Chương 7: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Buổi sáng ngày thứ hai Hạ Như Yên quét dọn gian phòng, lại gội sạch đầu cho Bình An, thằng bé từ nhỏ đã thích sạch sẽ, trước đó khi chạy nạn không có điều kiện, mà sau khi vào Tùng phủ, Hạ Như Yên cũng không có thời gian thường xuyên gội đầu cho thằng bé.
Bây giờ tốt rồi, hàng ngày mỗi buổi sáng nàng đều nhàn rỗi, tiểu Bình An vui sướng ngồi trên băng ghế, mặc cho Hạ Như Yên lau khô mái tóc cho nhóc.
"Mẫu thân, sau này ba ngày con lại gội đầu một lần có được không?" Thằng bé ngây thơ hỏi.
"Được, An ca nhi muốn gội bao giờ cũng được." Khóe miệng Hạ Như Yên mỉm cười, đứa trẻ biết điều như vậy, ai mà không thích được chứ?
Giữa trưa, hai người lại ăn một bữa trưa có thịt có cá, tiểu Bình An ăn đến mức no căng, tản bộ trong sân một lúc lâu mới đi ngủ trưa. Hạ Như Yên nghỉ ngơi cùng con trai một lát rồi đứng dậy, chải tóc cẩn thận, dựa theo những lời hôm qua đã nói, xế chiều phải đến viện chính làm người hầu.
Nàng vừa đi đến cửa phòng đã nhìn thấy Tùng Ngọc đứng ở đằng kia, hắn vừa nhìn thấy nàng đến, lập tức nâng tay miễn nàng hành lễ, vung cây quạt trong tay lên: "Đi, theo ta vào thư phòng."
Đậu Hoa Nhi đi đằng sau cũng theo sát bước chân hắn, đi được mấy bước Tùng Ngọc đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói: "Ngươi đến quán rượu Hạnh Viên lấy bánh ngọt quả hạnh ngày hôm nay về đây."
Đậu Hoa Nhi vội vàng nhận lệnh lui xuống, chỉ còn một mình Hạ Như Yên đi theo đằng sau Tùng Ngọc, nàng ngược lại hoàn toàn không sợ một mình ở bên cạnh Tùng Ngọc, trong nội dung cốt truyện ban đầu đã nói rồi, từ trước đến nay Tùng Ngọc đều không gần nữ nhân, khi bàn chuyện làm ăn có người tặng nữ nhân cho hắn đều bị hắn trả về, cũng không biết hắn vốn trong sạch ít ham muốn hay là vì bệnh này... Đợi đã, bệnh này... sẽ không đến mức khiến người ta bất lực chứ?
Nghĩ đến đây, Hạ Như Yên không nhịn được nhìn Tùng Ngọc đầy thương cảm, lúc này người kia đã bước vào thư phòng, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt khác thường của nàng, không bao lâu sau, Hạ Như Yên vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như không có chuyện gì cả.
Tùng Ngọc buồn bực quay đầu, ánh mắt của nàng như vậy là sao chứ? Tại sao hắn cảm thấy nàng đang thương hại hắn, chẳng lẽ là thương cảm cho bệnh tình của hắn sao?... Ừ, có lẽ là như vậy, thật là một người phụ nữ lương thiện, nghĩ đến đây, người đàn ông không khỏi có chút cảm động.
Hai người vào thư phòng, Tùng Ngọc ngồi xuống bắt đầu lật sổ sách, Hạ Như Yên đứng bên cạnh, hắn xem được một lát cảm thấy là lạ, ngẩng đầu phát hiện Hạ Như Yên đứng thẳng người bên mép bàn, nên nói với nàng: "Nàng đứng làm gì? Kéo ghế đến đây ngồi xuống đi."
Hạ Như Yên ngẩn ra, như vậy có phải không được ổn lắm hay không? Nhưng nàng cảm thấy đứng rất mệt, do dự một lát đành nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Đại gia." Sau đó ngoan ngoãn kéo ghế dựa sang ngồi xuống.
Lúc này Tùng Ngọc mới yên tâm xem sổ sách, Hạ Như Yên ngồi bên cạnh được một lát, thật sự buồn chán, trong lúc không để ý đã dựa vào bàn ngủ gật, Tùng Ngọc đọc hết một quyển sổ, đã phát hiện nàng đang ngủ say.
Khóe môi hắn nhếch lên, cảm thấy có chút vui vẻ vì nàng có thể thả lỏng như vậy trước mặt mình, người con gái nhắm hai mắt, lông mi thật dài rũ xuống tạo thành một bóng mờ trên mặt, mày ngài hơi nhíu lại, sống mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào chúm chím, nhìn qua hơi tái nhợt. Nghe nói nàng chạy nạn đến đây, trượng phu lại qua đời, một mình mang theo con trai nhất định đã chịu đựng không ít khổ sở. Nghĩ đến đây, Tùng Ngọc lại không tự chủ được sinh ra thương tiếc, hắn nhìn một lát mới giật mình nhận ra sự thất lễ của mình, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt, vừa vặn đúng lúc này Đậu Hoa Nhi bưng bánh ngọt đến, Tùng Ngọc vừa nhìn thấy hắn ta thì ra hiệu "suỵt" một cái, Đậu Hoa Nhi ngầm hiểu trong lòng, rón rén bước chân đi tới.
Hắn ta đặt bánh ngọt quả hạnh lên bàn, Tùng Ngọc mới phất phất tay với hắn ta, đuổi người đi. Đậu Hoa Nhi đi ra khỏi thư phòng, trong lòng thầm giật mình, hắn ta biết ông chủ đối xử với Hạ nương tử như thế nào, hôm qua hắn ta cùng lắm mới để nàng đứng ngoài cửa đợi một lát thôi, quay về đã bị mắng chửi một lúc, nhưng nàng lại có thể ngủ gật ở thư phòng sao? Đây có phải là hơi quá mức rồi không? Đại gia cũng không tức giận, còn sợ đánh thức nàng... Nghĩ đến đây, Đậu Hoa Nhi bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là gia đã mở lòng rồi sao? Thảo nào lại đối xử với Hạ nương tử đặc biệt như vậy, nhất thời trong lòng Đậu Hoa Nhi vừa vui mừng vừa phiền muộn, vui mừng vì ông chủ hai lăm năm qua cuối cùng đã có chút hứng thú với nữ tử rồi, phiền muộn là vì hắn ta thích ăn nhất là bánh ngọt quả hạnh, trước đây Đại gia mua được đều thưởng cho hắn ta mấy miếng, bây giờ có Hạ nương tử, hắn ta đã không còn được chiều chuộng nữa rồi, muốn khóc quá.
Tùng Ngọc lại lật sổ sách thêm một lát, nhìn thấy Hạ Như Yên vẫn chưa tỉnh lại, con ngươi xoay chuyển, đặt bánh ngọt quả hạnh vào bên cạnh mũi nàng, chỉ một lát sau, Hạ Như Yên đã chậm rãi mở mắt ra.
Hương vị gì thơm như vậy... Ngọt ngọt chua chua... Hạ Như Yên mờ mịt mở to mắt, một lúc sau tầm mắt nàng mới tập trung lại được, trước mặt là một đĩa bánh ngọt khiến nàng sững sờ, lập tức cảm thấy hoang mang bối rối, nàng luống cuống tay chân đẩy ghế ra đứng dậy: "Nô tỳ biết sai, xin Đại gia trách phạt."
Tùng Ngọc thấy nàng phản ứng như vậy, hơi buồn cười nói: "Có gì mà trách phạt chứ, không phải chỉ chợp mắt thôi sao, mau ngồi xuống đi, nếm thử bánh ngọt quả hạnh này xem."
Hạ Như Yên cẩn thận liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy khóe miệng người đàn ông mỉm cười, trên mặt không có chút giận dữ nào, nàng mới yên tâm ngồi xuống, Tùng Ngọc lại đẩy đẩy đĩa bánh về phía trước mặt nàng, nàng nói tiếng cảm ơn, cẩn thận nhặt một miếng lên đặt vào trong miệng.
