Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 1: Vú nuôi
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

 
Khi Hạ Như Yên khôi phục được ý thức thì cảm thấy trước ngực có chút khác thường, mở mắt ra nhìn xuống, nàng lập tức bị sợ hãi, một đứa trẻ đang nằm ở trong lồng ngực nàng, cái miệng nhỏ ngậm lấy nhũ hoa của nàng, quai hàm bạnh ra.
 
Đây, đây là tình huống gì thế này? Hạ Như Yên có chút mơ màng, lần xuyên không này lại rơi vào đúng lúc đang cho con bú? Nguyên chủ đã làm mẹ sao?
 
Nàng nhìn quanh bốn phía, từ cách bài trí căn phòng mang theo hơi thở cổ đại và y phục đang mặc trên người, biết lần này mình đã xuyên không tới thời cổ đại. Y phục trên người nàng tuy sạch sẽ nhưng lại hơi cũ kỹ, chắc chắn nguyên chủ không phải là chủ nhân của căn phòng này, nhưng trong lồng ngực đang ôm một đứa trẻ, do tạm thời cũng chưa nhận được cốt truyện, cho nên nàng chỉ có âm thầm suy đoán tình huống tiếp theo là gì.
 
Có lẽ do nàng không biết cách bế trẻ con, đứa trẻ cứ bú sữa được một lát rồi lại đột nhiên khóc ré lên, đúng lúc Hạ Như Yên đang tay luống cuống tay chân, thì một nữ nhân vội vã bước vào phòng, vừa ôm đứa trẻ dỗ dành vừa trách mắng nàng: “Sao tiểu thiếu gia lại khóc? Thật đúng là, cho bú cũng làm nó khóc, uổng cho ngươi là kẻ làm mẹ.”
 
Hạ Như Yên ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi với nàng ta, lặng lẽ đánh giá đối phương, đây là một thiếu phụ có khuôn mặt tròn, nhìn qua còn chưa đến 30 tuổi, động tác bế đứa trẻ lại cực kỳ thuần thục, vừa nhìn đã biết là người rất có kinh nghiệm. Vất vả lắm thiếu phụ kia mới dỗ được đứa trẻ đi ngủ, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rồi nói với Hạ Như Yên: “Được rồi, ở đây đã có ta lo, không phải ngươi nói sáng nay An ca nhi nhà ngươi không khoẻ sao? Thấy ngươi cả buổi sáng mất hồn mất vía, mau quay về xem đi. Xem xong thì nhanh chóng trở về, nếu không một lát nữa nhị phu nhân nghỉ ngơi dậy phát hiện ngươi không ở đây chắc chắn sẽ rất tức giận.”
 
“Vâng, cảm, cảm ơn.”

 
Hạ Như Yên cũng không biết gọi người đó là gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn rồi đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cảm thấy buồn bực, chưa nhận được cốt truyện nên cái gì nàng cũng không biết, bây giờ nàng phải đi tới chỗ nào đây?
 

Nàng mới vừa mới đi ra khỏi phòng, thì lại đụng phải một nha hoàn khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, nha hoàn kia nhìn thấy nàng, trên mặt lập tức nở nụ cười: “ Bình Gia thẩm, người về thăm An ca nhi sao?”
 
Nghe thấy cách đối phương gọi mình, Hạ Như Yên chợt thấy hoảng sợ, thì ra nhân vật mà nàng xuyên không vào này rất già sao? Đã được gọi là thẩm rồi, tuy nhiên ngoài miệng vẫn nhanh nhảu đáp: “Đúng vậy, ta không yên tâm nên trở về xem qua một chút, một lát sẽ quay lại.”
 
Nha hoàn kia giống như là đặc biệt tới cứu vớt nàng, cười hì hì nói: “Vừa đúng lúc ta cũng muốn qua đó, hai ta cùng đi đi.”
 
Hạ Như Yên vội gật đầu đồng ý, hai người cùng nhau đi ra bên ngoài viện.
 
“Bình Gia thẩm, An ca nhi nhà người đã sắp sáu tuổi rồi phải không?” Nha hoàn và Hạ Như Yên vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
 
“Uh, ừm, ừm.” Hạ Như Yên cũng không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể ậm ừ qua loa cho có lệ.
 
“Thể chất của thẩm cũng thật là đặc biệt, con trai đã sắp sáu tuổi rồi mà vẫn còn có sữa, mà lại còn nhiều như vậy, đúng là không uổng công, nếu không thẩm và An ca nhi phải chịu khổ rồi.” Nha hoàn thở dài, dáng vẻ vô cùng cảm thông với Hạ Như Yên.

 
Hạ Như Yên vẫn đáp lại cho có lệ như cũ, trong lòng bắt đầu tự nhủ, con đã sắp sáu tuổi mà nguyên chủ vẫn còn có sữa? Nàng chưa từng nghe nói có chuyện như vậy……
 
Hai người câu được câu không cứ thế nói chuyện, rất nhanh đã đi tới một tiểu viện, nha hoàn vẫy tay nói với nàng: “Bình Gia thẩm, thẩm mau vào đi, lát nữa nhớ quay về sớm một chút, nếu để nhị phu nhân phát hiện sẽ không hay đâu, ta đi qua bên kia trước.”
 
Hạ Như Yên nói tạm biệt với nàng ấy xong, nhìn quanh một vòng trái phải rồi rảo bước đi vào tiểu viện. Viện này có hơi cũ kỹ, nhưng thoạt nhìn vẫn sạch sẽ, bên trong có mấy căn phòng, nàng cũng không biết nguyên chủ ở căn phòng nào, do dự một lát rồi dứt khoát chọn đại một căn phòng, đang định gõ cửa, bàn tay mới vừa chạm lên trên cửa, cánh cửa đã kẽo kẹt một tiếng rồi tự động mở ra. Hạ Như Yên thoáng chần chừ, đưa đầu vào thăm dò, trong phòng bày biện đơn sơ, có hai ngăn tủ, một chiếc giường, một cái bàn, còn có mấy cái ghế, bên trong chiếc chăn trên giường hơi hơi phồng lên, thoạt nhìn thì thấy có một đứa trẻ đang nằm ở bên trong.
 
Chẳng lẽ đây là An ca nhi? Hạ Như Yên nhẹ nhàng đi vào, tới mép giường nàng dừng lại, muốn nhìn kỹ một chút, thì đứa trẻ kia chợt tỉnh lại. Thằng bé chớp chớp đôi mắt, lẩm bẩm nói với Hạ Như Yên: “Nương, sao người quay lại rồi?”
 
Xem ra quả nhiên là An ca nhi, Hạ Như Yên nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người ngồi lên trên giường, dịu dàng nói: “Nương rảnh rỗi nên quay về thăm An ca nhi, con sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
 
An ca nhi còn nhỏ mà lại yếu ớt, gắng gượng thân mình ngồi dậy, cọ cọ đầu trên vai Hạ Như Yên, nhếch miệng cười với nàng: “Con ngủ một giấc nên đã khá hơn nhiều, nhưng có hơi đói bụng.”
 
Hạ Như Yên vừa nghe thấy con trai nói đói bụng, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nàng đi chỗ nào tìm đồ ăn bây giờ? An ca nhi lại không vội cũng không chậm mặc thêm quần áo rồi xuống giường, đi đến bên tủ, từ bên trong ngăn tủ lấy ra một cái chén, trong chén có một cái màn thầu, cậu bé bẻ màn thầu ra thành từng mảnh nhỏ, đưa một chút vào trong miệng nhấm nháp.
 
Thì ra trong phòng có đồ ăn, Hạ Như Yên lau mồ hôi, thấy trên bàn có ấm trà, liền chủ động rót một chén nước đưa qua cho An ca nhi: “Ăn chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn.”

 
“Vâng, nương người mau trở về đi, con ăn cơm xong sẽ ở trong viện chơi, tuyệt đối sẽ không chạy loạn.” An ca nhi nhận lấy chén nước uống một ngụm, đôi mắt đen to tròn lấp lánh nhìn về phía Hạ Như Yên.
 
Đôi mắt kia đen trắng rõ ràng, ngây thơ trong sáng, hiện rõ vẻ không cam tâm, Hạ Như Yên nhìn thấy lập tức mềm lòng, xoa xoa đầu của cậu bé rồi nói: “Nương hơi mệt, nằm một lát rồi sẽ về, An ca nhi canh cửa cho nương, có được không?”
 
An ca nhi ra sức gật đầu: “Vâng, nương người mau nghỉ ngơi đi, con canh cửa cho người.”
 
Nói xong liền cầm lấy màn thầu rồi mang theo một cái ghế nhỏ đi ra ngoài, với tay đóng cửa lại. Trong lòng Hạ Như Yên có chút đau xót, đúng là con gia đình bần hàn sớm biết lo liệu việc nhà, mới sáu tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy.
 
Nằm trên giường, Hạ Như Yên bắt đầu tiếp thu cốt truyện, phân đoạn của nguyên chủ trong cốt truyện lần này thật ra không nhiều lắm, nhưng toàn bộ câu chuyện lại tương đối cuốn hút người khác.
 
Nguyên chủ vẫn có tên là Hạ Như Yên, hôn phu của nàng là Bình Thường Thuận, nàng là đứa trẻ Bình gia nhặt về nuôi. Lần đầu tiên vợ chồng Bình gia nhìn thấy nàng, nàng đang đứng ở bên ngoài rừng cây nhỏ, nói là đang đợi vú nuôi của mình, khi đó nguyên chủ cũng mới chỉ bốn, năm tuổi, lớn lên lại đáng yêu thuần khiết, vợ chồng Bình gia không yên tâm, nên đã ở lại trông nom và chờ vú nuôi cùng nàng. Nhưng chờ đến tận lúc trời tối, vú nuôi theo như lời nguyên chủ vẫn không thấy quay lại, nguyên chủ vừa đói vừa buồn ngủ, không nhịn được oà khóc. Phu nhân Bình gia mủi lòng thương nên đã đưa nàng về nhà, mấy ngày sau đó vẫn cùng nàng đi chờ người được gọi là vú nuôi kia, còn giúp đỡ hỏi thăm ở khắp nơi, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào.
 
Hai vợ chồng Bình gia là người có tấm lòng lương thiện, thấy tiểu cô nương đáng thương như vậy, nên đã nuôi dưỡng nàng. Khi đó nguyên chủ còn quá nhỏ tuổi, nàng thậm chí còn không biết cha mẹ mình tên gọi là gì, chỉ biết có một người ca ca tên là Hạ Chí Thành, còn nhớ tên của mình là Hạ Như Yên, trong nhà có căn phòng lớn và có rất nhiều nha hoàn, ngoại trừ những thứ đó ra thì tuyệt đối không biết gì nữa. Hai vợ chồng thấy trên cổ nàng đeo một cái khóa vàng, trên tay cũng có một bộ vòng tay, gỡ xuống xem thì thấy gia công tinh tế, không phải đồ của nhà bình thường, nên đã cất giữ ở một chỗ an toàn, nghĩ sau này nàng lớn lên thì lại giao cho nàng, có lẽ còn có thể tìm phụ mẫu ruột thịt.
 
Vợ chồng Bình gia có một đứa con trai, tên là Bình Thường Thuận, lớn hơn nguyên chủ bốn tuổi, hai huynh muội ở chung một nhà rất hòa hợp, tình cảm sâu đậm. Vợ chồng Bình gia cũng không dấu giếm chuyện Hạ Như Yên là đứa bé được nhận nuôi, bởi vậy sau khi Bình Thường Thuận và nguyên chủ lớn hơn một chút thì tự nhiên nảy sinh tình cảm.
 
Nương của Bình Thường Thuận thấy tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, nên đã hỏi nguyên chủ có nguyện ý làm con dâu nhà bọn họ hay không. Bình gia có ân tình lớn như trời biển với nguyên chủ, nhiều năm như vậy cũng vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng, bởi vì thoạt nhìn qua biết nàng là xuất thân từ gia đình phú quý, da thịt lại mềm mại, cho nên Bình gia thậm chí không để nàng phải làm bất cứ việc gì để trang trải cuộc sống, nhiều lắm cũng chỉ là giúp đỡ cho gà ăn và ở nhà thêu thùa, ngay cả việc cơm nước cũng chưa từng phải động tay vào. Có cha mẹ chồng và hôn phu tốt như vậy, sao nguyên chủ lại không muốn, tất nhiên là e thẹn mà đồng ý.
 
Từ lúc mười hai tuổi Bình Thường Thuận bắt đầu học làm kinh doanh buôn bán, đầu óc hắn linh hoạt lại chăm chỉ làm việc, thu nhập cũng xem như không tồi. Vốn dĩ hắn cực thích Hạ Như Yên, sau khi cưới nàng về lại càng che chở, sau khi hai người thành hôn đã mở một cửa tiệm ở trên trấn, hàng ngày hắn chỉ để thê tử giúp mình thu tiền tính sổ, ngoại trừ những việc đó ra thì không để nàng phải làm thêm việc gì khác.

 
Tuy rằng lúc còn bé Hạ Như Yên bị lạc đường, nhưng từ khi gặp được Bình gia có thể nói số mệnh của nàng cũng được coi là tốt, năm mười lăm tuổi gả cho Bình Thường Thuận, một năm sau nàng sinh được một người con trai, đặt tên là Bình An. Tưởng rằng cả nhà sẽ sống những ngày tháng hạnh phúc bình yên như vậy, đáng tiếc thiên tai nhân họa, thế sự vô thường, vào năm Bình An bốn tuổi, quê nhà nổi lên nạn hạn hán, lương thực không thu hoạch được, cuộc sống của dân chúng ngày càng gian nan.
 
Chống chọi được nửa năm, rốt cuộc cũng không thể chịu nổi nữa, Bình Thường Thuận chỉ còn cách đưa thê tử, con trai và cha mẹ đi về phía Nam. Nhưng vì phạm vi đợt hạn hán lần này cực kỳ lớn, trên đường đi, hai vợ chồng già đã nhiễm bệnh rồi lần lượt qua đời, rồi trong một lần Bình Thường Thuận vì bảo vệ Hạ Như Yên không bị kẻ xấu xâm phạm đã bị thương.
 
Đến khi cả nhà ba người bọn họ đến được Dương Thành, vết thương của Bình Thường Thuận đã vô cùng nghiêm trọng. Tiền đi đường mang theo bên người không còn bao nhiêu, Hạ Như Yên không chút do dự mang chiếc vòng tay nàng đeo từ khi còn nhỏ ra bán lấy tiền, đáng tiếc Bình Thường Thuận phúc mỏng, mời đại phu chữa trị cũng không khỏi được, bỏ hai mẹ con nguyên chủ mà đi.
 
Dương Thành giá cả đắt đỏ, chi phí chữa bệnh và tiền thuốc cũng không hề rẻ, cho dù nguyên chủ mang vòng tay đi bán được số tiền lớn dành hết để mời đại phu, phu quân vẫn buông tay nàng mà ra đi, trong nhà không có trụ cột, nàng một thân một mình yếu đuối lại mang theo con thơ, muốn sống sót ở nơi này thật sự rất khó.
 
Nguyên chủ cùng Bình An chịu đựng được hai năm, ngày thường nàng giúp người khác may vá để duy trì cuộc sống, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, mà nàng lại là một quả phụ, nhan sắc lại không tầm thường, rất nhiều lần suýt chút nữa bị người ta khinh bạc, vào lúc nàng sắp không chịu được nữa, thì ở chỗ làm thuê nghe thấy hàng xóm đang nói chuyện, nói là tiểu thiếu gia của vợ lẽ Tùng gia là đại phú thương ở Dương Thành bị bệnh, đang muốn tìm vú nuôi. Cơ thể nguyên chủ có điểm khác biệt so với người bình thường, từ sau khi nàng sinh con, sữa vẫn luôn dồi dào không hết, tuy rằng mấy năm nay thiên tai sau đó lại vì sinh hoạt nghèo khổ mà mất không ít sữa, nhưng vẫn tiết ra sữa đều đặn như cũ, mấy năm nay có những lúc không được ăn cơm, An ca nhi đều dựa vào sữa của nàng mới có thể chống chọi được.
 
Nguyên chủ dùng chút tiền còn lại mua con cá về nấu canh, ăn được hai ngày, lại tặng chút lễ cho hàng xóm, nhờ đối phương giới thiệu nàng đi tới Tùng gia nhận lệnh triệu tập vú nuôi. Hàng xóm thấy hoàn cảnh hai mẹ con nguyên chủ đáng thương, cũng nhận lễ rồi dẫn nàng tới chỗ của nha hoàn trong phủ Tùng gia. Vừa hay nha hoàn đó chính là người Hạ Như Yên vừa mới xuyên qua đã gặp được, tên là Tiểu Thuý, cũng là người có tấm lòng lương thiện, nói chuyện với ma ma quản việc nhà, cho nguyên chủ một cơ hội làm việc.
 
Bởi vì đã uống canh cá hai ngày trước, nên sữa của nguyên chủ lại bắt đầu tiết ra đầy đủ, ma ma quản việc nhà kia vừa gặp nàng, lại thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp, tuy thân hình có chút gầy yếu vàng vọt như nến, nhưng cả người nhẹ nhàng thoải mái, tay chân cũng sạch sẽ không có một chút dơ bẩn nào, quần áo tuy cũ kỹ nhưng chỉnh tề gọn gàng, lại quan sát lời nói cử chỉ của nàng, cảm thấy là người có quy củ, hơn nữa sữa của nàng rất nhiều, nên đã gật đầu đồng ý trước. Phu nhân nhị phòng nghe được cảnh ngộ của nguyên chủ cũng rất cảm thông, để đại phu bắt mạch cho nàng, sau khi xác định nàng cũng không có bệnh tật thì giữ nàng ở lại.
 
——————————————————————————————————————————
 
Bối cảnh thế giới này thiết lập giả thiết là nam nữ đại phòng cũng không nghiêm, hơn nữa cũng không cực kỳ hà khắc với phụ nữ ở triều đại hư cấu. Toàn bộ đều là hư cấu, đừng đòi chứng đừng đòi chứng nhé, nhấn mạnh sự ngu dốt về lịch sử của tác giả một lần nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui