Chương 4: Vú nuôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ngày hôm sau tới rạng sáng Hạ Như Yên mới có thời gian quay về nhìn Bình An một cái, cậu nhóc ngủ thật sự rất say, khuôn mặt nhỏ cũng nhiễm một tia đỏ ửng, tay chân nàng nhẹ nhàng đắp kín chăn cho cậu bé, lại vội vàng trở về chỗ nhị phòng.
Thật ra công việc nguyên chủ cũng không nhiều, hơn nữa còn rảnh rỗi, hai vú nuôi các nàng thay phiên chăm sóc tiểu thiếu gia, buổi chiều mỗi ngày nàng có thể rảnh rỗi quay về xem Bình An một chút. Chỉ là buổi sáng ngày hôm qua Bình An có chút không thoải mái, nguyên chủ thất thần cả một buổi sáng, giữa trưa Hạ Như Yên xuyên qua vừa đúng lúc đang cho tiểu thiếu gia bú sữa, Hồ thị một vú nuôi khác cho nàng nghỉ trưa quay về xem Bình An, kết quả nàng nhận cốt truyện muộn, không khéo ngày hôm qua Trình thị ngủ dậy sớm một chút, nên bị bắt tại trận.
Nguyên chủ mới đến chưa được một tháng, phía trước đã bị phát hiện nửa đường quay về thăm con một lần, ngày hôm qua lại như vậy, đương nhiên là Trình thị sẽ tức giận, cũng may thái độ Hạ Như Yên nhận sai tốt, nếu không chỉ sợ cũng không chỉ bị trừ nửa tháng tiền công.
Hôm nay tiểu thiếu gia rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo, buổi chiều Hạ Như Yên mới vừa cho bú sữa và sửa sang lại xiêm y xong, thì nghe thấy ngoài phòng truyền đến âm thanh nói chuyện của Trình thị với một nam tử.
“…… Tam thúc, nếu như ngươi không có chuyện gì thì không bằng đi ra ngoài uống chút rượu với bằng hữu, ta chăm sóc Vĩnh ca nhi tay chân bận rộn, sẽ không chiêu đãi ngươi được đàng hoàng.”
“Ha ha, nhị tẩu nói như vậy khiến ta đau lòng, ngày thường ta ít khi tới nhị phòng chúng ta, khó có một lần ta tới đây bồi dưỡng tình cảm vậy mà còn đuổi ta đi.”
“Vậy ngươi tìm nhị ca ngươi đi, đi theo phụ nhân ta làm gì, bị truyền ra ngoài cũng rất kỳ cục.”
“Ta cũng muốn thăm Vĩnh ca nhi một chút, nhị tẩu cũng không thể không cho thúc thúc này thăm cháu trai của mình chứ?”
Âm thanh càng ngày càng gần, thấy người đã sắp đi vào cửa, Hạ Như Yên và Hồ thị nhanh chóng đứng lên. Khi Trình thị đi vào phòng trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nói với người đi theo ở phía sau: “Ngươi muốn thăm thì thăm đi, nhưng mà đừng chạm vào thằng bé.”
“Ha ha ha, nào có chứ, ta cũng sợ làm Vĩnh ca nhi đau.”
Sau đó người đi vào quả nhiên là Tùng Phân, Hạ Như Yên nhịn sự ghê tởm xuống, cùng Hồ thị thỉnh an Trình thị.
“Ừm, Hạ thị, ngươi ôm Vĩnh ca nhi tới đây cho Tam gia nhìn.”
Hạ Như Yên do dự không bước lên, thấy Trình thị nhìn, chỉ có thể căng da đầu ôm tiểu thiếu gia qua, trong lòng rất cảnh giác, sao hôm nay Tùng Phân này lại đột nhiên tới thăm cháu trai? Chẳng lẽ là nhằm vào nàng?
Sự thật là nàng đã đoán đúng, Tùng Phân kia giả vờ nhìn tiểu cháu trai, thật ra đôi mắt đào hoa luôn ngó lên trên người nàng, ánh mắt trần trụi không e dè, thậm chí giả vờ muốn sờ Vĩnh ca nhi, nhưng lại duỗi tới trên mặt Hạ Như Yên.
May mắn Hạ Như Yên đã sớm có cảnh giác, thấy động tác của hắn không đúng, sau đó liên tiếp lùi lại vài bước, cụp mi rũ mắt nói: “Tam gia cẩn thận chút, da thịt tiểu thiếu gia non mềm, không chịu được ngài sờ vào.”
Vừa rồi Tùng Phân cố ý dùng thân thể ngăn cản tầm nhìn của nhị tẩu hắn, bởi vậy Trình thị cũng không phát hiện động tác của hắn, lúc này nghe được Hạ Như Yên nói, sắc mặt lập tức trầm xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Hạ Như Yên che chắn nhi tử mình, không ngờ nói: “Đã nói với tam thúc đừng chạm vào Vĩnh ca nhi, thằng bé nhỏ như vậy, nào có thể chịu được tay chân thô kệch của một đại nam nhân ngươi.”
Bị Hạ Như Yên gài bẫy, Tùng Phân cũng không tức giận, sau khi giải thích với nhị tẩu, lại không chút nào che dấu nào mà nhìn lên trên người Hạ Như Yên.
Trình thị chú ý tới ánh mắt hắn, nghi hoặc hỏi: “Tam thúc ngươi nhìn cái gì vậy?”
Tùng Phân cười với nàng: “Nhị tẩu, thật sự không dám dấu diếm, buổi tối hôm qua ta đi qua hoa viên, gặp được một mỹ nhân, nàng nói đã ngưỡng mộ ta từ lâu, chỉ là ngại với gia chủ nên không dám biểu lộ tâm tư, ta thấy nàng có tình cảm sâu đậm với ta, trong lòng sinh ra thương mến, nên muốn đưa nàng đi……”
Tùng Phân nhắc tới ngày hôm qua, Hạ Như Yên lại cảm thấy không ổn, chờ hắn nói xong, sắc mặt Hạ Như Yên lập tức đen như đáy nồi, thằng nhãi này rất biết cách lật ngược phải trái đen trắng! Quả nhiên tiện nhân vô sỉ không có hạn cuối cùng!
Trình thị nghe xong lời Tùng Phân nói, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc và tức giận, nàng ta nhìn Hạ Như Yên, lại nhìn Tùng Phân, nhịn lửa giận xuống nói: “Ngươi nói người đó là ai?”
“Tất nhiên là người ôm Vĩnh ca nhi kia.” Tùng Phân cười tủm tỉm nói, còn vẫy tay với Hạ Như Tên, “Tiểu nương tử, ta đã đến đón ngươi đúng hẹn, ngươi vui không?”
Ta vui cái quả dưa chuột nát của ngươi! Hạ Như Yên tức giận đến mức suýt chút nữa không trợn trắng mắt, Trình thị cũng tức giận, là tức giận vú nuôi mình đích thân mời tới không an phận, nàng cả giận nói với Hạ Như Yên: “Hạ thị, lời Tam gia nói chính là sự thật?”
“Bẩm phu nhân, tuyệt đối không có việc này!” Hạ Như Yên vội vàng phủ nhận, “Tối hôm qua nô tỳ mang thức ăn về, trên đường đi ngang qua hoa viên trùng hợp gặp Tam gia, nhưng tuyệt đối không làm ra việc tam gia vừa nói, xin phu nhân minh xét!”
“Tiểu nương tử, ngươi đã làm ta đau lòng, nếu không phải tối hôm qua ngươi quyến rũ ta, sao ta lại chạy đến chỗ nhị tẩu đón vú nuôi?” Tùng Phân lộ ra vẻ mặt thất vọng, lại nói với Trình thị, “Nhị tẩu cũng biết ta rồi, tuy rằng thường ngày ta cũng không cố kỵ sắc nữ, nhưng từ trước tới nay không có ý với người trong viện của ngài và đại ca, nếu không có lời nói chân thành tối hôm qua của nàng khiến ta thực sự thương tiếc, sao ta có thể làm chuyện không đúng mặc như vậy?”
Tùng Phân này miệng lưỡi trơn tru, Trình thị lập tức tin hơn phân nửa, nàng nhẫn nhịn cơn tức giận lạnh như băng nói với Hạ Như Yên: “Nếu ngươi muốn với cao, ta cũng không có giữ ngươi, hôm nay ngươi đi theo Tam gia đi, miếu nhỏ này của ta, không giữ được ngươi.”
Hạ Như Yên vừa sốt ruột vừa tức, lừa gạt Trình thị này cũng quá dễ dàng, nàng đang muốn cãi lại, đột nhiên một âm thanh chen vào,
“Xem lão tam kia mồm mép lưu loát nhanh nhẹn, không cho ngươi đi thuyết thư thì thật là đáng tiếc.”
Nam nhân tuấn mỹ vóc dáng cao gầy đi vào phòng, hai tay đặt ở sau người, đôi mắt đào hoa cười như không cười liếc nhìn Tùng Phân: “Tối hôm qua say rượu bây giờ còn chưa tỉnh?”
Nam nhân vừa xuất hiện, Tùng Phân lập tức có chút rụt rè, Trình thị cung kính cúi rạp người trước mặt hắn: “Đại bá.”
Tùng Ngọc ừ một tiếng, nói với đệ tức*: “Vốn dĩ ta muốn đến thăm Vĩnh ca nhi, không ngờ vừa đúng lúc nghe được mấy người các ngươi nói chuyện với nhau, đệ muội sẽ không trách ta nghe lén chứ?”
*đệ tức : em dâu
Trình thị vội nói: “Sao có thể chứ, cũng không phải chuyện gì không thể nghe, chỉ là vú nuôi này của ta lòng dạ cao, muốn tìm chỗ khác, Tam thúc tới đón người.”
Buổi nói chuyện nói làm Hạ Như Yên muốn nổ tung, Trình thị này chỉ dựa vào mấy câu nói của Tùng Phân rồi định tội cho nàng, dựa vào cái gì? Nàng giao tiểu thiếu gia cho Hồ thị, thẳng sống lưng không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Nhị phu nhân cẩn trọng lời nói, vừa rồi nô tỳ đã làm sáng tỏ, theo như lời Tam gia tất cả mọi việc đều là từ không thành có, nô tỳ chỉ tới làm công, không phải là bán mình vào Tùng phủ, nô tỳ là một quả phụ, hài cốt trượng phu chưa lạnh đã bị chủ nhân cưỡng chế, việc chỉ sợ là không thích hợp cho lắm?”
Trình thị nghe thấy Hạ Như Yên nói không nhịn được giận tím mặt: “Ngươi còn dám tranh luận? Nếu ngươi giữ bổn phận, sao Tam thúc lại tới chỗ của ta đòi người?”
“Lời này của nhị phu nhân rất không có đạo lý, nếu ước lượng túi tiền thì đi ra cửa sẽ không bị giựt tiền, là ý này sao? Tuy rằng ta không được kim tôn ngọc quý như ngài, nhưng cũng là người dân lương thiện, không thể nhận cái tội ngài gán cho này, Hạ Như Yên ta làm người trong sạch, không thẹn với lương tâm, nếu nhị phu nhân không chứa ta, ta sẽ đi, chỉ là tiền công của ta xin ngài giao trả, Tùng phủ tôn quý như vậy cũng sẽ không cắt xén số tiền làm công vất vả của một quả phụ ta chứ?”
Trình thị bị một phen trách móc này của Hạ Như Yên chọc giận lên đến đỉnh điểm, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng, đang muốn gọi người tới kéo nàng ra ngoài, Tùng Ngọc lại lên tiếng: “Nhị đệ muội, xem ra ý của ngươi là không giữ Hạ thị này lại?”
Trình thị che ngực lại cả giận nói: “Giữ không nổi, giữ không nổi!”
Tùng Ngọc gật gật đầu: “Được, vậy ta đưa nàng đi.”
Tiếng nói vừa dứt, Trình thị cùng Tùng Phân bao gồm cả Hạ Như Yên nhao nhao nhìn về phía hắn, nghi ngờ có phải tai mình nghe nhầm rồi hay không.
Tùng Ngọc không nhanh không chậm nói: “Trong viện của ta không có nha hoàn, đám đầy tớ kia tay chân thô kệch có một số việc không làm tốt, ta cũng không có kiên nhẫn dùng những nha đầu chưa lớn tuổi cả ngày lại mơ mộng hão huyền, vú nuôi này của ngươi ta thấy cũng rất tốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói chuyện đạo lý rõ ràng, thoạt nhìn chính là người có cốt khí lại an phận, vừa đúng lúc tới chỗ ta làm việc.”
Nói xong hắn nhíu mày lại với Hạ Như Yên: “Hạ thị, ngươi có bằng lòng hay không?”
Hạ Như Yên thấy hắn nói hợp tình hợp lý, lại nghĩ tới cốt truyện Tùng Ngọc này là nhân vật không gần nữ sắc, theo nguyên tác trong viện của hắn ngay cả một giống cái đều không có, ngay cả chó cũng đều là đực.
Nàng giương mắt nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tùng Ngọc, đuôi mắt đuôi lông mày của nam nhân mang theo chút không kìm chế được, không chút để ý nhìn thẳng vào nàng, ngược lại còn híp mắt cười cười.
Hạ Như Yên cúi đầu một lần nữa, cung kính trả lời: “Nô tỳ nguyện ý, Tạ Đại gia thu nhận.”
“Ừm.”
Tùng Ngọc xoay người đi ra ngoài cửa, ném xuống một câu “Thu dọn xong thì tới viện chính đợi mệnh.” Sau đó đi mất.
Tùng Ngọc vừa đi, Trịnh thị lập tức ngồi trên ghế cười lạnh: “Mau đi đi, vừa rồi ta nói như thế nào? Nhị phòng chúng ta miếu nhỏ, không giữ được ngươi, lần này lại leo lên được cành cao hơn.”
Nói xong trong giọng nói lại mang theo châm chọc nói với Tùng Phân: “Trách không được chướng mắt Tam thúc, thì ra là dính vào Đại bá.”
Tùng Phân bị nàng nói, sắc mặt vốn đã khó coi giờ càng đen thêm mấy phần, Trình thị là có ý gì? Hắn rất kém coi so với đại ca sao?
Hạ Như Yên chỉ coi như không nghe thấy, cúi mình vái chào Trình thị rồi xoay người ra khỏi nhị phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...