Tiết tháo ở đâu?


 
Chương 8: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
"Vương thẩm!"

Tiểu Bình An đang bày cành cây chơi đùa trong sân, nhìn thấy Vương thị bước vào, lập tức ngẩng gương mặt mỉm cười ngọt ngào lên.
"An ca nhi thật ngoan, mẹ ngươi đâu rồi?" Vương thị xoa nắn gương mặt nhỏ của thằng bé, hỏi.
"Vương tỷ." Hạ Như Yên từ trong nhà đi ra, cười nói với Vương thị: "Sao lại rảnh rỗi đến đây thế này?"
"Hôm nay ta xin phép nghỉ về nhà một chuyến, thuận tiện ghé thăm hai mẹ con các ngươi một chút, thế nào, bây giờ ổn cả chứ?" Vương thị vừa hỏi vừa đi xung quanh Hạ Như Yên hai vòng, miệng chậc chậc nói: "Xem kìa, chất liệu bộ quần áo này thật là tốt, Đại gia đối xử với người hầu cũng thật hào phóng."
Vào ngày thứ ba từ khi bọn họ dọn đến đây, buổi chiều, phòng thêu đã đưa quần áo đến cho hai mẹ con, từ trong ra ngoài, tất cả đều là đồ mới, tiểu Bình An thay quần áo mới xong khỏi phải nói vui mừng đến mức nào, lúc ngủ cũng không nỡ cởi ra.
"Ừ, đều là phúc của Đại gia, từ sau khi đến đây khá hơn rất nhiều rồi, mỗi ngày tôi có rất nhiều thời gian có thể chăm sóc cho An ca nhi, thức ăn rất ngon, thời gian gần đây An ca nhi cũng có thể được ăn thịt rồi." Hạ Như Yên yêu thương sờ sờ đầu Bình An, muốn điều dưỡng thân thể thằng bé khỏe mạnh sợ rằng không phải chuyện dễ dàng như vậy, có điều đợi nàng lấy được khen thưởng của nhiệm vụ nhánh là Cường Thân Kiện Thể Hoàn, tất cả những chuyện này đều không phải là vấn đề nữa rồi.
Trong mắt Vương thị xẹt qua một tia vui mừng, lại nghe thấy Hạ Như Yên hỏi: " Vương tỷ, hôm nay ngươi về nhà có chuyện gì hay sao?"
Nhắc đến chuyện này, trên mặt Vương thị cười đến nở hoa, vung tay lên: "Con gái ta sắp lập gia đình, đối phương còn là một tú tài, hôm nay mẹ của tú tài kia đến nhà gặp mặt, ta đương nhiên phải trở về một chuyến."
Hạ Như Yên nói chúc mừng, trong đầu đột nhiên có dòng điện lóe lên, đúng rồi, An ca nhi cũng đã sáu tuổi rồi, có phải là nên chuẩn bị đi học hay không?
"Vương tỷ, ngươi có biết trẻ con bình thường mấy tuổi thì bắt đầu đọc sách không?"
Vương thị nghe nàng hỏi như vậy, sững ra một lát: "Bình thường bảy, tám tuổi, ngươi hỏi chuyện này là muốn tính toán cho An ca nhi sao?"

Hạ Như Yên gật gật đầu: "Đúng vậy, An ca nhi đã hơn sáu tuổi rồi, ta cũng nên tính toán sớm đi thôi, ngươi có biết học phí bình thường là bao nhiêu không?"
"Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là cách phủ của chúng ta hai con đường có một gian dạy học, nghe nói còn từng dạy ra một lão gia làm cử nhân, nhưng mà không rẻ, một tháng phải mất hơn hai lượng bạc đấy, hơn nữa mỗi lần đều phải nộp trước ba tháng, vậy thì ước chừng phải sáu lượng, bé ngoan của ta ơi, việc đọc sách này thật sự là chuyện mà chỉ người có tiền mới có thể làm được thôi."
Hạ Như Yên hít vào một ngụm khí lạnh, nguyên chủ làm vú nuôi ở nhị phòng bên kia một tháng cùng lắm cũng chỉ được một lượng rưỡi bạc, mà nha hoàn bình thường một tháng chỉ có nửa xâu đến một xâu tiền, thế giới này muốn đi học lại đắt đỏ như vậy sao?
Bây giờ nàng làm vú nuôi của Tùng Ngọc, bạc hàng tháng đã tăng đến ba lượng rồi, đợi hắn khỏi bệnh không cần dùng đến nàng nữa, tuyệt đối sẽ không cho nàng nhiều tiền công như vậy, cũng không thể nào cứ nuôi nàng cả đời như vậy được. Bạc hàng tháng của nàng còn phải để lại một phần lo liệu cho An ca nhi sau này, một phần còn phải dùng cho chi tiêu hàng ngày của hai người, nếu còn muốn cho thằng bé đi học thật sự là chuyện giật gấu vá vai, phải làm thế nào bây giờ?

Thấy Hạ Như Yên cau mày, Vương thị cũng biết nàng khó khăn, đừng nói là nàng, ngay con trai bà ấy cũng chẳng thể đi học được, đối với chuyện này bà ấy thật sự rất muốn nhưng lại chẳng thể giúp gì được.
Tiễn Vương thị ra khỏi sân nhỏ, Hạ Như Yên xoay người quay về, ngồi xổm trước mặt tiểu Bình An hỏi: "An ca nhi có muốn đi học chữ không?"
tiểu Bình An mơ mơ hồ hồ hỏi: "Là giống như cha trước đây dùng bút vẽ lên giấy sao?"
"Đúng, chính là như vậy, An ca nhi có muốn giống cha không?"
tiểu Bình An lập tức gật đầu như mổ thóc: "Muốn! Nương, con cũng muốn biết đọc biết viết giống cha vậy!"
"Được, vậy nương dạy An ca nhi học chữ."
Hạ Như Yên nhớ lại trong đầu, nguyên chủ đã từng học một vài chữ cùng với Bình Thường Thuận, nhưng Bình Thường Thuận cũng chẳng biết được bao nhiêu chữ, vì vậy nguyên chủ cũng chỉ có thể biết được mấy chữ to, nhưng so sánh với những chữ phồn thể mà nàng biết, phát hiện cũng giống nhau, vì vậy quyết định trước tiên dạy tiểu Bình An một số chữ mà nàng còn nhớ được để học vỡ lòng.
Vì vậy buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Như Yên dùng cành cây vạch trên mặt đất dạy tiểu Bình An học bốn chữ miệng, ngày, mắt, ruộng, đợi đến sau buổi trưa ăn cơm xong, nàng và con trai nghỉ ngơi một lát rồi đi vào viện chính làm việc.
"Hạ nương tử đến rồi, xin mời, mau vào đi." Đậu Hoa Nhi nhìn thấy Hạ Như Yên đến, không dám trì hoàn, vội vàng mời nàng vào phòng, người mà gia nhìn trúng, cho dù không nói rõ, hắn ta cũng phải kính trọng, cũng không dám để cho Hạ nương tử này ngồi đợi không, cho dù giờ này Đại gia còn đang nghỉ trưa chưa dậy, hắn ta cũng phải dẫn nàng đến gian phòng bên ngoài ngồi đợi.
Thời gian gần đây mỗi buổi chiều Hạ Như Yên đều đến thư phòng phục vụ Tùng Ngọc, hắn xử lý công việc làm ăn, nàng mài mực dâng trà cho hắn, Tùng Ngọc vẫn luôn đối xử với nàng rất hào phóng ôn hòa, khiến Hạ Như Yên rất có thiện cảm với hắn, mặc kệ hắn có phải vì cần dùng đến nàng nên mới làm như vậy hay không, ít nhất có thể cho hai mẹ con nàng trải qua những tháng ngày ăn no mặc ấm.
Hạ Như Yên ngồi đợi không bao lâu đã nghe thấy âm thanh quần áo sột soạt bên trong, sau một lát Tùng Ngọc lười biếng gọi: "Đậu Hoa Nhi!"
Đậu Hoa Nhi vừa nãy đã lui ra ngoài, nói là có chuyện cần phải rời đi, giờ phút này Tùng Ngọc gọi đương nhiên hắn ta không đáp lời được, Hạ Như Yên chần chừ một lát, lại nghe thấy Tùng Ngọc gọi thêm một câu nữa, trong giọng nói đã có ý tức giận, nàng mới đi tới cửa đáp lại: "Gia, Đậu Hoa Nhi vừa mới ra ngoài rồi."
Bên trong yên tĩnh một lát, giọng nói kia lại khôi phục vẻ lười nhác: "Vậy ngươi đi vào một lát đi."

Hạ Như Yên cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tùng Ngọc đang mặc đồ lót đứng cạnh giường, nàng mang quần áo đến, hơi vụng về mặc từng thứ một lên người cho Tùng Ngọc.
Hai người ở rất gần nhau, nên Tùng Ngọc có thể dễ dàng ngửi được mùi thơm ngát trên đỉnh đầu nàng, hắn yên lặng cúi đầu hít sâu một hơi, hỏi: "Nàng dùng sáp thơm bôi tóc gì vậy? Tại sao lại thơm như thế?"
"Hả?"
Hạ Như Yên mờ mịt ngẩng đầu, đúng lúc vừa vặn đối mặt với Tùng Ngọc, có lẽ vì vừa ngủ dậy, cặp mắt hoa đào kia của người đàn ông có chút hơi nước, ướt át nhìn nàng như vậy, có mấy phần rất quyến rũ, đáng tiếc gương mặt xanh xao này làm khả năng thưởng thức cảnh đẹp giảm mạnh, Hạ Như Yên suýt nữa bật cười, vội vàng cúi đầu nói: "Bẩm gia, nô tỳ không dùng sáp thơm bôi tóc, chỉ là sáng hôm nay vừa mới gội đầu thôi."
"Dùng cái gì để gội?"
"Là... lá cây dâm bụt."
"Ồ..."
Tùng Ngọc nhìn cô gái chỉ cao đến cằm hắn, uống thuốc bổ được một thời gian, hơn nữa mỗi ngày nhà bếp đều mang cơm canh có chút phong phú đến, sắc mặt Hạ Như Yên rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù còn hơi gầy, nhưng gò má đã đầy đặn hơn rất nhiều, môi nàng cũng không tái nhợt như trước nữa, cánh môi đầy đặn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, khiến trong lòng Tùng Ngọc ngứa ngáy không nói ra lời.
Đè nén dục vọng đang rục rịch trong lòng, Tùng Ngọc ép buộc chính mình rời mắt đi, lúc này quần áo cũng đã mặc xong, hai người đi ra thư phòng, mới vừa ra đến ngoài, hình như hắn nhớ ra cái gì, nói với Hạ Như Yên: "Nàng đợi một lát, ta lấy thứ này." Sau đó lại quay về phòng ngủ.
Một lát sau Tùng Ngọc cầm một cái hộp ra ngoài, hắn có chút không được tự nhiên đặt một chiếc hộp vào tay Hạ Như Yên, ánh mắt nhìn nơi khác nói: "Nàng nhìn xem có dùng được không?"
Đó là một chiếc hộp gỗ tử đàn to bằng bàn tay, Hạ Như Yên cầm trong tay thấy nặng trĩu, nàng nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc lược chải đầu bằng gỗ tử đàn được chế tác tinh xảo, nàng không hiểu nhìn về phía Tùng Ngọc, người kia dùng khóe mắt liếc trộm nàng, thấy nàng nhìn sang lập tức làm bộ như đúng lúc quay đầu lại, giống như tình cờ hỏi: "Thế nào? Có dùng được không?"
