Chương 7 : Đầu tường xuân (7)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
Hạ Như Yên dẫn Giải Phương Thành tới vườn hoa đi dạo, nàng cảm thấy người này nho nhã lễ độ, xem chừng còn rất nhã nhặn điềm đạm, âm thầm suy nghĩ có khi nào mình có thể nói với ông ấy về chuyện giải trừ hôn ước?
Hệ thống vừa cùng nàng thương lượng đột nhiên ngoi lên, âm thanh của nó nghiêm túc: "Người mới à, tôi thật lòng khuyên cô một câu, cô không nên làm như vậy, làm sao cô có thể biết được ông ấy là người như thế nào cơ chứ, lỡ như ông ấy thẹn quá hóa giận, làm gì cô thì phải làm sao bây giờ?"
Trong lòng Hạ Như Yên thở dài một hơi: “Nếu như giấu chuyện này xuống, đêm tân hôn bị phát hiện thì làm thế nào bây giờ?"
Hệ thống cũng chần chờ một chút, giọng điệu không kiên quyết bằng vừa nãy: "Hay là hỏi thử phu thê Hạ Trí Viễn xem, có khi họ có thể giúp cô nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa?"
Trong mắt Hạ Như Yên xẹt qua một tia châm chọc: "Có lẽ đi, thế nhưng trên đời này không có bức tường không lọt gió, giấy không gói được lửa, tôi quyết định vẫn nên thử một phen."
Hệ thống cũng không có cách nào, chỉ đành ngậm miệng không nói.
Hạ Như Yên thoáng suy nghĩ lời giải thích hợp lý ở trong lòng, Hạ Như Yên nghĩ trái nghĩ phải, ánh mắt bình tĩnh nhìn Giải Phương Thành, đôi môi khẽ mở: "Quốc công gia, thực không dám giấu giếm, mấy ngày nay Như Yên gặp phải một chuyện, hôm nay thấy ngài quả là diện mạo bất phàm, phong độ phiên phiên, khiến cho ta tự ti mặc cảm, thực sự không đành lòng lừa gạt ngài."
Bước chân của Giải Phương Thành dừng lại, nhìn về phía Hạ Như Yên, ánh mắt mang theo nghi hoặc: "Hạ cô nương, có lời gì xin cứ nói ra.”
Hạ Như Yên hít sâu một hơi, đem sự tình mấy ngày trước mình gặp phải nói ra đại khái, theo lời nói của nàng, sắc mặt Giải Phương Thành chuyển dần từ khiếp sợ đến không đành lòng, sau cùng lại thành ra nghiêm nghị, cuối cùng trong con ngươi lại hiện ra nồng đậm đồng tình.
". . . Chuyện chính là như vậy, phụ mẫu của Như Yên đến nay còn không biết chuyện này, nếu ngày hôm nay ngài đã tới, ta nghĩ cũng không thể lừa gạt ngài, bằng vào bộ dáng bây giờ của ta chắc cũng chỉ có thể đi vào chùa miếu ở tới cuối đời, ta chỉ mong rằng quốc công gia có thể đồng ý giải trừ hôn ước với Như Yên, để ngài đi tìm một mối lương duyên khác.”
Giải Phương Thành trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Cô nương có thể thật lòng nói cho ta biết chuyện này, thể thấy được nhân phẩm của nàng đoan chính, như vậy ta cũng không dối gạt cô nương, ta muốn cưới nàng kì thực là bởi vì bộ dáng của nàng quá giống biểu muội của ta, từ nhỏ ta đã lớn lên cùng biểu muội, cảm tình vô cùng tốt, nhưng tạo hóa trêu người, nàng tuổi còn trẻ đã mắc bệnh qua đời cho nên ta mới cưới thê tử sau đó. Trước đó ta ở chỗ xa đã từng nhìn thấy nàng một lần, khi đó trong lòng thật sự chấn động, bởi vậy mới cầu cưới với lệnh tôn của nàng, mong được cưới nàng về làm thê tử. Nay thấy cô nương gặp phải chuyện như vậy, ta rất đồng tình, nhưng việc này không phải là nàng sai, nàng cũng là người bị hại, chuyện giải trừ hôn ước không cần nhắc lại nữa, ta sẽ chờ ngày nàng gả tới trong phủ của ta. Ta không phải là người mới thành hôn lần đầu, không quá coi trọng với những chuyện này, cô nương xin cứ thả lỏng, đừng nên tự trách nữa."
Mấy câu nói kia vừa ra, Hạ Như Yên trợn mắt ngoác mồm, khó trách trước đó ông lại muốn kết hôn với nguyên chủ, hóa ra là mình có bộ dáng giống với mối tình đầu của người này, hơn nữa người này cũng quá dễ nói chuyện rồi? Dù sao ông ấy là người cổ đại, sao đến cả chuyện trinh tiết của nữ tử cũng không để tâm vậy?
"Người mới à, cô xem, tôi thấy nhân phẩm của Giải Phương Thành này thật tốt nha, cô vẫn nên an phận gả cho ông ấy đi, đừng lăn lộn nữa.” Hệ thống tận tình khuyên nhủ lại khuyên nhủ, nó cảm thấy người mới này của nó thật thích tự dằn vặt mình.
Lời đều đã nói đến mức ấy, Hạ Như Yên cũng chỉ có thể đồng ý, sau đó lại nói chuyện phiếm với Giải Phương Thành vài câu, có vẻ như ông ấy phát giác ra tâm trạng xoắn xuýt của Hạ Như Yên, trước khi ông đi còn nói: “Nếu như nàng đã có bóng ma với chuyện này thì sau khi thành hôn ta sẽ không chạm vào nàng, chờ tới sau khi nàng không còn khúc mắc lại bàn tới việc thai nghén dòng dõi sau cũng được.”
Hạ Như Yên ngơ ngác nhìn Giải Phương Thành rời khỏi, trong lòng ngũ vị tạp trần*, người này cam nguyện chuyện vợ mình đã từng thất thân với người khác, đây hẳn là người hiền lành trong truyền thuyết đi?
(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn
"Thật sự là một người đàn ông tốt nha! Người mới, cô đừng chần chừ nữa, mau tới nắm lấy người ta đi!” Hệ thống kích động nói.
Hạ Như Yên lườm không khí một cái: "Mới thế đã khiến cậu cảm động rồi à, tôi thừa nhận là ông ấy khác những người khác, có điều tôi vẫn không muốn sinh con cho ông ấy, cũng may là có câu nói cuối cùng kia, về sau tôi cứ giả vờ mình vẫn còn bận tâm tới chuyện kia là được rồi, giả vờ được ba năm là có thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cô có thể vỗ mông rời đi."
". . . Chỉ sợ ông ấy không chờ nổi ba năm đâu?”
"Vậy thì có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu." Hạ Như Yên nhún nhún vai.
". . . Được rồi." Hệ thống có chút thất vọng, nhưng hiện tại mọi chuyện cũng coi như là đã đi vào quỹ đạo.
——————————————————————————————————————————
Tích tích tích thẻ người tốt
Nói trước một chút, văn này là 1v1! Trọng điểm của 1v1 chính là ở chỗ nam nữ chủ đều chỉ có người còn lại, nếu như nam chủ từng có nữ nhân nào khác ngoài nữ chủ hoặc nữ chủ có nam nhân khác ngoài nam chủ, trong mắt tác giả đều không phải là 1v1, đây là quan điểm của tui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...