Chương 29: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Đợi đến khi Phó Thừa Thiệu tắm rửa xong đi ra ngoài đọc được tin nhắn này, Hạ Như Yên đã theo những người khác trong công hội đi quét quái đến mức khí thế ngất trời rồi, cô nhìn thấy Phó Thừa Thiệu đăng nhập gửi tin nhắn riêng, cũng không thèm nhìn trực tiếp kéo anh vào danh sách đen.
Phó Thừa Thiệu cảm thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng, lập tức gửi một tin nhắn sang cho Tiểu Hỏa: Lát nữa khi Diệu Diệu đi ra, cậu nói là có chuyện cần gặp cô ấy, hẹn cô ấy đến điểm truyền tống Rừng Rậm Ánh Trăng, tuyệt đối không được nói là tôi, biết chưa?
Tiểu Hỏa ngầm hiểu trong lòng: Em biết rồi lão đại, em làm việc thì anh cứ yên tâm đi.
Vì vậy Hạ Như Yên vừa ra khỏi phó bản đã nhận được tin nhắn của Tiểu Hỏa, cô không suy nghĩ lập tức từ điểm truyền tống đi thẳng đến đó, vừa mới xuất hiện đã đâm đầu vào một chàng trai có gương mặt tuấn tú.
"Diệu Diệu!"
Trên mặt Trịnh Dã lộ ra vẻ mừng rỡ, anh ta bước lên một bước vui mừng nói: "Lâu lắm rồi em không vào trò chơi, anh còn tưởng em không chơi nữa cơ."
Hạ Như Yên vừa thấy là nhân vật nam chính trong lòng đã không kiên nhẫn nổi, trên mặt cũng là vẻ muốn cách xa người ta đến nghìn dặm: "Ừ, đợt trước tôi không rảnh."
Cô nói xong đang định rời đi, lại bị Trịnh Dã kéo cổ tay lại, anh ta ẩn ý đưa tình nhìn Hạ Như Yên nói: "Diệu Diệu, gần đây anh đến nhà em, nhưng mà em đều không ở nhà, em lại kéo anh vào danh sách đen của điện thoại di động rồi, tại sao bây giờ hai người chúng ta lại đi đến mức độ này chứ?"
Hạ Như Yên muốn hất tay anh ta ra, nhưng lâu lắm rồi cô không đăng nhập, hôm nay Trịnh Dã đã cao hơn cô 4 cấp, lại còn là Chiến sĩ, về thể chất đương nhiên cô không thể chống lại được, cô thấy không hất được tay anh ta ra, sắc mặt lập tức nghiêm túc lên: "Buông tay!"
"Diệu Diệu!" Trịnh Dã dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn dịu dàng nhìn cô nói: "Anh đã chia tay với Mãnh Nam rồi!"
Nghe nói như thế, Hạ Như Yên không khỏi kinh hãi, nhân vật nam nữ chính thế mà lại có thể chia tay được sao? Như vậy cũng được hả? Thế giới tiểu thuyết không sụp đổ sao?
"Miễn là nhân vật nam nữ chính không chết, thế giới sẽ không sụp đổ, sinh mạng của nhân vật nam nữ chính là nguồn động lực duy trì sự vận hành của thế giới." Lúc này hệ thống lại giải đáp nghi ngờ của cô.
Hiểu rõ điều này, Hạ Như Yên cười lạnh nói với Trịnh Dã: "Hai người chia tay thì có liên quan gì đến tôi? Còn không buông tay ra!"
Trong mắt Trịnh Dã lộ ra một tia áy náy: "Diệu Diệu, anh đã hiểu rõ, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thật ra người trong lòng anh thích vẫn luôn là em..."
Hạ Như Yên suýt nữa nôn hết cả cơm ra, nhân vật nam chính này đang nói cái gì vậy? Nói thích cô hả? Đời trước nguyên chủ vẫn luôn bị anh ta thả thính, cuối cùng khi đến nhà bọn họ cầu xin sự giúp đỡ thì ngay cả cửa lớn cũng chẳng vào được, bây giờ anh ta lại còn có mặt mũi nói thích cô?
Nghĩ đến những chuyện này, Hạ Như Yên không nhịn được tức giận đến tím mặt, nâng tay lên tát thẳng lên mặt Trịnh Dã một cái thật mạnh, đầu nhân vật nam chính bị cô đánh cho nghiêng sang một bên, mấy giây sau mới quay lại, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi: "Diệu Diệu..."
"Trịnh Dã, anh có còn biết xấu hổ không vậy?" Hạ Như Yên lạnh lùng nói: "Trước đây Diệu Diệu đối xử với anh như thế nào? Anh vì công hội mà mời cô ấy gia nhập, bảo cô ấy học rèn vũ khí cô ấy học, người trong công hội anh cần trang bị chưa bao giờ đưa vật liệu hay trả tiền, cô ấy đều nhẫn nhịn chịu mệt nhọc, anh lén lút cấu kết với Mãnh Nam còn lừa gạt cô ấy, không phải vì sợ cô ấy rời khỏi công hội không ai làm trang bị nữa sao? Người trong công hội đối xử với Diệu Diệu như thế nào? Nói chuyện luôn kỳ quái, còn giúp Mãnh Nam chèn ép cô ấy, anh đã từng giúp cô ấy lần nào chưa? Bây giờ anh lại có mặt mũi nói anh thích Diệu Diệu? Anh dựa vào cái gì? Anh có tư cách gì mà thích cô ấy?"
Trịnh Dã bị cô mắng cho một tràng trực tiếp ngẩn ra, cũng không chú ý đến cô đang dùng ngôi thứ ba, tay cũng vô ý thức nới lỏng sức lực, Hạ Như Yên thừa cơ tránh thoát, cười lạnh nói: "Trịnh Dã, anh hoàn toàn không xứng được người ta một lòng yêu thích, anh khiến tôi cảm thấy thật buồn nôn."
Nói xong câu này, Hạ Như Yên xoay người định đi, ai ngờ Trịnh Dã đột nhiên từ sau lưng ôm chặt lấy cô, giọng nói hơi nức nở nói: "Diệu Diệu, thật xin lỗi, thật xin lỗi, trước đây đều là anh không đúng, nhưng mà mấy ngày qua, trong lòng anh vẫn luôn nhớ em..."
Anh ta còn chưa nói hết câu, đã đột nhiên kêu thảm một tiếng bay ra ngoài, một bóng đen theo sát phía sau, sau đó chính là cảnh tượng tàn sát khốc liệt, Trịnh Dã còn chưa kịp phản ứng lại, thanh máu HP đã trống rỗng thấy đáy.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong một chớp mắt, ngay sau đó Hạ Như Yên bị kéo vào một vòng tay rộng lớn, hơi thở quen thuộc nháy mắt bao quanh cô, giọng nói của Phong Khởi vang lên trên đỉnh đầu cô, tuy không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào tai Trịnh Dã.
"Ai cho phép cậu vào người phụ nữ của tôi?"
Phong Khởi lạnh như văng nhìn anh ta, sát khí trong mắt có giấu cũng không thể giấu nổi, Trịnh Dã uống bình máu rất lâu mới lảo đảo bò dậy từ dưới đất, nhìn thấy ánh mắt của anh, trong lòng cũng hơi rụt rè, nhưng vẫn bất chấp kiên trì nói: "Phong Khởi, anh và Diệu Diệu chẳng qua chỉ là vợ chồng trong trò chơi, nhưng tôi và cô ấy là bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau, anh không có tư cách nhúng tay vào chuyện giữa hai chúng tôi."
Phong Khởi cười lạnh nói: "Không có tư cách? À, có lẽ cậu không biết tôi là ai, bây giờ tôi có thể nói rõ ràng cho cậu biết, tôi tên là Phó Thừa Thiệu, là chồng chưa cưới trong thực tế của Diệu Diệu, từ nhỏ chúng tôi đã đính hôn rồi, chuyện này ngay cả người lớn trong nhà hai bên đều biết."
Nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi của Trịnh Dã, anh lại nói thêm một câu: "Cậu có biết tại sao thời gian trước đây Diệu Diệu không đăng nhập không? Bởi vì cô ấy ở nhà tôi, hiểu chưa?"
Trịnh Dã bị tin tức liên tục nện cho đầu óc choáng váng, đặt mông ngã ngồi ngay tại chỗ, thậm chí còn quên không đứng dậy nổi, Phong Khởi nhìn bộ dạng anh ta nhếch nhác không chịu nổi như vậy, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: "Tôi lại cảnh cáo cậu thêm lần nữa, đừng quấy rầy vợ chưa cưới của tôi, nếu không thì cậu không gánh vác được hậu quả đâu."
Nói xong anh ôm Hạ Như Yên nhảy về phía rừng rậm, tốc độ của thích khách nhanh đến mức gần như biến mất khỏi tầm mắt anh ta trong nháy mắt, mà anh ta vẫn còn đang tiêu hóa những tin tức vừa nãy trong đầu, rất lâu sau vẫn chưa tỉnh lại được.
"Bốp!"
Phong Khởi vừa mới dừng lại, đã bị trúng một cái tát của Hạ Như Yên, cô tức giận gầm lên: "Thả em xuống!"
"Không thả!" Phong Khởi cố chấp ôm cô, cho dù gò má in hằn năm vết ngón tay cũng không có ý định buông tay: "Diệu Diệu em không vui thì cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào em vui vẻ là được."
Hạ Như Yên tức giận đánh anh mấy cái, dùng hết sức lực giãy đạp muốn đứng xuống mặt đất, nhưng lúc này Phong Khởi bướng bỉnh giống như con bò, không những không thả cô ra mà còn đưa mặt đến gần, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Đánh đi đánh đi, miễn là em không tức giận nữa, muốn đánh bao nhiêu đều được."
Hạ Như Yên tức giận lại đẩy lồng ngực anh, trong lòng lại dâng lên ấm ức, nước mắt lập tức tràn mi tuôn ra. Nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, Phong Khởi bối rối, anh vội vàng đặt cô xuống mặt đất, vẫn ôm cô trong lòng như trước, dùng ngón tay lau nước mắt của cô, ai ngờ càng lau lại càng nhiều, không kiềm chế được chân tay càng luống cuống hơn nữa.
"Diệu Diệu? Em sao vậy? Đừng khóc mà, đều là anh không đúng, em đánh anh là được rồi, đừng khóc..."
Hạ Như Yên khóc rất ấm ức, không phát ra âm thanh, cố nén tiếng khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống đất, Phong Khởi đau đến mức tan nát cõi lòng, anh ôm mặt cô hôn lên, vừa hôn vừa nuốt hết nước mắt của cô vào trong miệng.
"Diệu Diệu, đừng khóc, em khóc như vậy làm anh đau lòng muốn chết rồi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...