Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 3: Vú nuôi 
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

Đúng là thời tiết đầu mùa xuân, còn có hơi lạnh, sắc trời tối mịt khi vẫn còn sớm, Hạ Như Yên vội vội vàng vàng đi tới tiểu viện, va vào một ai đó ở chỗ ngoặt hoa viên.
 
Vốn dĩ Tùng Phân muốn đi về tìm tiểu thiếp Tân Thu tìm vui vẻ, không ngờ nửa đường đột nhiên có người nhào vào trong ngực hắn, nữ tử trong lòng ngực có dáng người tinh tế, va chạm với hắn, lại có thể cảm thấy trước ngực rất có sức sống, hơn nữa có một mùi hương thơm ngát không nói được nên lời, Tùng Phân lập tức có chút tâm viên ý mã*.
 
(*) Trong lòng có chút xao động
 
Hạ Như Yên vội vội vàng vàng tránh khỏi trong lòng ngực hắn, chờ sau khi đứng yên thấy rõ đó là ai, chợt cảm thấy buồn nôn, vốn dĩ không nghiêm trọng,nhưng do cảm xúc chán ghét của nguyên chủ cộng thêm sự phản cảm của nàng đối với người đối diện, càng thêm ghê tởm gấp đôi, vì vậy trên mặt đều không giấu được sự chán ghét.
 
Tùng Phân nương theo sắc trời tối tăm nhìn Hạ Như Yên, không chú ý đến thần sắc trên mặt nàng, nhưng thật ra nhìn thật kỹ khuôn mặt ấy, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hứng thú, cầm tay nàng cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi là người của viện nào? Sao lúc trước ta chưa từng gặp ngươi?”
 

Hạ Như Yên muốn rút về tay lại không thể rút lại được, chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Bẩm tam gia, nô tỳ là vú nuôi của tiểu thiếu gia nhị phòng, vừa rồi va vào Tam gia là nô tỳ không đúng, xin Tam gia đại nhân có độ lượng tha thứ cho nô tỳ lần này.”
 
Tùng Phân vừa nghe nàng là vú nuôi, trong mắt lập tức xẹt qua một tia dâm tà, đánh giá lại Hạ Như Yên từ trên xuống dưới, quét qua quét lại vài lần ở trên ngực nàng, ý tứ cợt nhả rõ ràng, hắn cười nói: “Trước kia không biết vú nuôi của Vĩnh ca nhi còn có vẻ quyến rũ như thế này, nhà phu quân ngươi họ gì? Trong nhà có mấy đứa con?”
 
Hạ Như Yên không tránh được hắn, trong lòng tức giận, nhưng với thân phận hiện giờ của nàng thì không thể làm gì, chỉ có thể nén giận nói: “Nhà chồng nô tỳ không đáng để nhắc tới, bây giờ nô tỳ vội vàng đi báo cáo công việc, xin Tam gia cho đi trước.”

 
Trong câu nói này mang theo vài phần hương vị cứng nhắc, Tùng Phân cũng không tức giận, sát gần vào nàng cười ngả ngớn: “Được thôi, để Tam gia ta thơm một cái rồi thả ngươi đi.”
 
Hạ Như Yên quả thực trợn mắt há mồm, trăm triệu lần nàng không ngờ nam chủ lại nói ra lời nói này ở loại thời điểm như vậy, không hổ là cỗ máy chiến đấu của ngựa giống, cái thứ rác rưởi không biết giới hạn như có sáu quả thận vậy, nàng nhẫn nhịn xúc động muốn đâm chết hắn cười gượng nói: “Nô tỳ đã là phụ nhân có gia đình, Tam gia đừng nên trêu chọc nô tỳ.”
 
Nói xong đột nhiên rụt tay lại chạy tới phía tiểu viện, Tùng Phân uống rượu xong, vốn dĩ có chút men say, thấy mỹ nhân chạy mất, nhấc chân đuổi theo. Hắn người cao chân dài, thân người Hạ Như Yên lại nhỏ, hai ba bước mới bằng một bước của hắn, bởi vậy hắn cũng không vội, chậm rì rì mà đi theo phía sau, một bên gọi tiểu nương tử đợi ta một bên nói xem ta đuổi kịp ngươi ha ha ha.
 
Lông tơ Hạ Như Yên đều dựng thẳng cả lên, trong lòng không ngừng kêu khổ, dù như thế nào nàng cũng không ngờ ngày đầu tiên xuyên qua lại sẽ đối đầu với nam chủ, điều này căn bản không phù hợp với trình tự phát triển của cốt truyện!
 
Một người chạy một người đuổi theo, Hạ Như Yên không chú ý nhìn đường, rẽ trái rẽ phải không biết chạy đến nơi nào, đón đầu lại đụng phải một người.

 
“Ôi!” Hạ Như Yên che ngực lại thở một hơi, cơ thể người này cứng rắn, là tảng đá sao?
 
Lúc trong lòng nàng còn đang oán giận, Tùng Phân ở phía sau đã đuổi kịp tới, hắn cười hì hì nhào lên trên người Hạ Như Yên, ai ngờ cánh tay người Hạ Như Yên đụng phải nắm chặt cánh tay nàng kéo sang một bên, làm Tùng Phân vồ hụt vào hư không.
 
“Đại, đại ca?” Thấy mặt người nọ, Tùng Phân ngừng bước chân.
 
Đại ca? Hạ Như Yên ngẩn ra, chợt ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của nam nhân, liếc xéo Tùng Phân nói: “Gào hét cái gì vậy? Ở trong phủ truy đổi còn ra thể thống gì?”
 
Nói xong lơ đãng liếc mắt nhìn Hạ Như Yên một cái, lại sửng sốt, một lúc lâu sau cũng không di chuyển ánh mắt, Tùng Phân thấy vậy thì sốt ruột: “Đại ca! Đây chính là vú nuôi của Vĩnh ca nhi, ca đừng có ý gì với nàng!”
 
Lúc này Tùng Ngọc mới dời tầm mắt đi, cười nhạo nói: “Ngươi cũng biết đây là vú nuôi của Vĩnh ca nhi? Trời tối sầm rồi ngươi đuổi theo vú nuôi người ta làm gì? Quên lời ta đã từng nói với ngươi rồi? Hay là lại uống say đến phát điên?”
 
Nói xong cũng không đợi Tùng Phân đáp lời, hạ lệnh với hai tên đầy tớ bên cạnh: “Lão tam uống say, các người dẫn hắn đi nghỉ ngơi cho tỉnh táo một chút.”
 
“Ai! Ta không say! Ai! Các ngươi, các ngươi buông ta ra! Đại ca! Đại ca! Ai da………”

 
Âm thanh của Tùng Phân dần dần đi xa, lúc này Hạ Như Yên mới nhẹ nhàng thở ra, phát hiện bản thân mình còn dính ở trên người nam nhân, lập tức có chút xấu hổ, không chút tiếng động thoát khỏi tay Tùng Ngọc, sau đó lùi lại mấy bước cung kính nói: “Nô tỳ cảm tạ Đại gia.”
 
Tùng Ngọc thu cánh tay đã chạm vào nàng ra sau lưng, yên lặng nắm chặt, một cánh tay khác vẫy vẫy nàng nói: “Ừm, đi đi.”
 
Hạ Như Yên nhanh chóng quay về, tới lúc nàng đi đến cửa tiểu viện mới nhớ tới, vừa rồi lúc chạy trốn không biết hộp đồ ăn đã rơi ở đâu, nhớ tới Bình An xanh xao vàng vọt, nhất thời càng hận Tùng Phân hơn.
 
Nàng đi vào sân, nhìn thấy Bình An đang ở trên bàn đá trong viện chơi cái gì đó, nghe thấy động tĩnh, Bình An vừa nhìn ra cửa, vui vẻ nhảy xuống ghế đá chạy tới chỗ Hạ Như Yên: “Nương!”
 
Hạ Như Yên đón được Bình An, vuốt quần áo mỏng manh và thân người nhỏ gầy của cậu bé, hốc mắt lại có chút nóng lên, nàng nhẹ giọng nói: “An ca nhi ăn gì chưa?”
 
Bình An lắc đầu, tiếng nói giòn tan: “Ăn rồi, con ăn cháo, vừa rồi Vương thẩm thẩm còn cầm nem rán cho con ăn, ăn rất ngon, giòn giòn, bên trong còn có thịt!”
 
Vương thẩm thẩm… À, là Vương tỷ buổi chiều tới gọi nàng, rất quan tâm nguyên chủ, có đôi khi nguyên chủ không thể quay về, đều là nàng tới xem Bình An có chuyện gì hay không giúp nguyên chủ. Ba bữa mỗi ngày đều tới phòng bếp lấy cơm cho Bình An, lấy được một ít cháo và màn thầu cùng với dưa muối, chỉ cần lấp đầy bụng là không thành vấn đề. Bởi vì nguyên chủ là vú nuôi cho nên thức ăn rất ngon, sẽ thường xuyên để lại chút đồ ăn mặn mang về cho cậu bé, nhưng cũng không phải mỗi lần đều có cơ hội lén lút giữ lại đồ ăn, nếu như bị người khác phát hiện, không tránh được lại bị một lần trách phạt.
 
Thấy Bình An đã ăn no, Hạ Như Yên sờ sờ đầu của cậu bé nói: “Thời tiết còn lạnh, con về phòng sớm một chút đi, đừng để bị nhiễm lạnh, sao không mặc nhiều quần áo hơn? Nương nhớ con còn có……”
 
“Nương, bộ kia giặt còn chưa khô, bây giờ chỉ có áo khoác mùa đông, con không mặc được.”

 
Bình An nhắc nhở, lúc này Hạ Như Yên mới nhớ lại nội dung cậu bé nói từ mấy ngày gần đây trong trí nhớ, không nhịn được lại thở dài, bế Bình An lên đi vào trong phòng: “Là nương quên mất, vừa rồi An ca nhi đang chơi cái gì vậy?”
 
“Con đang chơi chồng đá.”
 
“Ừm, ngày mai lại chơi tiếp, con ở trong phòng nghỉ ngơi đi, nương còn phải đi hầu hạ tiểu thiếu gia, ngày mai rảnh rỗi sẽ quay về, con ngủ trước đi.”
 
Bình A  ngoan ngoãn vâng lời, ngồi vào trên băng ghế nói với Hạ Như Yên: “Vương thẩm thẩm nói tối nay đưa nước ấm tới đây, con muốn rửa mặt rửa chân xong mới ngủ.”
 
Hạ Như Yên bật cười, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Được, An ca nhi thích sạch sẽ, là cái đứa bé ngoan, nương đi trước, nếu thật sự có chuyện gì thì tìm Trần tỷ tỷ ở cách vách tới gọi nương, biết không?”
 
“Vâng, con biết ạ.”
 
————————————————————————————————————————
 
Thế giới mới thuần ngọt không ngược, hy vọng các bảo bảo thích ~ moah moah!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui