Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 30: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
"Diệu Diệu, đừng khóc, em khóc như vậy làm anh đau lòng muốn chết rồi..."

 
Người đàn ông than thở hôn lên má cô, gương mặt cô gái mềm mại, nước mặt mặn mặn, anh hôn một lúc đã ngậm lên môi cô, trằn trọc nghiền ép, hơi thở quấn quýt, Hạ Như Yên khóc cũng mệt rồi, mềm nhũn nép trong lồng ngực anh, ngửa đầu mặc anh hút hết ngọt ngào trong miệng.
 
Nụ hôn vừa kết thúc, Hạ Như Yên khép hờ mắt miệng nhỏ thở dốc, Phong Khởi dùng trán chạm vào cô, trong giọng nói tràn đầy áy náy: "Đều là lỗi của anh, Diệu Diệu, đừng khóc, em đánh anh mắng anh đều được, nhưng mà đừng khóc, em vừa khóc, trái tim anh sắp tan nát rồi..."
 
Hạ Như Yên chậm rãi bình tĩnh lại, hô hấp cũng ổn định lại một chút, xoay mặt sang chỗ khác, trong lời nói còn mang theo giọng mũi dày đặc: "Không phải anh có bản lĩnh lắm hay sao? Nói giấu em tận một tháng trời, bây giờ còn tìm đến làm gì? Nếu em không phát hiện ra, có phải anh định giấu giếm em cả đời hay không?"

 
Phong Khởi vội vàng giải thích: "Nào có nào có, anh chỉ định... định... sau khi chúng ta quyết định lễ cưới xong sẽ nói cho em biết..."
 
"Vậy tại sao phải đợi sau khi quyết định cưới?"
 
Hạ Như Yên nghi ngờ nhìn anh, con mắt đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng, dáng vẻ nho nhỏ không cần nói khiến người ta yêu thương đến mức nào, Phong Khởi lập tức bừng tỉnh, nói ra lời thật lòng: "Muốn giữ chặt lấy em trước đã..."
 
Hạ Như Yên bị chọc vui vẻ hẳn lên, lại giãy giụa: "Hóa ra anh cảm thấy sau khi quyết định lễ cưới xong là chắc chắn rồi hả? Nói cho anh biết, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mà, quyết định được ngày kết hôn thì có gì ghê gớm đâu?"
 

Phong Khởi vừa nghe đã nóng nảy, cánh tay thu chặt lại, gắt gao ôm chặt cô vào lòng, giọng nói hơi run rẩy: "Đừng nói như vậy Diệu Diệu, em không biết là ban đầu khi anh nhận được tin nhắn của em đã khổ sở đến mức nào đâu, anh chưa từng yêu cô gái nào, vất vả lắm mới tìm được một người, đột nhiên bị người ta vứt bỏ. Em có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc đó không? Anh đi khắp nơi đều chẳng tìm thấy em, còn đi đàm phán với công ty trò chơi, nhưng bọn họ làm thế nào cũng không chịu nói cho anh biết tài liệu thật của em..."
 

Nói đến đây, giọng nói của anh trở nên chán nản, Hạ Như Yên ngừng giãy giụa, im lặng nghe anh kể lại.
 
"Mấy ngày đó, mỗi khi trời tối anh đều ngây ngốc trong trò chơi đợi em đăng nhập, cả đêm không ngủ được, cứ nghĩ đến nói không chừng một ngày nào đó em sẽ trở về. Anh còn mua một cabin trò chơi để ở công ty, ban ngày thường xuyên lên mạng xem xem em có ở đó không. Anh cho mấy người Tiểu Hỏa số điện thoại, nếu bọn họ thấy em đăng nhập thì báo cho anh biết, nhưng ngay cả một lần bọn họ cũng không hề báo cho anh…
 
Nói đến đây, giọng nói người đàn ông hơi rầu rĩ:
 
"Diệu Diệu, anh nhớ em đến mức sắp phát điên rồi, sau khi anh muốn ở bên em đã lập tức giải trừ hôn ước, em tốt đẹp như vậy, anh sợ mình không xứng với em. Trước đây không phải em đã từng gọi điện thoại cho anh nói không muốn giải trừ hôn ước sao? Lúc đó tâm trạng anh rất tệ, không biết là em, cho nên mới đòi rút vốn... Em đến câu lạc bộ tìm anh, vốn dĩ anh muốn đuổi em ra ngoài ngay lập tức, nhưng mà nghe thấy em nói chuyện, anh cũng cảm thấy là lạ, bảo em uống rượu cũng bởi vì trong lúc nhất thời không nhận ra em, em có biết, anh chỉ đối xử tốt với một mình em thôi, đối với cô gái khác, anh nào có chút kiên nhẫn gì?"
 
"Kết quả em vừa uống rượu, anh đã cảm thấy giống Diệu Diệu, sau đó khi bọn họ bật đèn lên, anh nhìn thấy nốt ruồi bên tóc mai kia của em, tám chín phần chính là em rồi. Anh bảo em đừng uống nữa, em không bằng lòng, cầm bình rượu đánh anh, anh tuyệt đối không tức giận một chút nào, là anh không đúng, em đánh anh cũng đáng đời anh thôi. Ngay từ ban đầu anh không nói cho em biết anh chính là Phong Khởi, là muốn xem xem em có thể thích anh trong thực tế hay không, chẳng qua không nghĩ đến vừa trì hoãn lại kéo dài đến lâu như vậy..."
 
Môi người đàn ông dán sát bên tai Hạ Như Yên, không ngừng kể rõ tâm trạng của anh, Hạ Như Yên mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhưng mà chẳng được bao lâu, cũng ấm ức.

 
"... Anh khổ sở, chẳng lẽ em dễ chịu hay sao? Trước đó anh nói muốn gặp mặt em, em cũng bằng lòng... Nhưng mà em có hôn ước, thật sự không thể ở bên cạnh anh được, khi gửi tin nhắn cho anh em cũng rất đau lòng, ai muốn kết hôn với một người đàn ông mình chưa từng gặp mặt bao giờ chứ? Nếu có thể lựa chọn đương nhiên em muốn ở bên cạnh người trong lòng mình, ngày anh nói anh muốn gặp mặt em, em cũng suốt đêm không ngủ, khóc rất lâu, em không nỡ bỏ anh, nhưng lại không thể không nói tạm biệt với anh, anh có biết em khó chịu đến mức nào không?"
 
"Em biết công ty nhà mình phải dựa vào nhà họ Phó, mặc dù hôn ước giữa hai chúng ta chỉ là ước hẹn ngoài miệng, nhưng nếu giải trừ, ai biết anh sẽ rút vốn lúc nào chứ, đương nhiên em phải gấp gáp đi tìm anh khôi phục hôn ước. Kết quả anh lại hung dữ như vậy... Còn chẳng gặp được anh, còn phải nghĩ đủ cách theo dõi anh mới tìm được cơ hội... Nếu em không đi tìm anh, anh sẽ kiên trì rút vốn, sau đó cha và anh của em sẽ rơi vào tình trạng như thế nào, anh đã từng nghĩ đến hay chưa?"
 
Nói đến đây, trong giọng nói của Hạ Như Yên mang theo tiếng khóc nức nở, Phong Khởi vội vàng vỗ nhẹ lưng cô, đau lòng đến không chịu nổi, lại hận mình trước đây hành động quá tuyệt tình, miệng liên tục dỗ dành nói: "Diệu Diệu đừng khóc, đều là lỗi của anh, anh đã từng nghĩ đến, ngày đầu tiên anh dẫn em đến công ty anh đã từng nghĩ đến rồi, anh thật sự nghĩ mà sợ, may mà em đến gặp anh, may mà hai chúng ta vẫn còn có duyên phận, Diệu Diệu, em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu, nếu anh có làm gì không đúng với em, em cứ nói cho anh biết, nhưng mà tuyệt đối không được nói đến chuyện rời xa anh có được không? Cho dù là giả thiết anh cũng không chịu đựng nổi đâu."
 
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Như Yên vùi trong lồng ngực người đàn ông, rất lâu sau cũng không hé môi, Phong Khởi thấp thỏm đợi cô đáp lời, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh, cuối cùng cô gái cũng mở miệng, chỉ một âm tiết ngắn ngủi, nhưng nghe vào trong tai anh lại giống như một âm thanh thiên nhiên tuyệt đẹp.
 
"Ừ..."
 
Có lẽ khoảng mấy giây sau, lại có lẽ là mấy phút sau, nụ hôn của người đàn ông vẫn giống như mưa giông gió bão rơi xuống mặt Hạ Như Yên, hai tay không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại của cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh xuyên qua quần áo trực tiếp chạm vào da thịt, những nơi đi qua dâng lên những dòng điện rất nhỏ. Hạ Như Yên ôm cổ anh nhiệt tình hôn đáp lại, trong lòng Phong Khởi rung động, lập tức đi cởi bỏ thắt lưng của cô, ai ngờ vừa mới chạm vào móc cài, trong lòng lại đột nhiên trống rỗng.
 
"..."

 
Phong Khởi vẫn giữ nguyên tư thế đang ôm cô gái, trên mặt dại ra, cô gái mà một phút trước đó còn ở trong lòng anh, giờ phút này lại biến thành không khí, một lúc lâu sau, nghe thấy âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, anh mới chậm rãi đứng thẳng dậy, mở tin nhắn ra đọc, là Hạ Như Yên gửi tin nhắn out game:
 
Em buồn ngủ rồi, đi ngủ một giấc đây ~ Ngày mai gặp lại trong trò chơi nhé.
 
Vốn dĩ Phong Khởi đang chán nản, nhìn thấy câu cuối cùng, nhất thời tin thần tỉnh táo hẳn lên, anh đăng xuất dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Hạ Như Yên: Vợ yêu ngày mai gặp nhé, đi ngủ sớm một lát đi, yêu em.
 
Nhìn nội dung tin nhắn mà Phó Thừa Thiệu vừa gửi đến, Hạ Như Yên hơi nhếch khóe môi lên, cũng không quá mức tức giận, nhưng vẫn không muốn để anh thoải mái quá được, cô quyết định trước khi kết hôn sẽ không dọn đến nhà anh nữa.
 
Phó Thừa Thiệu còn chưa biết quyết định của vợ chưa cưới, vẫn đang đắc ý gọi điện thoại cho thư ký Hà, tỏ vẻ ngày mai đặc biệt nhanh chóng làm xong công việc, những chuyện khác đều lùi lại, để trống thời gian một ngày.
 
Anh phải đi chơi trò chơi thật vui vẻ với Diệu Diệu mới được, lại nói đã lâu rồi không chơi, anh cũng hơi ngứa tay đấy, ừ, đương nhiên là ngứa ngáy khó nhịn được với Diệu Diệu nhiều hơn rồi, a... Ngủ một mình thật sự không quen, hy vọng có thể đón Diệu Diệu về sớm một chút…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui