Chương 8: Đầu tường xuân (8)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
Hạ Như Yên ở nhà an phận đợi hơn một tháng, thỉnh thoảng tình cờ gặp Hạ Như Cẩm thì nói qua nói lại nhau vài câu, cũng có lúc giả bộ chơi trò cha hiền con hiếu với Hạ Trí Viễn, cứ như thế cuối cùng cũng tới ngày xuất giá.
Mười dặm hồng trang, vô cùng náo nhiệt, sau khi buổi lễ kết thúc, nàng ngồi ở bên trong phòng cưới cảm thán với hệ thống: "Hai đời rồi đây là lần đầu tiên ta thành thân, thế mà một chút vui sướng cũng không có."
Hạ Như Yên đợi một lúc thì Giải Phương Thành tiến vào, ông ấy vén khăn voan cho nàng, hai người uống qua rượu giao bôi sau đó nói chuyện với nhau mấy câu. Nàng uyển chuyển tỏ vẻ mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, Giải Phương Thành thông tình đạt lý bảo nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt, mình thì ngủ ở giường nhỏ. Lúc này Hạ Như Yên mới thở phào nhẹ nhõm, ngủ một giấc an ổn trên giường ngủ trong phòng cưới.
Ngày thứ hai Giải Phương Thành đưa theo nàng tới từ đường lạy liệt tổ liệt tông, sau đó lại bàn giao lại đại khái sự vụ trong phủ cho nàng, cũng trịnh trọng giao chìa khoá nhà kho cho nàng, ôn hòa nói: "Về sau nàng chính là nữ chủ nhân trong phủ này, nàng có chuyện gì không rõ ràng cứ để quản gia giúp đỡ, không cần phải gấp gáp, cứ từ từ là được."
Trong lòng Hạ Như Yên không ngừng kêu khổ, nhưng trên mặt lại làm ra dáng vẻ cảm kích: "Thật cảm tạ lão gia, về sau thiếp thân chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."
Ánh mắt Giải Phương Thành nhìn nàng tràn ngập hoài niệm, mang theo vài phần cảm khái nói: "Nhiều năm như vậy trong phủ vẫn luôn không có nữ chủ nhân, bây giờ cuối cùng cũng coi như là viên mãn."
Đêm đó hai người dùng cơm tối xong, Giải Phương Thành mới dường như nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Phu nhân, chắc nàng cũng biết ta có một đứa con trai, hai tháng trước nó bị hoàng thượng phái đi nơi khác ban sai*, đến nay vẫn chưa trở về, chờ hắn trở về ta sẽ để nó bưng trà chào lễ nàng."
(*) ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa
Hạ Như Yên gật gù, âm thầm oán thầm, tốt nhất Giải Vanh vĩnh viễn đừng hồi phủ, để cho mình an an ổn ổn ở đây qua ba năm mới tốt.
Lúc đi ngủ, Hạ Như Yên nhìn Giải Phương Thành lại tự giác trèo lên giường nhỏ thì do dự một chút gọi ông ấy lại: "Lão gia, ngài vẫn nên lên giường này ngủ đi.”
Nói xong lại chợt thêm vào: “Nếu chỉ nằm cùng nhau không làm cái gì thì thiếp thân sẽ không quá sợ hãi. . ."
Giải Phương Thành nhìn nàng, cảm thấy buồn cười, cũng không nói nhiều, kêu gã sai vặt tiến vào đem đệm chăn dọn lên trên giường, đêm đó hai người cứ thế ngủ cùng nhau.
Có một người đàn ông nằm ở bên cạnh, trong lòng Hạ Như Yên vẫn có chút khó chịu, lăn qua lộn lại một hồi lâu mới ngủ được, đến ngày hôm sau nàng tỉnh lại, bên người đã không còn ai.
"Phu nhân, ngài đã tỉnh rồi, quốc công gia đang ở thư phòng, có dặn dò ngài nếu thức dậy thì qua cùng lão gia dùng cơm." Hạ Hà vén màn giường lên, vẻ mặt rất hài lòng, tối hôm qua Hạ Như Yên rốt cuộc cũng ngủ cùng cùng Giải Phương Thành, tuy rằng vẫn chưa động phòng nhưng cũng đáng để các nàng cao hứng.
