Chương 5: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lúc Hạ Như Yên quay về thì thấy có một gã đầy tớ đang đứng ở trong viện nói chuyện với Bình An, cậu bé nhút nhát sợ sệt tránh ở phía sau nửa cánh cửa phòng, tay chân có chút luống cuống.
"Mẫu thân!”
Ánh mắt Bình An nhìn thấy Hạ Như Yên quay lại, ngay lập tức từ sau cánh cửa chạy ra nhào vào trong lồng ngực Hạ Như Yên, gã đầy tớ vội tiến lên hành lễ cúi chào với nàng: “Đây chắc là Hạ nương tử rồi, ta là Đậu Hoa Nhi người hầu ở bên Đại gia, Đại gia phân phó ta tới giúp nương tử thu dọn đồ đạc.”
Hạ Như Yên vừa nghe thấy cái tên này, suýt chút nữa không nhịn được phì cười, nàng cố kiềm chế lại khóe miệng đang nhếch lên thành một đường cong, khom lưng đáp lễ nói: “Vậy xin đa tạ Đậu..., Đậu huynh đệ, nhưng ta vừa mới trở về còn phải dọn dẹp một chút, phiền ngươi hãy chờ một lát.”
Đậu Hoa Nhi không có ý kiến gì với cách xưng hô của nàng, chỉ đáp lại không có gì, ngồi xuống bên bàn đá lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi vào phòng Hạ Như Yên ngồi xổm xuống trước mặt Bình An, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé, nói: “An ca nhi, chúng ta phải đổi chỗ ở, sau này chắc mỗi buổi tối mẫu thân đều có thể quay về ngủ chung với con.”
Bình An vừa nghe thấy vậy, đôi mắt sáng lên, vui sướng nói: "Là vậy sao mẫu thân? Thật sự mỗi ngày người đều có thể về với con sao?”
Hạ Như Yên gật gật đầu: "Mẫu thân phải tới viện của Đại gia làm việc, sau này không cần chăm sóc tiểu thiếu gia nữa.”
Bình An kích động đến mức nhào vào trong ngực Hạ Như Yên, vừa nhảy nhót vừa nói: “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Hạ Như Yên vốn không có cảm tình với trẻ nhỏ, nhưng Bình An này lại thật sự quá ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng, ngày hôm qua nàng vừa gặp cậu bé đã thấy yêu thích mấy phần, có lẽ đơn giản là tình yêu thương của người mẹ mà nguyên chủ dành cho An ca nhi không có bất kỳ áp lực nào, tất cả đều biểu hiện ra ngoài.
Tài sản của nguyên chủ ít đến đáng thương, có thể là do đã quá lâu, nay chỉ còn lại chiếc khoá vàng của nàng mang từ khi còn nhỏ và vài bộ quần áo của hai mẹ con. Hạ Như Yên để đồ đạc ở trong chăn đệm rồi cuốn lại đưa ra khỏi phòng, thấy nàng có chút vất vả, Đậu Hoa Nhi vội tiến lên nhận lấy, dẫn bọn họ đi tới viện chính.
Hạ Như Yên ôm Bình An đi theo phía sau, ngoại trừ đi tới phòng bếp lấy đồ ăn thì cậu bé chưa từng tới chỗ nào khác trong Tùng phủ, cậu bé tò mò mở to hai mắt, một lát lại hỏi Hạ Như Yên đây là cái gì, kia là cái gì, một lát lại hỏi: "Mẫu thân, sau này người có thể ăn cơm với con mỗi ngày không?”
Hạ Như Yên do dự một chút, rốt cuộc vẫn thành thật nói: "Mẫu thân cũng chưa biết, nhưng mà buổi tối mỗi ngày mẫu thân sẽ về với An ca nhi.”
Nghe thấy mẫu thân nói chưa biết, Bình An có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến sau này mỗi buổi tối đều không phải ngủ một mình thì lại vui vẻ trở lại, ôm cổ Hạ Như Yên cười khanh khách không ngừng.
Chỗ ở mới của Hạ Như Yên được sắp xếp bên cạnh viện chính, khoảng cách thật sự rất gần, căn phòng đầy đủ ánh sáng, còn lớn hơn căn phòng lúc trước rất nhiều, đồ đạc bên trong bảy tám phần đều là đồ mới, ngay cả giường đệm cũng rộng rãi hơn một chút.
Nhìn nơi ở mới, Hạ Như Yên cảm thấy vui thay cho tiểu Bình An, đứa nhỏ đơn thuần này rốt cuộc cũng có thể ở một nơi ra dáng một căn phòng.
Đậu Hoa Nhi đặt bọc hành lý lên trên giường, sau đó nói với Hạ Như Yên: “Hạ nương tử, tiểu viện này tạm thời không người ở, mấy ngày này Đại gia nhà chúng tôi đều ở viện chính phía Tây. Gia chúng tôi là người như nào thì nương tử cũng đã biết, trong viện không một nha hoàn nào, cho nên tiểu viện này vẫn luôn không có người ở, nếu ngươi thiếu cái gì thì hãy nói với ta, ta sẽ cho người đưa tới đây.”
Hạ Như Yên liên tục nói cảm ơn, Đậu Hoa Nhi xua tay nói không cần, lại hỏi tiếp: “Nhi tử này của ngươi tuổi vẫn còn nhỏ chứ? Đã tới năm tuổi chưa?”
Hạ Như Yên sờ đầu Bình An nói: “Đã sáu tuổi rồi.”
Đậu Hoa Nhi thoáng giật mình, bởi vì thân hình Bình An thật sự rất nhỏ, miễn cưỡng cũng chỉ khoảng bốn tuổi, nghe nói hai mẹ con là dân chạy nạn tới đây, có thể thấy đã chịu không ít cực khổ, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác thương hại, nói với Hạ Như Yên: “Sau này mỗi bữa sáng trưa chiều sẽ có người đưa cơm tới đây, ngươi cũng không cần phải tới phòng bếp lấy cơm, buổi tối mỗi ngày cũng sẽ có người đưa nước ấm tới, viện này có nhà bếp, nếu ngươi muốn tự mình nấu nướng cũng được.”
Đậu Hoa Nhi nói xong, chỉ nói với cô buổi sáng ngày mai lại qua đợi lệnh, rồi rời đi. lúc này Hạ Như Yên mới thở phào một hơi, cất kỹ từng món đồ, nhưng lúc trải đệm giường ra lại thấy nhỏ hơn một chút, nàng đành bất đắc dĩ kéo đệm giường sang vị trí bên cạnh, nói với Bình An: “Lát nữa mẫu thân đi xem có thể lấy thêm một cái đệm nữa không, An ca nhi ngủ tạm trước đi.”
Bình An cũng không chú ý lời nói của nàng, cậu bé còn nhỏ như vậy, còn sợ không ngủ đủ giấc sao, giờ phút này cậu bé hoàn toàn không nghe Hạ Như Yên nói, chỉ mải mê ở trong phòng sờ sờ đông tây xem xét, đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Mẫu thân, người xem nhà mới thật đẹp a! Rộng như vậy! Sau này chúng ta sẽ ở chỗ này sao?”
Hạ Như Yên mỉm cười gật gật đầu, lấy ra hai bộ quần áo còn chưa kịp giặt, ra sau viện giặt sạch sẽ rồi phơi lên. Bình An ở bên cạnh nàng một lát thì chơi xếp đá, một lát thì lại bắt sâu, chơi đùa cực kỳ vui vẻ.
Sau khi thu dọn một lượt đã tới giờ Dậu, Bình An đáng thương đang ăn vạ trong ngực Hạ Như Yên kêu đói, đúng lúc này có một người phụ nữ trung niên đi tới.
“Đây là chỗ ở của Hạ nương tử sao?” Người kia đang vác một cái rổ hỏi người ở bên trong.
Hạ Như Yên nắm tay Bình An đi tới đáp: “Ta là Hạ thị, xin hỏi bà là……”
Người phụ nữ kia liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cái, sau đó đưa cái giỏ cho nàng, cười tủm tỉm nói: “Ta là Trương thị ở phòng bếp, đây là thức ăn buổi tối hôm nay của hai người, sau này bữa sáng trưa chiều mỗi ngày đều sẽ được đưa tới, ta còn có việc đi trước.”
Hạ Như Yên nói cảm ơn một tiếng rồi mang giỏ vào nhà, đặt lên trên bàn sau đó mở nắp ra, lập tức mùi hương của thịt xông vào mũi, Tiểu Bình An thèm đến mức túm chặt tay áo Hạ Như Yên: "Mẫu thân, mẫu thân, bên trong là cái gì? Cho con xem xem……”
Hạ Như Yên búng nhẹ một cái lên mũi cậu bé cười nói: “Mèo nhỏ ham ăn, mau đi rửa tay, mẫu thân đi bày cơm.”
Bình An tung ta tung tăng chạy đi rửa sạch tay rồi lại chạy về, leo lên trên ghế dựa ngồi xuống, chép miệng nhìn Hạ Như Yên bày các món ăn trong rổ ra.
Lần này có kinh tương thịt ti*, cải trắng xào, nhưng điều làm Hạ Như Yên kinh ngạc nhất chính là còn có một bát trứng hấp, nàng đặt trứng hấp tới trước mặt Bình An, đưa cái muỗng cho cậu bé nói: “Cẩn thận nóng, ăn chậm thôi.”
(*) Kinh tương thịt ti: thịt lợn xào cùng nước sốt đậu ngọt, là một món ăn truyền thống ở Bắc Kinh. Thành phần chính của nó là thịt lợn thăn, được xào với bột đậu nành hoặc bột đậu nành ngọt cho có thêm hương vị. Các món ăn được phục vụ với tỏi tây băm nhỏ và bột mì để bọc ở bên ngoài
Đã rất lâu Bình An chưa được ăn trứng hấp, đến mức cậu bé đã không còn nhớ nổi mùi vị của nó như thế nào, giờ phút này cậu bé nhìn chằm chằm vào trứng hấp vàng óng ánh trong chén nuốt nước miếng, cậu bé múc một muỗng, nhưng lại không ăn, mà thật cẩn thận đưa tới bên miệng Hạ Như Yên: "Mẫu thân, người ăn đi.”
Hốc mắt Hạ Như Yên nóng bừng lên, nàng không từ chối, há miệng ăn một miếng, trứng hấp mềm mịn trượt xuống cổ họng, nàng cảm thấy đây có lẽ là món trứng hấp ngon nhất mà nàng từng ăn.
Thấy mẫu thân ăn rồi, Bình An mới vui vẻ ăn, cậu bé ăn một miếng, thỏa mãn nheo đôi mắt hưởng thụ một lúc lâu sau, rồi mới lại múc một muỗng, đưa tới bên miệng Hạ Như Yên như cũ, Hạ Như Yên ăn hai miếng rồi nói: “An ca nhi tự ăn đi, mẫu thân là người lớn, không cần ăn món này, con còn nhỏ, ăn cái này thân thể mới cao lớn khoẻ mạnh.”
Lúc này An ca nhi mới không đút cho nàng ăn nữa, tự mình ăn hết sạch trứng hấp, nếu không phải từ xưa đến nay được dạy dỗ thành thói quen tốt thì có lẽ cậu bé còn có thể cầm chén liếm một chút.
Hạ Như Yên đưa bát cơm đã múc sẵn cho cậu bé, Bình An cầm chiếc đũa bắt đầu dùng bữa, biểu cảm trên mặt vẫn tràn ngập hạnh phúc thỏa mãn. Hạ Như Yên nhìn thấy vậy thì cảm thấy chua xót, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu bé, cuối cùng Bình An ăn no đến mức không thể ăn tiếp được nữa, lưu luyến không đành buông chiếc đũa xuống nói với Hạ Như Yên: "Mẫu thân, người phải ăn hết đấy, nếu ăn không đủ no thì nửa đêm sẽ lại đói.”
Có thể nói ra những lời này, có thể thấy ngày xưa một mình Tiểu Bình An ở trong phòng ngủ, nửa đêm đói là chuyện thường tình, trong lòng Hạ Như Yên thổn thức không ngừng, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải nuôi dưỡng An ca nhi trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh.
Buổi tối quả nhiên lại có người đưa nước ấm tới đây, hai mẹ con tắm rửa một hồi, sau đó thoải mái dễ chịu nằm trên giường, Bình An chui vào trong lồng ngực Hạ Như Yên ngáp một cái rồi lẩm bẩm nói: "Mẫu thân, chỗ này thật tốt, sau này chúng ta cứ ở đây được không?”
Hạ Như Yên vỗ nhẹ lưng cậu bé dịu dàng nói: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...