Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 6: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Như Yên đã thức dậy, đun nước nóng rửa mặt chải đầu xong xuôi, phía bếp bên kia cũng đưa cơm đến, cô gọi Bình An dậy súc miệng rửa mặt, thằng bé vẫn còn mơ mơ màng màng, vừa nghe thấy có đồ ăn sáng đã lập tức tỉnh táo, nhảy nhót bò lên ghế đợi ăn cơm.
Bữa sáng có hai quả trứng mặn, sau đó có một đĩa củ cải muối, một đĩa rau trộn đậu khô, một bát cháo. Cháo hơi nhiều, hai người chỉ ăn được một nửa, bây giờ thời tiết còn chưa nóng, Hạ Như Yên để cháo vào trong phòng bếp, dặn dò nếu đến trưa Bình An có đói thì ăn một chút, sau đó lại đi về phía viện chính.

Đi vào cửa viện, Đậu Hoa Nhi giống như vẫn đặc biệt canh giữ ở đó, hắn ta nhìn thấy Hạ Như Yên vội vàng chào hỏi: "Hạ nương tử, Đại gia căn dặn nếu ngươi đã đến rồi thì cứ đi thẳng vào trong, trước tiên để ta dẫn ngươi vào."
Hạ Như Yên cảm ơn một tiếng đi theo đằng sau hắn ta, đến cửa phòng, còn chưa bước vào đã thấy một bóng người bay ra, Đậu Hoa Nhi vội vàng kéo Hạ Như Yên tránh sang bên cạnh, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, người kia nặng nề ngã xuống mặt đất, nhe răng trợn mắt không ngừng kêu rên.
"Người đâu!"
Bên trong vang lên một tiếng quát giận dữ, Đậu Hoa Nhi bước nhanh đi vào, đáp: "Thưa gia, có gì dặn dò ạ?"
"Dẫn thằng nhãi con này xuống đánh mười lăm gậy cho ta! Sau đó đuổi ra khỏi phủ!"

"Dạ."
Đậu Hoa Nhi nhận lệnh lập tức lui ra ngoài, quay ra làm thành khẩu hình "Đợi đây" với Hạ Như Yên, gọi lính canh trong sân đến kéo người kia rời đi.
Hạ Như Yên đứng ở cửa ra vào, trong lòng hơi rụt rè, tính cách của Tùng Ngọc này thế mà lại nóng nảy như vậy sao? Trong nội dung cốt truyện ban đầu không hề nhắc đến mà, nàng làm việc dưới tay hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Có phải động một chút là mang nàng ra đánh roi không?
Hạ Như Yên càng nghĩ càng thấp thỏm, đứng ở cửa ra vào còn không dám thở mạnh, một lát sau, bên trong có tiếng bước chân vang lên, nàng nghe thấy Tùng Ngọc càng ngày càng đến gần mình, da đầu cảm thấy hơi tê dại.
"Ồ, nàng đến đây lúc nào? Tại sao không bước vào?" Tùng Ngọc nhìn thấy cô gái đứng ngoài cửa, sửng sốt không ngờ.
Hạ Như Yên vội vàng cúi đầu xuống càng thấp hơn, hành lễ với Tùng Ngọc nói: "Bẩm Đại gia, vừa nãy Đậu huynh đệ dẫn nô tỳ đến đây, thấy ngài đang bận rộn, nô tỳ mới đứng đợi ở cửa không dám quấy rầy."
Nghe thấy ba chữ Đậu huynh đệ, Tùng Ngọc hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn lại được, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Trước tiên cứ vào đi đã!"
Hạ Như Yên dáng vẻ nghe lời rũ mắt đi vào phòng, duy trì khoảng cách năm thước trở lên với Tùng Ngọc, theo đúng khuôn phép đứng ở đó, đợi người đàn ông lên tiếng.
Tùng Ngọc liếc nhìn nàng một cái, muốn bảo nàng đến gần một chút, lại cảm thấy hơi đường đột, nên chỉ sang ghế dựa bát tiên bên cạnh: "Nàng ngồi xuống đợi một lát đã, Lưu đại phu sẽ đến ngay thôi."
Hạ Như Yên đương nhiên không dám ngồi, trong miệng chỉ nói nô tỳ đứng là được rồi, Tùng Ngọc vẫy vẫy tay: "Cho nàng ngồi thì cứ ngồi đi, chỗ ta không có nhiều quy tắc như vậy."


Lúc này Hạ Như Yên mới đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, trong lòng vô cùng nghi ngờ, nàng là người hầu, còn gọi đại phu đến làm gì? Trên mặt không nhịn được lộ ra mấy phần, Tùng Ngọc nhìn thấy, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, lại vội vàng mím thẳng môi nói: "Lát nữa đến đây nàng sẽ biết."
Vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng động, một người đàn ông trung niên gầy còm để râu dài xách theo một hòm thuốc trong tay từ ngoài cửa đi vào, ông ta chào hỏi với Tùng Ngọc, nhìn lướt qua người Hạ Như Yên nói: "Là nàng ấy?"
Tùng Ngọc gật gật đầu, nói với Hạ Như Yên: "Trước tiên để ông ta bắt mạch cho nàng đi."
Hạ Như Yên giống như lọt vào sương mù, nhưng vẫn nghe lời đi đến trước bàn ngồi xuống, vươn tay ra để Lưu đại phu xem mạch, Lưu đại phu đang định đưa tay đè lên, Tùng Ngọc đột nhiên nói: "Đợi một lát."
Sau đó rút một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra phủ lên tay Hạ Như Yên, mới ra hiệu mời với Lưu đại phu.
Lưu đại phu liếc mắt nhìn hắn, đưa tay đặt lên cổ tay Hạ Như Yên, sau một lát, vẻ mặt nghiêm túc của ông ta mới hơi thả lỏng, vuốt râu dài nói với Tùng Ngọc: "Thật đáng mừng, thể chất cô gái này cực kỳ phù hợp, ngay cả sức khỏe hơi yếu một chút, ngày thường ăn uống tốt hơn một chút, tôi lại kê mấy phương thuốc bổ, sẽ nhanh chóng điều dưỡng ổn thỏa thôi."
Tùng Ngọc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh, thấy Hạ Như Yên định đứng dậy, phất phất tay với cô: "Ngồi đi, ta muốn bàn bạc với nàng chuyện này."
Không đoán ra được người đàn ông này định làm gì, trong lòng Hạ Như Yên không yên, nơi giao nhau giữa hai bàn tay không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Khụ." Tùng Ngọc cân nhắc một lát rồi mở miệng nói: "Con người ta, nhìn từ bên ngoài rất khỏe mạnh, thật ra từ nhỏ đã bị bệnh từ trong bụng mẹ..."
Nói đến đây hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu đại phu, Lưu đại phu ngầm hiểu trong lòng tiếp lời: "Bệnh của Tùng đại gia là vì khi lão phu nhân mang thai hắn đã ăn nhầm rễ cây của một loại thảo mộc tên là Nguyệt Tùng Tử, thứ này tính hàn lại còn có độc, người có thai ăn vào, nhẹ thì đứa trẻ sức khỏe yếu ớt nhiều bệnh, nặng thì khó giữ được thai nhi."

Tùng Ngọc nói tiếp: "Mà ta chính là kiểu nhẹ kia, chỉ là từ nhỏ sức khỏe không tốt, đêm không thể ngủ say giấc, tính tình nóng nảy dễ cáu giận, mặc dù mùa hè nhưng tay chân cũng lạnh, gần đây thậm chí trí nhớ cũng bị ảnh hưởng một chút."
Hạ Như Yên nghe vậy theo bản năng nhìn sang mặt hắn, quả nhiên thấy người đàn ông trước mặt có sắc xanh mờ ảo, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương cảm, trong nội dung cốt truyện ban đầu Tùng Ngọc còn là trụ cột của toàn bộ Tùng phủ, đến tận khi câu chuyện kết thúc, hắn đã ba mươi tuổi cũng không cưới vợ sinh con, bên trong chỉ nói thủ đoạn buôn bán của Tùng Ngọc nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ đề cập đến việc sau lưng hắn còn có chuyện không dễ dàng như vậy.
Nhìn thấy vẻ thông cảm trên mặt Hạ Như Yên, Tùng Ngọc mừng thầm trong lòng, trên mặt vẫn không biểu cảm gì, tiếp tục nói: "Cha nương tìm thầy thuốc giỏi khắp nơi cho ta, cuối cùng chỉ có một mình Lưu đại phu mới gắng gượng áp chế được chút độc còn sót lại trong thân thể ta, nhưng tuổi tác ngày càng tăng lên, phương thuốc của ông ta càng ngày càng không còn tác dụng."
Lưu đại phu nghe hắn nói phương thuốc của ông ta không có tác dụng, trừng mắt lườm Tùng Ngọc một cái, mở miệng nói: "May mà ta đã tìm được một vị thuốc quý, có thể trị tận gốc bệnh của Đại gia, nhưng tính chất của vị thuốc này quá dữ dội, người bình thường không sao, nhưng thể chất của Đại gia lại không thể trực tiếp uống ngay được, bởi vậy ta đã nghĩ ra một phương pháp ổn thỏa."
Hạ Như Yên rất nghi ngờ, tại sao lại nói những chuyện này với nàng làm gì? Chuyện này có quan hệ gì với nàng sao?
"Phương pháp này cần tìm một người phụ nữ có sữa, mỗi ngày uống đầy một chén thuốc, đợi nửa canh giờ sau, dược tính hòa vào sữa tươi của nàng ấy, lúc sau đại gia uống vào, mới có thể thuốc vào bệnh hết."
Hóa ra là cần sữa tươi của nàng, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Hạ Như Yên cảm thấy cũng không có gì không chấp nhận được cả, nàng có thể nuôi con bằng sữa, bán một ít sữa tươi để người ta chữa bệnh thì có tính là gì đâu chứ? Song nàng đã quá ngây thơ, lời tiếp theo của Lưu đại phu giống như sét đánh giữa trời quang khiến nàng cháy khét lẹt.
"Chỉ là có một vấn đề, sữa tươi này nhất định phải để cho đại gia mút trực tiếp mới có thể có tác dụng được, toàn bộ quá trình tuyệt đối không thể rời khỏi thân thể của người phụ nữ."
Cái cái cái cái gì cơ? Hạ Như Yên trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm Lưu đại phu, ông già này nói là cái quái gì cơ? Cho cho cho cho Tùng Ngọc bú á?
Tùng Ngọc ho khan một tiếng nói: "Ta vô cùng không muốn làm như vậy, nhưng gần đây thân thể càng ngày càng không ổn, toàn bộ Tùng phủ đều do ta chống đỡ, tuy lão nhị làm việc chăm chỉ nhưng quá thành thật, lão tam thì nàng cũng thấy rồi, tính cách kia cũng chỉ là một thằng ngu không khá lên được. Lưu đại phu vẫn luôn thúc giục ta tìm người, ngày đó vừa vặn ta gặp được nàng đang bị lão tam bắt nạt, nên mới nghĩ đến chuyện này."
Nhắc đến Tùng Phân, Hạ Như Yên lại nhớ đến hắn ta đã từng giúp nàng thoát khỏi nguy hiểm hai lần, không kiềm được mềm lòng.
Tùng Ngọc dừng lại một chút, thấy sắc mặt Hạ Như Yên hơi dịu xuống, lại nói tiếp: "Hơn nữa ta nghe ngóng được, nàng một thân một mình dẫn theo con trai nhỏ sáu tuổi, cũng rất đồng cảm, nếu nàng đồng ý giúp ta chữa bệnh, ta tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với nàng. Đương nhiên, nếu nàng kiên quyết không đồng ý, ta cũng sẽ không làm khó nàng, những chuyện gì đã đồng ý với nàng sẽ vẫn y như trước, không để cho nàng và con trai phải đói bụng."

