừa thấy người đó là đại ca của mình thì lập tức kinh hãi, thuận theo hắn cười nói giả lả: "Hóa ra là đại ca, sao huynh không nói một tiếng vậy."
"Hừ, chính là đệ đấy cái tên tiểu tử này, cho ta chút yên tĩnh đi, làm loạn thế nào ở chính viện của đệ, ta mặc kệ, nhưng khi đã ra ngoài cửa viện của đệ thì cũng đừng khiến ta phải phân tâm." Tùng Ngọc dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn hắn một cái, sau đó ngoảnh đầu lại nói với Hạ Như Yên: "Đi thôi."
Hạ Như Yên nắm tay Bình An bước đi thật nhanh đuổi kịp Tùng Ngọc, người đàn ông đã thay một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, cực kỳ nho nhã và thanh lịch. Ở trong lòng của Hạ Yên Như lúc này, bóng lưng mảnh khảnh của hắn lại mang một vẻ cao lớn dị thường. Nghĩ đến việc vừa rồi hắn che chở cho hai mẹ con mình, trong lòng Hạ Như Yên có chút ấm áp. Tuy rằng tính tình của Tùng Ngọc bất thường, nhưng thật ra hắn là một người đáng tin cậy.
"Lão tam là người xấu, nếu lần sau gặp lại, hắn ta còn vô lễ với nàng thì nàng cứ trực tiếp nói cho ta biết, ta sẽ dạy dỗ lại hắn."
Cứ nhớ tới việc vừa mới đây, tay của Tùng Phân suýt chút nữa chạm vào vai của Hạ Như Yên, Tùng Ngọc lập tức muốn đập chết cái tên nhãi ranh đó. Chạm vào ai không chạm lại dám chạm vào người của hắn, chán sống rồi chăng!
"Vậy, cảm ơn gia."
Hạ Như Yên cười đến đôi mắt cong cong, lão đại, lão nhị của Tùng gia đều rất tốt, cũng chỉ có lão tam giống như đột biến gen không giống mấy người còn lại. Thật sự hoài nghi rằng liệu hắn có phải là được nhặt về hay không.
"Này, kỳ thật nàng có thể gọi tên của ta......"
Tùng Ngọc nhỏ giọng nói thì thầm. Hắn nhìn thấy Hạ Như Yên không nghe rõ, dùng đôi mắt nghi hoặc mà nhìn mình thì lại ngậm miệng không nói nữa, chỉ quay đầu đi ở phía trước, vành tai ửng hồng.
Buổi chiều ngày hôm đó, Bình An chơi vô cùng thỏa thích. Vốn dĩ, Như Yên lo lắng Tùng Ngọc sẽ cảm thấy buồn chán, phiền toái nhưng nằm ngoài dự đoán của nàng, hắn rất kiên nhẫn với Bình An. Thằng nhóc không hiểu cái gì hắn đều tận tâm giải thích cho nó nghe, thậm chí còn bế thằng bé lên xem xiếc ảo thuật ở trên võ đài.
Hạ Như Yên ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Tùng Ngọc, trong lòng nàng dâng lên một trận tiếc nuối. Một người tốt như thế, vậy mà ở trong cốt truyện ban đầu lại độc thân tới tận ba mươi tuổi, nhất định là bởi vì căn bệnh này. Nàng hy vọng sự trợ giúp của mình có thể khiến cho hắn sớm ngày bình phục sau đó cưới vợ sinh con......
Nghĩ tới đây, trong lồng ngực của Hạ Như Yên lại thêm rầu rĩ, không biết tại sao bốn chữ “cưới vợ sinh con” này lại làm cho nàng vô cùng chán ghét. Nàng nhìn sườn mặt của người đàn ông bên cạnh, chìm vào mộng tưởng. Ở thời đại này, một người đàn ông như hắn nhất định là sẽ cưới một người nữ tử môn đăng hộ đối làm vợ......
Hạ Như Yên lặng lẽ đi theo sau Tùng Ngọc, nhưng trong lòng lại đang có muôn vàn suy nghĩ khác nhau. Lúc thì nghĩ liệu bao giờ thì hắn sẽ thành hôn, có lúc lại nghĩ về nhiệm vụ của bản thân mình, càng nghĩ càng rối như tơ vò. Nhưng nàng lại không biết rốt cuộc chính mình thắc mắc cái gì nữa.
Phải mất một thời gian dài sau, những tâm tư rối rắm trong đầu nàng mới tạm thời tan đi, bởi vì tiểu Bình An chơi cả một ngày nên bắt đầu buồn ngủ rồi, thằng nhóc ghé đầu vào Tùng Ngọc xoa xoa đôi mắt.
"An ca nhi, mệt rồi sao? Nào qua đây, mẹ ôm con......"
Hạ Như Yên bước tới phía trước, nàng đưa tay ra muốn đón con vào lòng nhưng Tùng Ngọc lại né thân mình tránh đi, xua xua tay nói: "Cứ để cho thằng nhóc ngủ, một người nữ nhân ôm không nổi đâu."
"Nhưng mà......" Hạ Như Yên có chút ngượng ngùng, đi theo Tùng Ngọc ra về. Nàng ăn đồ ăn của hắn, dùng đồ của hắn, còn để hắn ôm con trai mình, như thế này thì nàng sao có thể giống như đang làm nô tỳ được chứ? Quả thực là giống như......
Trong lòng Hạ Như Yên kinh hãi tột độ, vội rũ hàng mi xuống, nàng không biết mình bị làm sao nữa, hôm nay cứ luôn suy nghĩ miên man. Tùng Ngọc là chủ tử, nàng là nô tỳ, không hơn không kém, nghĩ quá nhiều không tốt cho cả nàng và An ca nhi.
Trên đường trở về, Hạ Như Yên ngồi ở trong xe ngựa, cứ cúi đầu không nói một lời. Tùng Ngọc chỉ cho rằng là do nàng mệt mỏi, thầm nghĩ lần sau ra ngoài vào buổi sáng, sẽ chờ hai mẹ con chơi mệt rồi có thể trở về nghỉ ngơi ăn bữa trưa, sau đó buổi chiều nàng mới cấp sữa cho mình.
Nghĩ đến việc, chờ lát nữa trở về còn phải uống sữa, khuôn mặt của Tùng Ngọc vô thức trở nên đỏ hồng. Đã nhiều ngày gần đây, dường như mỗi ngày hắn đều nằm mơ thấy mộng xuân, không có ngoại lệ nữ chính đều là Hạ nương tử. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn thổ lộ tâm ý của mình với Hạ nương ngay lúc này. Nhưng mà hắn không dám nói, hắn sợ Hạ nương sẽ cự tuyệt hắn, không phải là hắn đang huỷ diệt uy phong của mình hay sao. Hơn một tháng nay, hai người ngày ngày gặp mặt, nhưng hắn lại nhìn không ra Hạ nương có nửa phần ý tứ với mình. Hắn cảm thấy buồn bực, đường đường là một người đàn ông có tướng mạo ngọc thụ lâm phong* như thế này, thế mà tại sao Hạ nương tử lại không mảy may động lòng chút nào chứ? Cũng may gần đây, lúc cho anh bú sữa biểu hiện của nàng vô cùng thẹn thùng, quả thực làm cho hắn tâm thần kích động, nếu như lại bú sữa lâu một chút nữa, phỏng chừng sẽ làm ra trò xấu trước mặt nàng.
(*) Ngọc thụ lâm phong: Khí chất thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển
Khi nghĩ tới việc này, Tùng Ngọc lén nhìn trộm vẻ mặt của Hạ Như Yên, nàng vẫn như cũ ngồi ngay ngắn, lưng hơi tựa vào vách xe, buông xuống đôi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xe ngựa rất nhanh đã trở về đến Tùng phủ, Tùng Ngọc nhảy xuống xe ngựa trước tiên, hắn đang muốn đỡ Hạ Như Yên bước xuống xe ngựa nhưng nàng cũng đã ôm theo Tiểu Bình An, tự mình nhảy xuống mặt đất.
"Gia, nô tỳ ôm An nhi ca trở về trước, sau đó ngay lập tức sẽ tới chính viện tìm người."
Hạ Như Yên hướng về phía hắn cung kính cúi đầu, sau đó ôm Bình An đi về hướng tiểu viện nơi nàng ở. Tùng Ngọc sững sờ đứng như trời trồng ngay tại chỗ, vừa rồi có phải là hắn đã nghe nhầm rồi hay không? Hình như nàng lại xưng mình là nô tỳ?
Nàng đặt Bình An nằm trên giường, giúp thằng nhóc đắp chăn ổn thỏa, sau đó nhìn bộ dạng đứa trẻ đang ngủ một cách hồn nhiên kia, Hạ Như Yên khẽ thở dài. Trong những ngày ở cùng một chỗ với Tùng Ngọc, nàng vẫn là không thể tránh được việc bản thân mình động tâm với hắn, hắn quá tốt với nàng, quá nuông chiều nàng. Thế cho nên, loại cảm giác tốt đẹp về hắn giống như hạt giống đã dần dần nảy mầm, mọc rễ ở trong lòng của nàng. Mãi cho đến hôm nay cùng hắn ra ngoài phủ chơi, cuối cùng thì nàng mới sáng tỏ đoạn cảm tình này của mình.
Nhưng Tùng Ngọc đối với nàng như thế nào? Nói thực ra, hắn đối đãi tốt với nàng như vậy, , chính là do thân phận của hai người chênh lệch quá lớn. Nàng lại là một quả phụ còn dẫn theo con trai, mà hắn đường đường là đại đương gia của Tùng phủ, nhà giàu nhất đứng đầu Dương Thành. Khoảng cách của hai người lớn như thế nào ai nấy đều biết.
Nàng thấp giọng thở dài một tiếng, sửa lại tóc mai, cất cái túi đã thêu xong vào trong ngăn tủ. Sau đó, Hạ Như Yên bước ra khỏi phòng, trước tiên cứ như vậy đi đã. Chuyện tình cảm này, không phải là vấn đề nàng nên suy xét, nàng còn phải ở Tùng phủ ba năm nữa. Nàng không biết ba năm này sẽ biết sẽ phát sinh ra chuyện gì, điều duy nhất nàng phải làm, đó là bảo vệ thật tốt An ca nhi.
Tùng Ngọc ở chính phòng đợi một lúc, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Như Yên đang tiến vào, hắn vội vàng đi tới đón nàng và nói: "An ca nhi ngủ rồi sao?"
Hạ Như Yên hướng về phía anh nhẹ nhàng nằm xuống: "Bẩm gia, An ca nhi đã ngủ rồi, nô tỳ đã để gia đợi lâu rồi."
Nghe được Hạ Như Yên xưng hô như vậy, Tùng Ngọc nhíu nhíu mày nói: "Không phải là đã bảo nàng không cần phải xưng hô là nô tỳ sao?"
Hạ Như Yên cúi đầu nói: "Nô tỳ nghĩ tới nghĩ lui, gia đối với hạ nhân tốt như thế, nhưng chúng tôi làm hạ nhân không thể vong ân, vẫn mong gia thu hồi mệnh lệnh này."
Tùng Ngọc càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, vừa rồi ở bên ngoài không phải vẫn còn rất tốt sao? Tại sao khi quay trở về lại thay đổi vậy chứ? Trong nhất thời, lòng hắn có chút hoảng loạn, không khỏi cầm lấy cánh tay của nàng nói: "Yên nương, nàng làm sao vậy?"
Đột nhiên bị hắn cầm tay, Hạ Như Yên cũng lắp bắp kinh hãi. Nàng vô thức né tránh, nhưng lại không thoát được sự kìm hãm của người đàn ông. Lòng bàn tay của vô cùng lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này xuyên qua quần áo len lỏi vào da thịt của nàng khiến nàng ớn lạnh rùng mình một cái.
Thấy nữ nhân rùng mình run rẩy, Tùng Ngọc ngây ngẩn cả người, nàng đang sợ hắn sao? Tại sao chứ?
_________________________________________________________________
Chân tay của nam chính lạnh lẽo cũng có điểm tốt nào về sau các người sẽ biết!
Còn nữa một vài trò chơi tình ái này mới chính là ăn thịt thật sự, để đẩy nhanh tiến độ, ta quyết định sẽ gửi gấp đôi vào ngày mai. Chương đầu tiên sẽ được đăng vào 8 giờ sáng ngày mai, chương hai sẽ được đăng lúc 8 giờ rưỡi, các bảo bối nhớ chú ý kiểm tra và nhận, cảm giác như tối nay không cần ngủ nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...