Hương vị chua chua ngọt ngọt của quả hạnh trong nháy mắt tan ra trong miệng, bánh ngọt mềm mại tinh tế này khiến cho nàng vừa tỉnh ngủ cũng sẽ không cảm thấy quá khô, ăn xong một miếng thấy trong miệng thơm ngát, Hạ Như Yên lấy tay che miệng, một đôi mắt đẹp nhìn về phía Tùng Ngọc: "Đại gia, bánh quả hạnh ăn ngon thật đấy."
Tùng Ngọc rót chén trà đưa cho nàng, đắc ý nhếch môi: "Nhà này không dễ tìm, chỉ có mùa xuân hàng năm mới bán, mỗi ngày chỉ bán năm mươi phần bánh, ta quen biết với ông chủ của bọn họ, mỗi ngày đều để lại cho ta một phần, hết quý này không còn có mà ăn đâu."
Hạ Như Yên mỉm cười nói cảm ơn: "Tạ ơn Đại gia ban thưởng, để cho nô tỳ có thể ăn được bánh ngọt ngon đến mức này."
"Ăn nhanh lên, nếu ăn không hết thì mang về cho con trai nàng, cho dù có ngon hơn nữa, ngày nào cũng ăn ta cũng thấy hơi ngán, cho nàng." Tùng Ngọc đặt đĩa bánh xuống trước mặt nàng, lại xem sổ sách một lần nữa.
Hạ Như Yên ăn được hai miếng rồi để sang bên cạnh, nàng cũng muốn mang về cho Bình An nếm thử, đáng thương cho thằng nhóc, sợ rằng không biết đã bao lâu không được ăn bánh ngọt rồi. Trong khi đang suy nghĩ đến chuyện này, đã có người đến, Đậu Hoa Nhi thông báo một tiếng, Tùng Ngọc gấp sổ sách lại, cười lạnh nói: "Đến đúng lúc lắm, bảo ông ta vào đi."
Người đến là chưởng quỹ của một cửa hàng dưới danh nghĩa Tùng phủ, ông ta đi về phía Tùng Ngọc hành lễ, khuôn phép quy củ đứng bên cạnh. Hạ Như Yên định đứng dậy, bị Tùng Ngọc đè lại, ra hiệu nàng tiếp tục ngồi đó, sau đó nói với người chưởng quỹ kia: "Vương chưởng quỹ, ngươi cũng biết ta kiêng kỵ điều gì, cũng không cần nhắc lại cho các ngươi nữa."
Vương chưởng quỹ vừa nghe thấy Tùng Ngọc nói một câu như vậy, chợt cảm thấy không ổn, vội vàng đè thấp thân mình hơn một chút nữa: "Vâng, điều Đại gia kiêng kỵ, tiểu nhân đều hiểu rõ ràng, tuyệt đối không dám phạm vào."
"Được." Tùng Ngọc đứng dậy, đi vòng quanh ông ta một vòng, đứng bên trái ông ta mở miệng nói: "Như vậy ta muốn hỏi ngươi, ngày hôm kia tại sao lại có người nhìn thấy ngươi và quản gia của Lưu phủ, một trước một sau bước vào thiên viện ở phía đông thành?"
Vương chưởng quỹ vừa nghe thấy, nhất thời cực kỳ sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu lên giải thích: "Đại gia, tiểu nhân không có mà, chuyện này nhất định là có người nhìn nhầm rồi, ngày hôm kia tiểu nhân vẫn luôn ở trong cửa hàng, sau khi tan việc đều về thẳng nhà, tiểu nhị là hàng xóm của tiểu nhân có thể làm chứng."
"Ban ngày đúng là ngươi ở trong cửa hàng, nhưng sau khi ngươi về nhà thì không thể nói chắc được rồi, hàng xóm cũng không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm ngươi được." Tùng Ngọc cười nhạo nói.
Vương chưởng quỹ liều chết không thừa nhận, luôn miệng kêu oan uổng, còn định bảo Tùng Ngọc gọi người nhìn thấy ông ta đi ra đối chất, Tùng Ngọc cười lạnh một tiếng: "Ngươi không cần biết là ai nhìn thấy, có điều ta có đồ vật này, cũng thật sự muốn cho ngươi nhìn một cái xem."
Nói xong hắn lấy hai quyển sổ từ trong ngăn kéo ra lắc lư qua lại trước mặt Vương chưởng quỹ: "Vương chưởng quỹ, có thể nhận ra đây là cái gì không?"
Vương chưởng quỹ vừa nhìn thấy, lập tức run như cầy sấy, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
Tùng Ngọc ném mạnh quyển sổ lên bàn sách, giọng nói lạnh lùng: "Là ta ngày thường quá sơ sót, không nghĩ đến Tùng phủ chúng ta thế mà lại xuất hiện loại sâu mọt ăn cây táo rào cây sung như vậy."
Hóa ra Vương chưởng quỹ này không những ngày thường dùng thủ đoạn tồi tệ ăn hoa hồng, còn cấu kết với kẻ thù của nhà họ Tùng là nhà họ Lưu, tiết lộ một số bí mật buôn bán cho bên đó, hợp tác với bên kia để kiếm lợi ích riêng, mà hai quyển sổ này cũng ghi lại những khoản kiếm được do những thủ đoạn ám muội của ông ta.
Tùng Ngọc đi tới trước mặt Vương chưởng quỹ, giọng nói lạnh như băng: "Chứng cứ vô cùng xác thực, Vương chưởng quỹ, xem ra chỉ có thể đưa ngươi đi gặp quan thôi."
Vương chưởng quỹ vừa nghe thấy lập tức quỳ lạy dập đầu cầu xin tha thứ, khóc đến mức vô cùng thảm thiết, đợi ông ta khóc được một lúc rồi, Tùng Ngọc mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi không muốn gặp quan phủ, cũng được, ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội."
Vương chưởng quỹ lập tức kéo vạt áo Tùng Ngọc khóc ròng: "Chỉ cần Đại gia dặn dò, tiểu nhân nhất định làm theo! Chỉ cần Đại gia không đưa tiểu nhân đi gặp quan phủ, bảo tiểu nhân làm gì cũng được hết!"
Tùng Ngọc chán ghét đá văng ông ta ra, lùi về phía sau một bước: "Phía chưởng quỹ của Lưu phủ bên kia, ngươi có thể tiếp tục qua lại."
Vương chưởng quỹ hơi sững sờ, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, cho rằng mình nghe nhầm, mà lời kế tiếp của Tùng Ngọc lại khiến cho ông ta bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra Tùng Ngọc muốn ông ta làm ngược lại, từ phía quản gia Lưu phủ bên kia lấy được tin tức của bọn họ, hơn nữa còn bịa ra tin tức của Tùng phủ bên này để lừa gạt đối phương.
Vương chưởng quỹ một lời đồng ý, cũng vỗ ngực cam đoan mình nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc, Tùng Ngọc cười lạnh nói: "Ta tạm thời tin ngươi một lần, nếu lại xảy ra chuyện gì ngu ngốc, ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đấy."
Vương chưởng quỹ rùng mình một cái, liên tục dập đầu nói không dám, Tùng Ngọc mới cho ông ta lui ra ngoài.
Hạ Như Yên nhìn vở kịch khôi hài vừa diễn, cảm thấy thật thú vị, Vương chưởng quỹ này cũng thật thiếu đạo đức, ăn hoa hồng không nói lại còn bán cả chủ. Nhưng Tùng Ngọc cũng rất có thủ đoạn, thừa cơ hội dùng kế phản gián, thảo nào tuổi còn trẻ đã có thể mở rộng việc kinh doanh của Tùng phủ đến mức như vậy.
Thấy Hạ Như Yên xem có vẻ rất thích thú, Tùng Ngọc không nhịn được bật cười, gõ mặt bàn hỏi: "Xem hay không?"
Hạ Như Yên hơi ngượng ngùng cúi thấp đầu: "Ừm... Rất, rất đặc sắc."
Tùng Ngọc lại hỏi: "Có cảm thấy ta rất gian xảo không?"
Hạ Như Yên nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Không phải người ta vẫn thường nói không gian xảo không phải người buôn sao? Hơn nữa, Đại gia ngài chỉ là đánh trả, cũng không chủ động bẫy người khác, nô tỳ cảm thấy ngài như vậy là tinh anh hơn người."
Tùng Ngọc cười ha ha một tiếng, trong lòng vui mừng không nói hết được, lại ngồi xuống xem sổ sách tiếp, cười nói với Hạ Như Yên: "Nàng mài mực cho ta đi."
Hạ Như Yên vừa mài mực vừa không nhịn được hỏi: "Gia, làm thế nào ngài tìm được sổ sách của Vương chưởng quỹ kia vậy?"
Nói đến chuyện này, nụ cười của Tùng Ngọc trở nên nghiền ngẫm hơn, hắn nói: "Vương chưởng quỹ này, không chỉ thiếu đạo đức trên công việc, chuyện cá nhân cũng rất thiếu đạo đức..."
Hóa ra người vợ trước đây của Vương chưởng quỹ này đã chết rồi, sau đó lại tìm được một người tình, tên gọi là Từ thị, Từ thị này vốn dĩ xuất thân từ lầu xanh, được Vương chưởng quỹ chuộc ra ngoài sắp xếp trong một căn nhà. Lúc đó Vương chưởng quỹ nói cho nàng ta biết, mấy ngày sau đó sẽ cười nàng ta làm vợ kế. Kết quả hơn mấy tháng sau cũng chẳng có tin tức gì cả, ngược lại ông ta còn nói với Từ thị là cửa hàng xảy ra thiếu hụt vì sơ xuất của ông ta, cầu xin nàng ta cho mượn một ít tiền để ông ta chi tiêu, Từ thị mềm lòng cho mượn, Vương chưởng quỹ thề non hẹn biển nói sang năm nhất định sẽ cưới nàng ta. Kết quả vẫn như trước không có tin tức gì, ngược lại gần đây còn mượn lý do vay tiền của nàng ta. Từ thị rất phiền lòng vì ông ta, cho rằng ông ta sẽ không cho nàng ta thân phận gì cả, lại biết một chút về nguồn gốc của ông ta, nên nếu không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, nàng ta ở nhà họ Vương, cũng có biết một số thủ đoạn bí mật của Vương chưởng quỹ, thừa dịp ông ta không ở nhà tìm được sổ sách ghi lại việc ông ta ăn hoa hồng và qua lại với Lưu phủ bên kia, sau đó tố cáo đến chỗ Tùng Ngọc. Mà chính bản thân nàng ta đã chuẩn bị xong xuôi việc rời khỏi thành Dương từ lâu rồi, hôm nay Vương chưởng quỹ quay về, sợ rằng không tìm thấy bóng người nàng ta nữa đâu.
Hạ Như Yên nghe mà líu lưỡi, sau lưng vụng trộm thế mà còn có nguồn gốc như vậy, Tùng Ngọc lại nói: "Mà ngày đó, bạc để chuộc Từ thị ra khỏi lầu xanh, cũng là tiền của Từ thị tự mình để dành."
Hạ Như Yên cảm thấy quan điểm sống của mình lại được đổi mới một lần nữa rồi, thảo nào Từ thị làm đến tận cùng như vậy, từ đầu đến cuối Vương chưởng quỹ này đều là chơi mà không bỏ tiền lại còn lừa gạt tiền bạc của người ta!
"Hóa ra là như vậy, Vương chưởng quỹ này thật đáng đời." Hạ Như Yên cảm thấy sảng khoái.
"Nói đúng lắm, nếu ông ta không lừa gạt Từ thị, vậy nhất thời ta cũng chưa thể phát hiện ra được tay chân của ông ta, cho nên nói, làm đàn ông, nên đối xử tốt với phụ nữ một chút, không thể làm ra chuyện lừa gạt người khác được." Tùng Ngọc ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Hạ Như Yên một cái.
Hạ Như Yên không phát hiện ra ánh mắt của hắn, chỉ đồng ý gật gật đầu, tập trung mài mực cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...