Hạ Như Yên nghe hắn nói chân thành như vậy, trong giọng nói không có chút ép buộc nào, ngược lại không hề mâu thuẫn chút nào, cho một người đàn ông trưởng thành bú, vẫn là chuyện vượt quá trình độ tiếp nhận của nàng, nàng hơi cúi người, đang định mở miệng từ chối, đã nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên.
"Keng! Kích hoạt nhiệm vụ nhánh "Bỏ mình cứu người", nội dung nhiệm vụ: Nhận lời Tùng Ngọc làm vú nuôi của hắn. Nhiệm vụ khen thưởng tích phân 600, khen thưởng đồ vật Cường Thân Kiện Thể Hoàn, có thể để sức khỏe của người thân thể yếu ớt khôi phục lại khỏe mạnh. Xin hỏi có tiếp nhận nhiệm vụ nhánh hay không?"
Thân thể Hạ Như Yên lảo đảo, nàng vội vàng vịn lấy tay nắm ghế dựa, Tùng Ngọc nhìn thấy vậy quan tâm: "Nàng không sao chứ?"
Hạ Như Yên ngồi rất lâu không nói năng gì, chỉ xoa huyệt thái dương của mình, trong lòng chỉ muốn chửi thế, đây là nhiệm vụ nhánh chó má gì vậy? Tích phân khen thưởng lại còn cao đến mức 600, cho nên hệ thống cũng biết nhiệm vụ này không có tiết tháo gì cả, đúng không? Điên cuồng chửi mắng một lúc lâu, nàng mới cắn răng cắn lợi ấn vào tiếp nhận nhiệm vụ, thở một hơi thật dài nói: "Nếu đại gia có thể bảo vệ mẹ con nô tỳ bình an, nô tỳ sẽ đồng ý chuyện này."
Trong lòng Tùng Ngọc vui vẻ, trên mặt cũng không nhịn được khá hơn mấy phần, giọng nói của hắn có chút kích động không khống chế được: "Đó là chuyện đương nhiên, chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể động đến hai mẹ con nàng, cứ yên tâm đi."
Hạ Như Yên khẽ vuốt cằm: "Còn có một việc, xin Đại gia và Lưu đại phu giữ bí mật chuyện này, không được truyền ra ngoài." Nàng cũng chẳng sao, nhưng không thể để ảnh hưởng đến Bình An.
"Đương nhiên." Tùng Ngọc liên tục gật đầu: "Chuyện này chỉ có ta và Lưu đại phu biết được, Đậu Hoa Nhi có biết một ít, nhưng miệng hắn ta rất kín, từ nhỏ đã đi theo ta, nàng có thể yên tâm."
"Vậy thì tạ ơn Đại gia." Hạ Như Yên rũ mắt xuống, trong lòng vẫn không ngừng chửi bới hệ thống, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh như trước: "Không biết việc điều trị này sẽ bắt đầu từ khi nào."
"Không vội, trước tiên ta kê mấy phương thuốc bổ cho ngươi điều dưỡng đã, đợi ngươi khỏe lại chúng ta mới tiến hành việc điều trị." Lưu đại phu vuốt râu nói.
"Nếu đã như vậy, nàng tạm thời đến đây vào mỗi buổi xế chiều đi, ở bên cạnh ta làm công việc nhẹ như bưng trà rót nước, hai chúng ta có thể làm quen một chút, miễn cho đến khi đó lại xấu hổ." Tùng Ngọc sắp xếp, nhìn Hạ Như Yên hỏi: "Nàng có ý kiến gì khác không?"
Khóe miệng Hạ Như Yên giật giật, thứ cho nàng nói thẳng, chuyện này mặc kệ có quen hay không đều rất xấu hổ có được không? Nhưng trong miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Nô tỳ tuân mệnh." 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui