Chương 10: Vú nuôi (hơi H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hai người đi tới bên cạnh giường nhỏ, Tùng Ngọc ngồi xuống như vừa nãy, Hạ Như Yên đứng trước mặt hắn, nàng chần chừ một lát, cắn cắn môi, cuối cùng dứt khoát hạ quyết tâm bắt đầu tháo dây thắt lưng của mình.
Bởi vì khẩn trương, tay nàng hơi run rẩy, phải mất một lúc mới tháo được dây thắt lưng lỏng ra, Hạ Như Yên nhẹ nhàng mở vạt áo, lộ ra cái yếm màu hồng mới tinh bên trong, người đàn ông không chớp mắt nhìn chằm chằm bộ ngực sữa cao ngất đầy đặn của cô gái, yếm nhỏ thêu hoa văn tinh tế này bị căng đến mức phồng lên, đỉnh đầu còn có chút dấu vết bị thấm ướt.
Bởi vì thể chất nàng đặc biệt, nên Hạ Như Yên vẫn luôn phải dùng khăn lót bên trong yếm để đề phòng sữa tràn ra ngoài, mà hôm nay uống thuốc xong, sữa càng căng trướng đến mức không chịu nổi, thậm chí thấm ướt cả khăn xuyên thấu ra bên ngoài. Hạ Như Yên xấu hổ đỏ mặt, hai tay run rẩy đưa ra đằng sau cởi dây buộc cái yếm, nhưng mà vì quá khẩn trương, một lúc lâu sau nàng cũng không cởi ra được, Tùng Ngọc nhìn thấy thế lại đứng dậy, ôm nàng vào trong lòng cởi dây buộc này ra cho nàng.
Hạ Như Yên tựa vào lồng ngực người đàn ông, chóp mũi truyền đến mùi thơm dễ chịu của trúc, lồng ngực hắn rộng rãi rắn chắc, cảm xúc chỉ thuộc về đàn ông khiến nàng càng thêm bối rối hoang mang. Tùng Ngọc cởi dây buộc xong, lại ngồi xuống lần nữa, hắn không để Hạ Như Yên tự làm, mà chủ động vươn tay chậm rãi cởi yếm của nàng xuống.
Rơi xuống cùng với yếm còn có chiếc khăn lót bên trong, đôi vú sữa đầy đặn vểnh cao của cô gái lập tức lọt vào tầm mắt của Tùng Ngọc, tuy thân hình Hạ Như Yên mảnh mai, nhưng hai bầu vú lại trắng nõn đầy đặn, núm vú nhỏ ở trên đỉnh xinh đẹp đứng thẳng, cho dù đã từng cho con bú, màu sắc vẫn trắng mịn như thiếu nữ. Cảnh đẹp như vậy ở gần ngay trước mắt, Tùng Ngọc nhất thời có chút hoảng hốt, ngẩn ra nhìn chằm chằm hai vú của cô gái, nhìn một lúc đột nhiên mũi hắn nóng lên, dường như có thứ gì đó đang chảy ra ngoài.
"Gia! Ngài chảy máu mũi kìa!" Hạ Như Yên kinh ngạc kêu lên, vội vàng vơ thứ gì đó bịt mũi hắn lại, Tùng Ngọc cũng không kịp nhìn kỹ, nhận lấy bịt chặt lỗ mũi, cuối cùng mới phát hiện ra đây là khăn lót sữa của Hạ Như Yên.
Tâm trạng Tùng Ngọc rung động, máu mũi càng chảy ra dữ dội hơn trước, hương sữa này lọt vào trong mũi, khiến hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái, Hạ Như Yên chỉ lo lắng quan tâm đến Tùng Ngọc, quên mất bản thân mình giờ phút này đã nửa người trên trần trụi, nàng nâng một đôi vú trắng như tuyết vểnh cao lắc lư trước mặt người đàn ông, khiến tầm mắt của hắn sắp choáng váng đến nơi, người anh em bên dưới cũng không chịu khống chế len lén đứng thẳng dậy.
Hạ Như Yên ngửa đầu của Tùng Ngọc ra, thân thiết hỏi: "Gia, cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Cảnh sắc mê người cuối cùng cũng tạm thời rời khỏi tầm mắt, Tùng Ngọc rốt cuộc bình tĩnh lại một chút, buồn bực nói: "Khá hơn nhiều rồi..."
Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại hắt hơi một cái, Tùng Ngọc vừa nghe thấy vội vàng nói: "Nàng mau lên giường đắp chăn lại, ta ngừng chảy máu mũi sẽ quay lại"
Hạ Như Yên cũng cảm thấy lạnh, nhất thời không suy nghĩ gì nhiều, thật sự chạy lên giường trùm chăn, đợi nàng chui vào chăn rồi mới phát hiện ra tình tiết này phát triển hình như có chút không đúng lắm thì phải?
Nhìn thấy cô gái leo lên giường, Tùng Ngọc cảm thấy toàn thân càng không ổn hơn nữa, hắn vắt chéo hai chân, muốn che giấu sự mất tự nhiên giữa hai chân, bất đắc dĩ thiên phú của hắn quá mạnh, có che thế nào cũng không che hết được.
Lúc này Hạ Như Yên mới chú ý đến sự khác thường của người đàn ông, gương mặt xinh xắn xoẹt một nhát hồng rực, hóa ra, hóa ra không phải hắn không ngẩng lên được... Hạ Như Yên chôn mặt trong chăn nghĩ thầm.
Một lát sau, máu mũi của Tùng Ngọc cuối cùng cũng ngừng chảy, hắn đi tới bên chậu nước rửa mặt, kiềm chế kích động đi về phía giường.
Hạ Như Yên nhìn người đàn ông từng bước một bước đến gần mình, dưới háng hắn còn có độ cong hơi hơi gồ lên, không tự chủ được có hơi sợ hãi, nàng rụt người lại vào trong giường, đôi mắt hạnh nhút nhát nhìn Tùng Ngọc.
Chỉ bị nàng dùng ánh mắt như thế nhìn vào, Tùng Ngọc đã cảm thấy thân dưới vừa mới bình tĩnh lại một chút lại cứng rắn thêm lần nữa, hắn không thể chịu đựng nổi, nắm chặt chăn mềm tung ra, cô gái lập tức rơi vào lồng ngực hắn.
"Gia!"
Hạ Như Yên kinh hãi kêu lên, đang định che trước ngực lại, đã bị Tùng Ngọc một hơi xông thẳng đến đẩy nàng ngã xuống giường. Ngay sau đó người đàn ông lại vùi đầu xuống, môi lưỡi hắn vừa mới bắt được đầu vú mềm mại này, Hạ Như Yên đã rên lên một tiếng, sau đó cũng cảm giác được người đàn ông đang mút vào. Môi mỏng ngậm chặt núm vú, đầu lưỡi vụng về liếm láp, sữa tươi ngọt ngào liên tục không ngừng tràn vào miệng hắn, Tùng Ngọc cảm giác mình sống hai mươi lăm năm chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon lành đến như vậy, thoáng chốc tâm trạng nhảy nhót, một bàn tay lại thăm dò một bên vú còn lại bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng.
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy dòng điện từ môi lưỡi của người đàn ông truyền sang, tê tê dại dại còn hơi ngưa ngứa, mà bên vú trống rỗng kia của nàng cũng bị Tùng Ngọc nắm trong tay đùa giỡn, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, dẫn đến từng đợt run rẩy, mà hắn lại còn dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy đầu vú nhọn kia mà xoa nắn, sữa tươi tràn trề từ một bên đỉnh nhọn tràn ra, nhiễm lên tay hắn càng lộ ra vẻ dâm mỹ không chịu nổi. Hạ Như Yên nhất thời không nhịn được ngâm nga thành tiếng, Tùng Ngọc nghe thấy, càng mút mạnh hơn nữa.
Cô gái ở bên dưới người hắn rên rỉ, thân thể mềm mại bị hắn nắm trong tay, muốn làm gì thì làm, Tùng Ngọc cảm giác mình giống như đang ở trong giấc mơ, hắn dùng nửa dưới cứng rắn như sắt cọ sát trên chân cô gái, mà huyệt của Hạ Như Yên cũng không cách nào kiềm chế được phun ra một luồng dâm dịch. Thân thể này của nàng cực kỳ nhạy cảm, hoàn toàn không chịu nổi một chút trêu chọc nào, phương pháp mút vào thô lỗ của người đàn ông này mang theo nhiệt tình vô hạn, gợi lên dục vọng từ chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng. Dâm dịch lén lút tràn ra bên ngoài, làm quần lót của nàng bị ướt một mảng lớn, Hạ Như Yên không tự chủ được cọ sát hai chân, mà dục vọng cứng rắn của người đàn ông này vẫn còn đang đâm chọc vào đùi nàng cách một tầng vải dệt.
"Ừm ~ ừm ~ gia ~ ngài, ngài nhẹ chút..."
Tùng Ngọc mút có hơi quá mạnh, Hạ Như Yên nũng nịu kêu khẽ, nhưng giờ phút này trong đầu hắn hoàn toàn hỗn loạn, tràn ngập trong mắt đều là thân thể mê người của cô gái này, tiếng kêu của Hạ Như Yên ngược lại càng khiến hắn kích động hơn nữa. Tùng Ngọc tham lam mút lấy, mãi đến tận khi mút đến mức một bên không còn lại một giọt nào, mới thỏa mãn buông núm vú ra, liếm liếm môi nói: "Yên nương, sữa của nàng uống ngon quá."
Hạ Như Yên nằm trên giường không ngừng thở dốc, một đôi mắt tràn đầy hơi nước ướt sũng, bờ môi nàng bị cắn đến đỏ bừng, Tùng Ngọc tham lam nhìn nàng, trong lòng có xúc động mãnh liệt muốn vuốt ve toàn thân.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, không thể nhanh như vậy được, sẽ dọa nàng sợ hãi, hắn thở dốc một hơi, vùi đầu ngậm chặt hạt châu hồng phấn ở bên kia, trong gian phòng nhanh chóng vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ một lần nữa. Tùng Ngọc vừa mút vừa dùng đầu lưỡi mạnh mẽ gảy chọc núm vú nhỏ, thậm chí không nhịn được dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn đỉnh nhọn mềm mại này, Hạ Như Yên bị hắn làm cho toàn thân mềm nhũn, trong miệng rên rỉ nũng nịu a a a, huyệt của nàng vừa ướt vừa ngứa, nóng lòng muốn có thứ gì đó có thể đâm vào làm cho nàng thoải mái hơn một chút. Khát vọng từ tận đáy lòng dâng lên, dòng điện từ đầu vú truyền khắp toàn thân, khoái cảm không ngừng tích tụ, chỉ chốc lát sau, nàng chỉ cảm thấy xương cụt tê dại, cuối cùng thét chói tai tiết ra ngoài.
Nhận ra thân thể cô gái trở nên khác thường, Tùng Ngọc cũng không hiểu nàng như thế nào, chỉ cho rằng mình làm quá mạnh, nên lại giảm sức lực trong miệng xuống, hắn từ dưới lên trên liếm sạch từng giọt từng giọt sữa tươi chảy ra xung quanh bầu vú, cuối cùng lại ngậm chặt đầu vú mút lấy. Mà một bên vú khác bị nhào nặn thành đủ mọi hình dáng dưới lòng bàn tay hắn, hắn vừa mút vừa không quên nhéo núm vú nhỏ nhẹ nhàng lôi kéo, Hạ Như Yên không có chút sức lực nào đẩy bả vai hắn, nhưng chỉ là tốn công vô ích. Tùng Ngọc vỗ về thân thể mềm mại của nàng, mà dục vọng trong thân thể vẫn không giảm bớt một chút nào, hắn cảm giác như thứ kia của mình sắp nổ tung đến nơi, hắn lớn đến mức độ này, đây là lần đầu tiên có cảm nhận như vậy.
Cô gái nhỏ nhắn bị người đàn ông đè xuống giường, đôi vú đầy đặn run rẩy đứng thẳng mặc người trêu chọc, người đàn ông vừa ăn vừa sờ, chỉ trong chốc lát cho bú như vậy thôi, nàng đã liên tục ra mất hai lần rồi.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, Hạ Như Yên đã mềm nhũn đến mức đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, tóc dài của nàng xõa tung, nằm trên đệm mềm thở gấp, đôi mắt đẹp mờ mịt tràn đầy ý xuân, quần lót đã ướt đến mức không thể ướt hơn được nữa.
Tùng Ngọc kéo chăn sang đắp lên người nàng, trong mắt tràn đầy ham muốn, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, trong miệng nói ra lời ân cần: "Yên nương, cảm thấy có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Hạ Như Yên có chút muốn khóc, nàng không thoải mái, trong tiểu huyệt trống rỗng khiến nàng khó chịu đến mức sắp phát điên rồi, nhưng nàng lại chỉ có thể đè nén xuống, người đàn ông này, chẳng qua chỉ mút sữa mà thôi, tại sao lại giống như đang tán tỉnh làm khúc dạo đầu như vậy chứ?
Thấy sắc mặt cô gái ấm ức, Tùng Ngọc hơi sợ hãi, vội vàng đến gần nói: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải vừa nãy ta cắn nàng bị thương rồi không?"
Gương mặt của Hạ Như Yên vẫn đỏ lên, nghe vậy quay đầu đi chỗ khác, chớp hai hàng lông mi: "Không, không sao đâu... Trước tiên ngươi để ta..."
Lúc này nàng cũng quên mất không dùng cách xưng hô kính trọng nữa, Tùng Ngọc cũng không để ý, đỡ nàng dậy, tự tay mặc yếm lại cho nàng, nhìn đôi gò đầy đặn bị vải dệt bọc kín lại, hắn không nhịn được len lén nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại mùi vị vừa nãy tuyệt vời như vậy, nửa thân dưới vốn dĩ còn chưa ổn định được lại rục rịch ngẩng đầu.
Nỗ lực đè nén ham muốn, Tùng Ngọc giúp Hạ Như Yên mặc xong từng lớp từng lớp quần áo, trong lòng hắn thương tiếc, ôm nàng từ trên giường dậy, mặc dù thân thể nhỏ nhắn của cô gái hơi gầy nhưng lại mượt mà tinh tế, khiến hắn cực kỳ luyến tiếc không nỡ buông tay.
Tùng Ngọc ngồi xổm xuống đi giày vào cho nàng, Hạ Như Yên có chút được yêu thương mà lo sợ, vội vàng nói: "Ta tự mình làm là được rồi, sao có thể để cho gia làm loại chuyện này chứ..."
Động tác trên tay Tùng Ngọc không ngừng lại, miệng nói: "Khách sáo cái gì, nàng giúp ta chữa bệnh, ta làm chút chuyện này cho nàng hẳn là nên làm, tiện tay mà thôi."
Nói xong hắn lại đeo hai chiếc giày thật cẩn thận ổn thỏa, hắn đứng dậy, dắt Hạ Như Yên đứng dậy, lúc này hắn đã bình phục dục vọng lại, kéo cô gái đến trước bàn ngồi xuống, vụng về chỉnh sửa gom lại mái tóc rối cho nàng một lần nữa. Hạ Như Yên nhìn bóng người đàn ông mờ ảo trong gương đồng, gò má lại hơi nóng lên, thật là một người biết quan tâm, nàng nghĩ.
Sửa sang xong mái tóc của cô gái, Tùng Ngọc lại dắt tay nàng đi ra khỏi phòng ngủ, Hạ Như Yên mặt ửng hồng mặc cho hắn dắt tay, trong lòng len lén nhớ lại hương vị vừa nãy, khi cây dương vật thô to cứng rắn của người đàn ông này ma sát trên đùi nàng, không phải nàng không cảm giác được, lúc này nghĩ đến chỉ cảm thấy mặt nóng bừng tim đập nhanh, không nghĩ đến... kích thước của Tùng Ngọc còn rất khả quan đấy...
Nghĩ đến đây nàng lại càng xấu hổ đỏ mặt, Tùng Ngọc vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ quyến rũ phụ nữ của nàng, trong lúc vô tình hắn nhìn nàng đến mức ngây ngẩn.
Đậu Hoa Nhi từ ngoài cửa đi vào đã nhìn thấy Hạ nương tử cúi thấp đầu, mà ông chủ của mình lại nắm tay nàng ngây ngốc nhìn nàng, trong nhất thời kêu cũng không được không kêu cũng không được, cứng nhắc tại chỗ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lát sau Tùng Ngọc mới nhẹ giọng nói với Hạ Như Yên: "Hôm nay vất vả cho nàng, quay về nghỉ ngơi cho cẩn thận, ta bảo nhà bếp đưa một ít tổ yến sang."
Hạ Như Yên không dám ngẩng đầu, chỉ nguyên vẹn đáp lại một câu vâng, nhưng Tùng Ngọc lại không có ý định buông tay, một đường dắt tay nàng ra đến cửa viện, mới lưu luyến không rời nhìn nàng rời đi. Đậu Hoa Nhi đi theo đằng sau trực tiếp nghiến răng, từ trong bụng mẹ đến nay hắn ta chưa từng nhìn thấy đại gia đối xử với ai như vậy, nhìn bộ dạng hắn như vậy, xem ra đón Hạ nương tử vào hậu viện chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Tối hôm đó nhà bếp quả nhiên đưa tổ yến đến, lại còn có hai bát, Hạ Như Yên và Bình An mỗi người ăn một chén, thằng nhóc ăn xong mà còn chưa thỏa mãn, liếm liếm môi nói: "Nương, ăn ngon quá, sau này còn được ăn nữa không?"
Hạ Như Yên vừa thu dọn bát đũa vừa nói: "Có lẽ có, chuẩn bị tắm rửa đi."
Sau khi tắm cho con trai xong, Hạ Như Yên đổ một lần nước ấm sạch sẽ mới vào, thử qua độ ấm của nước rồi mới bước vào trong. Nước ấm áp nhúng ướt da thịt nàng, khiến từng lỗ chân lông đều nở rộng ra, Hạ Như Yên thoải mái thở dài một tiếng tựa vào vách thùng, trong lúc vô tình nhớ lại chuyện vừa nãy.
Nghĩ đến cảnh tượng Tùng Ngọc muốn làm gì thì làm với hai vú của nàng, nhịp tim Hạ Như Yên không kiềm chế được đập nhanh hơn mấy lần, nàng quỷ thần xui khiến sờ lên ngực mình, đôi núm vú còn hơi sưng đỏ, nàng dùng ngón tay chạm vào, đầu vú tê dại. Thân thể này vô cùng nhạy cảm, chỉ mới sờ sờ đầu vú thế mà đã ra nước rồi, Hạ Như Yên cắn môi, vừa vuốt ve núm vú vừa đưa tay lặng lẽ tiến vào giữa hai chân mình.
Cửa hoa của nàng đầy đặn chắc nịch, đầu ngón tay men theo khe thịt trắng nõn này nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, cảm giác khuây khỏa chậm rãi dâng lên, khiến cho Hạ Như Yên gần như phải bật ra tiếng rên rỉ. Nàng men theo khe hẹp bí mật thăm dò tiến vào, nắm viên đậu mật ở bên trong nhẹ nhàng nhào nặn xoa nắn, rất nhanh, nàng lại run rẩy đạt đến cao trào, mật dịch phun trào, tan ra trong nước, miệng nhỏ của Hạ Như Yên thở hổn hển, choáng váng một lúc lâu mới vịn mép thùng đứng dậy.
Đêm hôm đó, Tùng Ngọc mơ một giấc mơ, hắn mơ thấy mình đè Hạ nương tử dưới thân, dùng cây gậy lớn từng nhát lại từng nhát đâm chọc vào người nàng, hắn chưa từng nhìn thấy hết của phụ nữ, nhưng hắn đã từng đọc một số thoại bản, theo miêu tả trong đó, hắn biết rõ giữa hai chân của Hạ Như Yên chắc chắn sẽ có một nơi có thể chứa đựng dục vọng của hắn. Vì vậy trong mơ hắn vòng hai chân của Hạ nương tử ngang hông mình, chỉ hung hăng va chạm nàng, vừa đâm còn vừa hỏi nàng: "Yên nương, gia làm nàng thoải mái hay không?" Hạ nương tử bị hắn đâm đến mức run rẩy, giọng nói mềm mại đến tận xương, bám lấy bả vai hắn dâng đôi môi đỏ mọng lên nói: "Thoải mái, gia làm cho người ta thật thoải mái, a~~~"
Tùng Ngọc vừa kích động thì lập tức tỉnh dậy, sau đó lại cảm thấy đũng quần ẩm ướt, từ sau khi mười bảy tuổi hắn đã không còn xảy ra tình huống này nữa rồi, trong nhất thời cảm xúc trong lòng rất phức tạp, Hạ nương tử... Yên nương... Cũng không biết nàng có suy nghĩ thế nào với hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...