Hạ Như Yên rời giường rửa mặt thay y phục, sau khi ăn sáng cùng Giải Phương Thành xong liền bắt đầu đi làm quen với những công việc trong phủ, quản gia rất tận trách ở bên hỗ trợ giảng giải, bởi vì Giải Phương Thành thể hiện mình rất coi trọng Hạ Như Yên cho nên hạ nhân trong phủ cũng đều không dám thất lễ với nàng.
Đến ngày lại mặt, Giải Phương Thành cùng Hạ Như Yên trở lại phủ Thị Lang, Hạ Trí Viễn tỏ ra vô cùng vui mừng, đối xử với Hạ Như Yên càng ra vẻ ôn hòa trước nay chưa từng có, Hạ Như Yên nhìn trực tiếp bĩu môi.
Giải Phương Thành cùng Hạ Trí Viễn ở chính sảnh nói chuyện, La thị mang Hạ Như Yên đi sang sảnh bên, kế mẫu này trong ấn tượng của nguyên chủ thì đối xử với nàng cũng khá, bởi vậy nàng cũng khách khí hàn huyên vài câu với bà ta, La thị có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới kế nữ trước đó vẫn luôn đối với mình không quan tâm lại có thể ôn hòa như thế, lẽ nào sau khi lập gia đình liền hiểu chuyện hơn rồi.
"Quốc công phu nhân đã trở về rồi à, thực sự là thất lễ, không tiếp đón từ xa.” Một âm thanh lanh lảnh của thiếu nữ vang lên, không cần nghĩ cũng biết là của Hạ Như Cẩm.
Hạ Như Yên mỉm cười nói: "Hóa ra là nhị muội."
Hạ Như Cẩm đánh giá nàng trên dưới một phen, nói: "Nhìn qua vẻ mặt của tỷ tỷ thực không tồi, xem ra người lớn tuổi rất biết cưng chiều thê tử."
Hết chuyện để nói rồi à, nụ cười của La thị trong nháy mắt có chút cứng ngắc, âm thầm nháy mắt với Hạ Như Cẩm, đáng tiếc là con gái bà ta hoàn toàn không thèm để ý.
"Ha ha, đúng đấy, nếu ngươi hâm mộ thì cũng có thể để mẫu thân tìm cho nhị muội một vị hôn phu lớn tuổi xem, như vậy liền vừa lòng đẹp ý, tỷ tỷ còn đang chờ uống rượu mừng của ngươi nha." Nhóc con, dám múa mép khua môi với ta à, Hạ Như Yên che miệng cười nói.
"Ngươi!"
Mày liễu của Hạ Như Cẩm dựng đứng, đang muốn châm biếm lại liền bị La thị đánh gãy: "Được rồi, Cẩm nhi, con đã sắp mười bốn rồi còn không biết lớn nhỏ như thế."
Tuy rằng Hạ Như Cẩm tức giận nhưng vẫn biết không thể ngỗ nghịch với mẫu thân, đành phải hung ác trừng Hạ Như Yên một cái.
Ba người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, thỉnh thoảng Hạ Như Cẩm lại nói mấy lời quái gở trào phúng, Hạ Như Yên cũng không chút khách khí dỗi trở lại, La thị chỉ cảm thấy đau đầu, may là chỉ ngồi một lát đã đến lúc dùng cơm trưa, coi như cuối cùng bà ta cũng được giải thoát rồi.
Sau khi ăn cơm xong Hạ Như Yên liền theo Giải Phương Thành hồi phủ, ở trong xe ngựa ông ấy trầm mặc chốc lát mới nói: "Nhà mẹ đẻ của phu nhân dường như có chút lạnh nhạt với nàng."
Hạ Như Yên không ngờ tới ông ấy sẽ nói như vậy, ngẩn người nói: "Lão gia cũng nhìn ra sao.”
Giải Phương Thành cười khổ nói: "Hạ thị lang khi nói chuyện với ta không có một câu nào quan tâm hỏi han nàng, ngoại trừ hỏi nàng có gây thiêm phiền phức gì cho ta hay không thì cũng chỉ nói một ít chuyện công, người làm cha nếu quan tâm tới con gái của mình thì chắc chắn sẽ không phải là loại biểu hiện này."
Trên mặt Hạ Như Yên hiện ra vẻ châm chọc: "Ai bảo nương của ta ra đi sớm cơ chứ, đại khái là tính cách của ta cũng không chiều lòng người, thường ngày khi ở nhà cha ta không phải là chẳng quan tâm thì cũng là răn dạy ta, may mà La thị vẫn tính là phúc hậu, không cắt xén chút tiền ăn tiền mặc của ta, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi."
Nguyên chủ vừa ra đời đã không còn mẹ, cha đẻ lại không chú ý tới nàng, nàng hoàn toàn là do bà vú một tay nuôi nấng, nuôi thành loại tính tình kia cũng là chuyện bình thường.
Trong mắt Giải Phương Thành có chút thương tiếc, thở dài nói: "Về sau phu nhân chính là người của phủ quốc công chúng ta, phủ chúng ta nhân khẩu đơn giản, tuyệt sẽ không có ai làm nàng tức giận, nàng cứ yên tâm sinh sống, quá khứ không thoải mái liền để nó đi qua đi, chuyện sau này mới là quan trọng nhất."
Hạ Như Yên nghe vậy ngẩng đầu lên cảm kích cười cười: "Lão gia nói đúng, về sau chúng ta sinh sống thật tốt là được."
Trong con ngươi Giải Phương Thành xẹt qua một tia vui mừng, không tiếp tục đề cập tới chuyện này.
Cứ như vậy, nửa tháng rất nhanh trôi qua, Giải Phương Thành đối xử với Hạ Như Yên rất tốt, tuy không thể nói là quá tỉ mỉ, thế nhưng cũng rất tôn trọng nàng, trước mặt hạ nhân lại càng cho nàng đủ thể diện, có lúc ông ấy còn nhìn nàng đờ ra, trong ánh mắt mang theo hoài niệm cùng thương cảm, dường như xuyên thấu qua nàng mà nhìn thấy biểu muội của mình. Bởi vậy hệ thống còn khuyên Hạ Như Yên viên phòng với Giải Phương Thành, chỉ có điều nàng không chịu, kỳ thực mỗi ngày nàng đều ngủ cùng Giải Phương Thành, có lúc cũng sẽ phát hiện phương diện kia của ông ấy có phản ứng, nhưng nàng vẫn luôn giả bộ không biết, có thể kéo dài một ngày liền coi như được thêm một ngày đi, ngược lại Giải Phương Thành cũng có nói, nếu không được nàng đồng ý sẽ không chạm vào nàng.
Lại qua mấy ngày, Giải Phương Thành bị phái đi nơi khác ban sai, ông ấy bàn giao một số chuyện cho quản gia, sau khi dặn dò Hạ Như Yên một phen liền lên đường.
Giải Phương Thành vừa đi, Hạ Như Yên khỏi nói có bao nhiêu hài lòng, trong phủ rộng lớn liền chỉ còn một người chủ nhân là nàng, buổi tối ngủ cũng không cần lại bó tay bó chân nữa, thậm chí nàng còn viết ra không ít thực đơn cho đầu bếp nữ, vui vẻ trải nghiệm sinh hoạt muốn ăn thì ăn muốn ngủ liền ngủ, cuộc sống gia đình trải qua vô cùng thoải mái.
Tối hôm đó, sau khi Hạ Như Yên ngâm mình trong bồn nước nóng, khoác lên mình chiếc áo khoác rộng rãi lỏng lỏng lẻo lẻo, vừa lấy khăn lau tóc vừa đi từ sau bình phong ra ngoài, vừa ra liền đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao to ngồi ở mép giường.
"Ai!" Hạ Như Yên giật mình, đang muốn mở miệng gọi nha hoàn, liền nhìn thấy người kia quay mặt lại.
"Là ngươi!" Hạ Như Yên thất thanh hô lên, gương mặt tuấn tú này có đánh chết nàng cũng sẽ không quên! Tất cả những chuyện ngày đó hắn làm với nàng đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ ràng!
"Không nghĩ tới sao? Ta cũng không nghĩ tới." Người đến chậm rãi đứng lên: “Thê tử mà cha ta cưới lần nữa, kế mẫu của ta lại là nữ nhân mới cùng ta mây mưa đoạn thời gian trước."
----
Nói một chút, văn này là 1v1, trọng điểm của 1v1 chính là nam nữ chủ đều chỉ có lẫn nhau, nếu như nam chủ từng có nữ nhân nào khác ngoài nữ chủ, nữ chủ từng có nam nhân nào khác ngoài nam chủ thì đối với tra tác giả đều không coi là 1v1, đây là quan điểm của tui.
( tra tác giả: từ tra trong tra nam/ tra nữ: í là tác giả xấu xa ti tiện 😊) )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...