Hạ Như Yên không hiểu ý của hắn, nghi ngờ hỏi: "Gia, cái lược này..."
"Khụ." Tùng Ngọc ho khan một tiếng nói: "Tối hôm qua ta tìm đồ vật trong phòng, tình cờ phát hiện ra cái này ám bụi ở trong ngăn tủ, món đồ chơi của phụ nữ, ta lấy cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng cho nàng luôn đi."
Hạ Như Yên có chút giật mình, vội vàng đậy nắp hộp đưa trả lại: "Gia, thứ này quá quý giá, nô tỳ không nhận nổi đâu."
"Cho nàng thì cứ cầm đi, có cái gì mà không nhận nổi, không phải chỉ là một mảnh gỗ thôi sao."
Tùng Ngọc bộ dạng hoàn toàn không thèm nhìn đến, phất phất tay nói: "Được rồi, cất đi, chúng ta sang thư phòng thôi."
Hạ Như Yên bị Tùng Ngọc ngăn cản, có muốn từ chối cũng không từ chối được, đành phải cầm hộp gỗ trong tay, cung kính lễ phép nói cảm ơn, rồi lại đi theo hắn sang thư phòng.

Đi đến giữa đường, Tùng Ngọc lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Thời gian gần đây sinh sống có ổn không? Thức ăn nhà bếp mang lên thế nào?"
Hạ Như Yên dịu dàng đáp lại: "Ở rất tốt, gian phòng rộng rãi hơn trước đây, cũng không có mùi nấm mốc, trong viện nhỏ ánh sáng dồi dào. Nhà bếp ngày nào cũng đưa thức ăn rất phong phú đến, có thịt có trứng, An ca nhi... Con trai ta, thằng bé ăn rất vui vẻ."
Nhắc đến An ca nhi, ánh mắt Hạ Như Yên lại nhuộm ý cười, sống chung một thời gian, thằng nhóc này thật sự vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa còn cực kỳ dính lấy nàng, giống như con vật nhỏ, khiến nàng không tự giác sinh lòng yêu thích.
Nhìn thấy sắc mặt dịu dàng của Hạ Như Yên, Tùng Ngọc cũng có chút vui vẻ, đột nhiên hắn dừng bước nhìn nàng nói: "Hôm nay xế chiều không có việc gì, không bằng đến viện nhỏ của nàng làm khách, có được không?"
Yêu cầu này của Tùng Ngọc quá đột ngột, Hạ Như Yên có chút không kịp phản ứng, làm khách? Cái viện nhỏ kia của nàng có gì hay mà còn làm khách?
Thấy Hạ Như Yên không lên tiếng, Tùng Ngọc liếc nàng một cái: "Không mong muốn sao?"
Hạ Như Yên hồi phục tinh thần, vội vàng đáp lại: "Nô tỳ đương nhiên rất chào đòn, chẳng qua nơi ở đơn sơ, cũng không có gì tiếp đãi khách được, chỉ sợ chậm trễ gia..."
Tùng Ngọc hừ hừ nói: "Không phải nàng vừa nói nơi mới chuyển đến rất tốt đấy sao?"
Hạ Như Yên: "..."
Thấy sắc mặt cô gái không biết phải nói gì cho đúng, Tùng Ngọc cười ha ha, dùng cán quạt trong tay chọc chọc bả vai Hạ Như Yên: "Đi thôi."
Tiểu Bình An trong sân nhỏ đang cầm cành cây vẽ cái gì đó trên mặt đất, nghe thấy tiếng động ở cửa viện, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức ném cành cây xuống vui sướng chạy ra.
"Nương!"
Cậu nhóc gọi Hạ Như Yên xong mới phát hiện Tùng Ngọc đi đằng sau, không kiềm được nép vào lòng mẹ mình trốn tránh, đôi mắt tròn tò mò quan sát người đàn ông mình chưa từng gặp bao giờ này.
"An ca nhi, đây là Đại gia, mau đến chào hỏi Đại gia đi."
Bình An nắm vạt áo Hạ Như Yên, cúi rạp người với Tùng Ngọc, ngoan ngoãn nói: "Bái kiến Đại gia."
Tùng Ngọc bình tĩnh liếc Bình An một cái, gật gật đầu: "An ca nhi phải không, tại sao lại nhỏ như vậy?"
Bình An vừa nghe thấy Tùng Ngọc nói nhóc nhỏ, vội vàng cãi lại nói: "Ta không nhỏ, ta đã sáu tuổi rồi."
Tùng Ngọc phì một tiếng bật cười, dùng cán quạt gõ gõ lên lòng bàn tay hai cái: "Ừ, không nhỏ thật, sang năm cũng nên đi học rồi."
Hắn nói xong thì đi vào bên trong, đứng trong sân đánh giá xung quanh, Hạ Như Yên dắt theo Bình An, thằng bé nhảy nhót tung tăng đi theo báo cáo với nương: "Nương, vừa nãy con lại viết đi viết lại mấy chữ kia rất nhiều lần, buổi tối nương quay về có thể dạy chữ mới cho con rồi!"
Hạ Như Yên nhẹ giọng nói: "Được, buổi tối nương quay về sẽ dạy tiếp cho con."

Bước chân Tùng Ngọc hơi dừng lại, xoay người hỏi: "Nàng biết chữ sao?"
Hạ Như Yên cung kính lễ phép đáp: "Nô tỳ thiển cận, chỉ biết được mấy chữ thôi."
Tùng Ngọc gật gật đầu, lại nhìn Bình An: "Thằng nhóc sáu tuổi học vỡ lòng cũng không tính là quá sớm, quay về ta sẽ bảo người đưa một ít giấy bút và sách đến đây, cố gắng sử dụng, không đủ thì nói với Đậu Hoa Nhi."
Hạ Như Yên vội vàng cảm ơn Tùng Ngọc, tiểu Bình An cũng bắt chước nói cảm ơn Đại gia, Tùng Ngọc thấy bộ dạng Bình An kia ngoan ngoãn, nói với Hạ Như Yên: "Nàng dạy dỗ con trai rất tốt." Nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện đến thế.
Hạ Như Yên rũ mắt xuống: "Là phu quân của nô tỳ dạy dỗ tốt."
Nghe Hạ Như Yên nhắc đến phu quân, Tùng Ngọc có chút không thoải mái, không nói một lời đi vào trong nhà, khóe miệng Hạ Như Yên co giật, người này thật sự là không để ý đến chuyện nhỏ nhặt.
Tùng Ngọc vừa đi vào phòng đã nhìn thấy chăn bông không lớn được gấp gọn gàng trên giường, đây là tiểu Bình An tự mình gấp sau khi ngủ dậy, đệm bên dưới rõ ràng nhỏ hơn một chút so với chiếc giường, hắn nhíu mày: "Không có người mang đệm mới đến sao?"
Hạ Như Yên vội vàng nói: "Đây là đệm trước đây của nô tỳ, thấy vẫn còn dùng được nên ta không hỏi người lấy thêm cái mới."
"Quay về ta sẽ bảo người đưa cái mới đến, nhỏ như vậy làm sao ngủ được chứ?" Tùng Ngọc xoay người không hài lòng nhìn Hạ Như Yên: "Yêu cầu hợp lý nên nói thì cứ nói, ta cũng không phải loại ông chủ hà khắc đến mức độ đấy."
Hạ Như Yên luôn miệng đồng ý, Tùng Ngọc lại đảo qua căn phòng một vòng, chỉ vào chỗ còn trống nói: "Chỗ này có thể đặt thêm một chiếc giường tựa, chỗ này có thể thêm một tấm bình phong, chỗ kia có thể bày bàn trang điểm... ta nói, nàng là một người phụ nữ, tại sao trong phòng còn chẳng có nổi cái gương thế?"
