Chương 11: Vú nuôi (hơi H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên ngồi trên bàn sách, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông đang vùi đầu trước ngực nàng.
Mà Tùng Ngọc lại đang ngồi trên ghế, gương mặt vừa vặn ngang bằng với ngực nàng, giờ phút này hai tay hắn nâng đôi vú ngọc ngà của cô gái, ép hai luồng vểnh cao đầy đặn vào giữa, hai viên núm vú nhỏ màu phấn hồng kề sát vào nhau, người đàn ông vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên.
"Ừm..."
Hạ Như Yên không nhịn được cắn môi càng chặt hơn nữa, trong mũi phát ra tiếng rên hừ rất nhẹ, một khi đã bắt đầu thì không có cách nào ngừng lại được nữa, Tùng Ngọc một ngụm lại một ngụm liếm láp lên hai viên ngọc châu, mỗi lần hắn liếm xuống, bầu vú đầy đặn mềm mại này đều run lên khe khẽ, nụ đào hồng bên trên cũng lúc ẩn lúc hiện, dường như đang phát ra lời chào mời vẫy gọi.
"Ừ ~ Ừm a... Gia... Ngươi, ngươi uống nhanh lên đi..."
Hạ Như Yên bị hắn liếm đến mức run rẩy, nũng nịu thúc giục Tùng Ngọc, người đàn ông này, bú sữa thì bú sữa, liếm nàng làm cái gì chứ?
Bị người đẹp thúc giục, lúc này Tùng Ngọc mới chậm rãi ngậm cả hai đầu vú vào miệng, trong miệng mút mạnh, sữa tươi ngọt ngào nháy mắt tràn vào khoang miệng hắn.
Chuyện Hạ Như Yên giúp Tùng Ngọc uống thuốc này đã tiến hành được nửa tháng, bây giờ đối với "công việc" phải làm hàng ngày này, ngoại trừ ngượng ngùng ra, Hạ Như Yên còn có mong đợi mơ hồ. Cũng không biết hắn vô tình hay cố ý, chỉ mút sữa thôi cũng có thể làm đến mức nhiều loại đa dạng như vậy, luôn có thể khiến nàng tiểu ra ngoài đến mấy lần. Nhưng mà mỗi lần, sau khi sự việc xảy ra đều sẽ cảm thấy trống rỗng, huyệt lại càng ướt đến không thể chịu nổi, mỗi đêm nàng quay về, khi đi tắm đều phải thủ dâm một lần mới có thể hơi hơi đỡ ngứa được.
Tùng Ngọc vừa mút vừa kéo hai núm vú ra bên ngoài, hai bầu vú trắng như tuyết cũng bị kéo đến mức tràn ra sóng sữa, hắn càng làm càng thấy thân dưới trướng đau, hận không thể ném Hạ Như Yên lên giường ngay lập tức, giữ chặt lấy nàng cảm nhận một chút xem cá nước thân mật rốt cuộc có mùi vị như thế nào, hắn coi như biết được cái gì gọi là sự hành hạ ngọt ngào, tiếp tục như vậy nữa hắn thật sự sợ rằng mình sẽ bị nghẹn đến mức không ngẩng lên nổi nữa.
Uống sữa xong xuôi cả hai người đều thở hồng hộc, người đàn ông bị nghẹn, còn cô gái bị mệt. Tùng Ngọc vừa đè nén lửa dục, vừa mặc quần áo cho Hạ Như Yên, ánh mắt như sói phát ra ánh sáng màu xanh lục yếu ớt.
Sau khi chỉnh sửa quần áo xong xuôi, đùi Hạ Như Yên vẫn còn mềm nhũn, Tùng Ngọc phải bế nàng xuống dưới, nhưng lại vô tình lướt qua nhìn thấy trên tay nàng có một lỗ nhỏ và mảnh.
"Tay nàng làm sao vậy?" Tùng Ngọc kéo tay nàng nhìn kỹ, mày nhíu lại rất sâu.
"Hử? À, không có việc gì, hôm nay ta khâu lại quần cho An ca nhi, không cẩn thận đâm vào thôi."
Hạ Như Yên không để ý nói, thật ra nguyên chủ biết thêu thùa bình thường, mặc dù khả năng khâu vá không thể nói là tốt được, nhưng hàng ngày khâu vá quần áo, thêu bông hoa cũng không có vấn đề gì cả, nhưng sau khi Hạ Như Yên xuyên qua, có lẽ thiên phú thêu thùa của nàng không cao, sáng nay khâu cái quần thôi cũng lóng nga lóng ngóng, còn bị kim đâm vào tay đến mấy lần, cuối cùng khi tiểu Bình An nhận được cái quần, miệng thằng bé còn dẩu lên thật cao, rõ ràng là ghét bỏ khả năng khâu vá của nàng.
Nàng có cách nào được cơ chứ? Nàng cũng rất bất đắc dĩ mà, trên mặt Hạ Như Yên tràn đầy vẻ vô tội.
Tùng Ngọc càng nhíu mày chặt hơn nữa, lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngăn kéo bên cạnh ra, mở ra chọn lựa đồ đạc bên trong một lát rồi mở ra cẩn thận bôi lên ngón tay Hạ Như Yên, miệng còn thì thầm: "Khâu quần làm cái gì chứ, rách rồi thì cứ vứt đi là xong, mỗi tháng phát cho các nàng mấy bộ quần áo, ta vẫn gánh vác được, nếu nàng thật sự muốn sửa lại, cứ đưa đến phòng thêu, sao lại tự làm khổ bản thân làm gì."
Hạ Như Yên bị câu "tự làm khổ bản thân mình" của hắn làm cho nghẹn một chút, khóe môi giật giật một lúc mới nói: "Đây là do khả năng khâu vá của ta còn chưa thành thạo thôi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa."
Tùng Ngọc nâng mắt nhìn nàng, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh nước lấp lánh, trải qua nửa tháng chữa trị, bệnh mất ngủ của hắn đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, màu xanh quanh mắt cũng đã phai nhạt đi rất nhiều, lúc này liếc một cái nhìn sang, đôi mắt kia giống như biết nói chuyện, nhìn đến mức nhịp tim Hạ Như Yên suýt nữa hẫng mất nửa nhịp, người đàn ông liếc nàng một cái nói: "Ta sợ đợi nàng thành thục, đôi tay này cũng chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa rồi."
Hạ Như Yên ấm ức không chịu: "Tại sao gia lại xem thường ta chứ, trước đây ta còn từng thêu túi tiền đấy, chẳng qua lâu lắm rồi không cầm kim, nhất thời còn chưa quen tay thôi, hơn nữa hôm nay ta đã tìm lại cảm giác rồi, lần sau nhất định sẽ không đâm vào tay nữa đâu."
Tùng Ngọc nghe thấy vậy không thể nhịn cười được, con mắt hơi cong lên, khóe miệng lại có lúm đồng tiền nhàn nhạt, hắn đến gần nàng hơn một chút, cực kỳ hứng thú nhìn nàng: "Thật sao? Nàng còn biết thêu túi tiền nữa à? Hay là thêu một cái cho gia đi?"
Hạ Như Yên ngẩn ra, chần chừ một lát, thấy Tùng Ngọc vẫn đang nhìn nàng, đôi mắt kia rạng rỡ đến mức không nói ra lời, nàng không nhịn được đáp lời: "Nếu gia đã thích, đương nhiên ta rất bằng lòng, không biết ngài thích loại hoa văn như thế nào?"
Thấy nàng đồng ý, trong lòng Tùng Ngọc vui mừng, trên mặt cũng không lộ ra, hơi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì thêu Điệp Luyến Hoa là được rồi."
"Được, đợi ta thêu xong sẽ đưa cho gia."
Hạ Như Yên bám vào vai hắn định nhảy xuống, lại bị người đàn ông nắm thắt lưng bế xuống, sau khi nàng đứng vững còn hơi ngượng ngùng cúi đầu, nghe thấy giọng nói của hắn lại vang lên trên đỉnh đầu: "Chỉ có một điều, không được làm tay mình bị thương thêm lần nữa, nếu lại chọc ra cái lỗ nào, ta thà rằng không cần túi tiền kia nữa."
Hạ Như Yên nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt lườm hắn một cái, lập tức cảm thấy không ổn lắm, lại cúi đầu xuống, miệng hừ nói: "Gia đợi nhận túi tiền đi."
Hạ Như Yên quay về viện nhỏ, Bình An đang luyện chữ trên bàn đá bên ngoài, nhìn thấy mẹ mình quay về, lập tức nhảy xuống nhào vào lòng nàng: "Nương! Hôm nay con viết được hai nghìn chữ!"
Hạ Như Yên cười sờ đầu nhóc: "An ca nhi giỏi quá đi, viết lâu như vậy, có thể hoạt động một chút rồi."
Bình An bé nhỏ nghe xong lập tức ngoan ngoãn đứng trong sân tập bài thể dục giữa giờ, Hạ Như Yên chỉ biết mỗi bài này, cảm thấy trẻ con vận động nhiều rất tốt, nên dạy nhóc tập một lần vào buổi sáng và buổi chiều hàng ngày.
Tập thể dục xong, Bình An lại chạy mấy vòng quanh sân, chạy đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trán rịn ra mồ hôi mịn.
"Đến đây, uống hớp nước đã nào."
Hạ Như Yên đưa cho nhóc chén nước, dùng khăn lau mồ hôi trên trán cho nhóc, nhìn con trai khỏe mạnh hoạt bát, trong lòng tràn đầy vui mừng và thỏa mãn. Sau khi nàng cho Tùng Ngọc bú sữa lần đầu tiên xong, nhiệm vụ nhánh đã tự động hoàn thành, không những đạt được 600 tích phân, còn nhận được một viên Cường Thân Kiện Thể Hoàn, nàng không nghĩ ngợi chút nào cầm về vội vàng cho Bình An ăn luôn, sản phẩm mà hệ thống làm ra quả nhiên không tầm thường, sau khi thằng nhóc ăn xong thay đổi càng ngày càng tốt hơn, nhiều thịt hơn, vóc dáng cũng cao hơn rất nhiều, không quá nửa tháng đã cao bằng những đứa trẻ sáu tuổi khác, thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu cao vượt hơn.
"An ca nhi, con có muốn đến trường học đọc sách không?"
Bình An vừa nghe đến, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhóc mong đợi nhìn Hạ Như Yên lớn tiếng đáp: "Muốn ạ!"
Nhưng lại hơi nhút nhát hỏi: "Mẹ, con cũng có thể đến trường học đọc sách sao?"
Nhìn thấy sắc mặt con trai, Hạ Như Yên không nhịn được đau lòng, nếu không có hạn hán, người một nhà của nguyên chủ sẽ hạnh phúc đến mức nào, nếu trên đường đi không có kẻ xấu ý đồ quấy rối nguyên chủ, Bình Thường Thuận cũng sẽ không bị thương qua đời, An ca nhi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy, vốn dĩ nên không lo không buồn chuyện gì, nhưng lại phải lo nghĩ quá sớm đến những chuyện mà nhóc không nên lo nghĩ...
Nàng hít mũi một cái, ôm con trai vào lòng, dịu dàng nói: "An ca nhi không cần lo lắng, mẹ sẽ cho con đến trường học."
Nghe thấy lời hứa hẹn của mẹ, tiểu Bình An vui mừng đến mức hôn mạnh lên mặt nàng một cái: "Mẹ thật là tốt!"
Nhưng mà nàng là một người hiện đại, mà nguyên chủ cũng chỉ biết mấy chữ to, nàng nhận biết được những chữ trong sách, nhưng nếu muốn giải thích cụ thể ý nghĩa sâu xa của chữ thì nàng không làm được, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên đưa nhóc đến trường học sớm một chút. Hơn nữa bây giờ nàng có thời gian, Tùng Ngọc cho phép nàng tự do ra khỏi phủ, nàng hoàn toàn có thể đưa đón con trai đi học sáng chiều, giữa trưa còn có thể đưa cơm cho nhóc.
Hạ Như Yên đi vào phòng, từ trong tủ quần áo lấy ra một túi vải nhỏ, mở ra tầng tầng lớp lớp, ở giữa có một chiếc khóa bằng vàng, mặc dù đã nhiều năm rồi, nhưng chế tác cầu kỳ tinh tế, cũng không phải đồ vật mà dân chúng tầm thường có thể sử dụng được.
Nguyên chủ vẫn luôn luyến tiếc không bán cái khóa Trường Mệnh này đi, bởi vì ở sâu tận đáy lòng nàng vẫn còn có suy nghĩ muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình. Trước đó nếu không phải có được cơ hội bước chân vào Tùng phủ, chỉ sợ nàng cũng đã cầm nó đi bán lấy tiền để nuôi sống mình và con trai rồi. Hạ Như Yên tinh tế vuốt ve hoa văn bên trên, mặt trước khóa Trường Mệnh này có hình thú may mắn đám mây mang điềm lành, mặt sau có một chữ Yên nho nhỏ, nàng im lặng nhìn rất lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...