Hạ Như Yên còn chưa đáp lại, hắn đã nói tiếp: "Giá áo, giá chậu, tại sao những thứ này lại không có? Đậu Hoa Nhi làm việc kiểu gì vậy?"
Tùng Ngọc không vui, dùng cán quạt gõ bạch bạch vào lòng bàn tay, Hạ Như Yên vội nói: "Hai mẹ con nô tỳ cũng không dùng đến những thứ này, không ngại đâu, ngài đừng trách tội Đậu huynh đệ..."
Tùng Ngọc chắp tay ra sau lưng phất phất: "Được rồi, ta còn có việc, đi về trước, lát nữa sẽ bảo người mang đồ đạc đến đây, nàng cũng không cần đi sang nữa."
Nói xong hắn sải bước đi ra ngoài, Hạ Như Yên tiễn hắn ra đến cửa, nhìn bóng lưng hắn đi xa, không nhịn được bật cười lắc lắc đầu, người này, tính cách vẫn vội vàng như vậy, nhưng tấm lòng lại vô cùng tốt, nếu trước đây nguyên chủ có thể gặp được một ông chủ như hắn, nói vậy vận mệnh nhất định sẽ hoàn toàn khác biệt.
Tùng Ngọc vẻ ngoài lịch sự, tuấn tú, còn được trời sinh một đôi mắt hoa đào quyến rũ, nhưng tính tính quả thật có hơi nóng nảy. Lại nói đến ngày hôm qua vẻ mặt hắn dùng cây mực ném người làm không được việc, Hạ Như Yên lại nghĩ đến ngày đó nàng nhìn thấy Tùng Ngọc đá người ta từ trong nhà văng ra ngoài, tính tình người này rõ ràng không tương xứng chút nào với vẻ ngoài của hắn. Cũng may hắn chưa từng nổi giận với nàng, có một lần nàng không cẩn thận làm đổ nghiên mực, mực đổ ra đầy bàn, Tùng Ngọc cũng không tức giận, còn bảo nàng nhanh chóng đi về thay quần, càng đừng nói đến nàng ba ngày hai lượt ngủ gật trong thư phòng, Tùng Ngọc chưa bao giờ đánh thức nàng, lần nào cũng để mặc cho nàng ngủ, đợi nàng tỉnh ngủ rồi, lại lần lượt đưa đĩa bánh rót chén trà sang cho nàng, khiến nàng còn phải nghi ngờ ai mới là ông chủ. Đậu Hoa Nhi lén lút nói với nàng, mỗi ngày thời gian thoải mái nhất chính là khi có nàng ở bên cạnh, Đại gia kiềm chế rất nhiều, Hạ Như Yên nghe xong ngoại trừ ngượng ngùng, còn có chút tâm trạng không nói rõ được, giống như vui mừng hoặc là có chút đắc ý, có chút phức tạp, chính nàng cũng không hiểu rõ được rốt cuộc đây là cảm giác gì.
Tùng Ngọc đi không bao lâu, đã có người mang tới những đồ vật mà hắn nói đến, sắp xếp trong phòng xong xuôi, còn đưa thêm hai chiếc đệm hoàn toàn mới đến, An ca nhi vui sướng đến mức trực tiếp nhào lên lăn qua lăn lại, la hét tối hôm nay muốn ngủ trên đệm mới.
Hạ Như Yên mỉm cười dọn dẹp giấy bút trên bàn, vẫy vẫy tay với tiểu Bình An: "Lại đây, không phải An ca nhi muốn học chữ mới sao? Nương dạy con nào."
Bình An vội nhảy từ trên giường xuống, hấp tấp đi tới ngồi xuống, Hạ Như Yên cầm sách mà Tùng Ngọc sai người mang đến, phát hiện chính là các loại sách như Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, người này... Ngày thường hay cáu giận, nhưng lại rất cẩn thận, có những quyển sách này, nàng cũng có phương hướng dạy An ca nhi rồi.
Hạ Như Yên mím môi cười cười, bắt đầu dùng lời nói nhỏ nhẹ dạy con học bài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui