Chương 28: Trời xui đất khiến
"Sao lại thế này? Diệu Diệu đi đâu rồi?"
Phó Thừa Thiệu hơi mơ hồ, đám người hầu đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó bước lên một bước, thật cẩn thận đáp lời: "Anh Phó, xế chiều hôm nay cô Hạ đột nhiên nói phải về nhà, thu dọn đồ đạc xong rồi rời đi..."
"Tại sao các người không nói cho tôi biết?"
Phó Thừa Thiệu nhíu mày lại, Diệu Diệu muốn đi, bọn họ không có tư cách ngăn cản, nhưng mà ít nhất có thể thông báo cho anh lập tức trở về chứ.
"Cô Hạ nói không cho chúng tôi nói với anh... Nếu không sẽ bảo anh đuổi việc chúng tôi..."
Người hầu rụt rụt cổ, giữa anh Phó và cô Hạ, bọn họ quyết đoán lựa chọn nghe lời cô Hạ, ai bảo anh Phó là tôi tớ của vợ chưa cưới chứ?
Phó Thừa Thiệu nghe xong, hay lắm, không tìm được lý do trách mắng người hầu nữa rồi, anh vẫy vẫy tay cho đám người hầu đi làm việc, gọi điện thoại cho Hạ Như Yên, vẫn là tắt máy như trước, chân mày của anh nhíu chặt hơn, ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay cô Hạ ở nhà đã làm những việc gì?"
Đám người hầu ngơ ngác nhìn nhau, một nữ giúp việc chần chừ nói: "Cô Hạ giữa trưa mới dậy, ăn cơm xong đến phòng làm việc ngồi một lát, lúc từ bên trong đi ra sắc mặt rất không tốt, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc..."
Phó Thừa Thiệu nghe vậy, trong lòng hơi lộp bộp, phòng làm việc sao? Anh lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào phòng làm việc, vừa đi vào bên trong nhìn thấy, quả nhiên là cửa gian phòng anh đặt cabin trò chơi kia đang khép hờ, đèn bên trong còn chưa tắt đi.
Thảm rồi, giờ phút này trong lòng Phó Thừa Thiệu chỉ có hai chữ này, anh ở lại một lát, lập tức xuống tầng gọi lái xe.
"Chúng ta đến nhà họ Hạ... Đợi đã." Phó Thừa Thiệu dừng bước, nói với người giúp việc lớn tuổi nhất trong số họ: "Thím Vương, tỳ hưu Dương Chi Bạch Ngọc mà lần trước chú hai tặng tôi đang để ở phòng sưu tầm bên cạnh, bà lấy ra đây giúp tôi đi, gói cẩn thận một chút."
Thấy thím Vương đi được vài bước, anh lại vội vàng nói thêm một câu: "Còn có khuy áo phỉ thúy tôi lấy được từ hội bán đấu giá từ thiện năm ngoái, cũng lấy ra đây bọc lại với nhau đi."
"Vâng."
Thím Vương đáp một tiếng rồi vội vàng chạy về phía phòng sưu tầm, bà là người giúp việc từ trong nhà đi theo Phó Thừa Thiệu đến đây, cho nên cũng gần như chịu trách nhiệm quản lý trong nhà này, bình thường Phó Thừa Thiệu đều giao những việc này cho bà làm.
Chỉ một lát sau, thím Vương đã mang hai chiếc hộp quay lại, Phó Thừa Thiệu nhận lấy đồ vật bước lên xe.
Dọc đường đi Phó Thừa Thiệu lại gọi điện thoại cho Hạ Như Yên hai lần nữa, vẫn tắt máy như trước, anh thấp thỏm cất điện thoại di động đi, xem ra Diệu Diệu giận thật rồi, hơn nữa còn cực kỳ tức giận.
Khi chạy đến nhà họ Hạ, Hạ Như Hãn đi ra đón tiếp, Hạ Tùng đi ra ngoài xã giao còn chưa quay về, hai người Phó Thừa Thiệu và Hạ Như Hãn ngồi trong phòng khách, bầu không khí có chút lúng túng.
Hai người cũng không biết nói gì, ai nấy đều im lặng, cuối cùng vẫn là Phó Thừa Thiệu không nhịn được nữa, mở miệng nói một câu: "... Anh cả."
Hạ Như Hãn: "..." Người anh em, hình như tôi còn ít tuổi hơn anh đấy.
Bắt đầu xong, Phó Thừa Thiệu cũng cảm thấy hình như không đến mức lúng túng như vậy, anh đẩy hai món quà đến trước mặt Hạ Như Hãn, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Đây là chút tấm lòng của tôi với anh cả và chú Hạ, xin đừng ghét bỏ."
Hạ Như Hãn nhìn thấy nụ cười vô cùng gượng gạo của Phó Thừa Thiệu đã cảm thấy dị ứng, anh ta khách sáo nhận quà, hỏi: "Không biết hôm nay anh Phó đến đây là..."
"Anh cứ gọi tôi là Thừa Thiệu được rồi." Phó Thừa Thiệu vẫn cười đến cứng ngắc như trước: "Đều là người một nhà cả, cần gì phải xa lạ như vậy chứ."
Hạ Như Hãn tỏ vẻ cực kỳ không thích ứng được! Trước đây khi anh ta còn đi theo ông Hạ xã giao đã từng gặp Phó Thừa Thiệu hai lần, mặt nghiêm túc lạnh như băng, giống như ai cũng đang nợ tiền anh vậy, bây giờ thế mà lại lộ ra vẻ mặt như thế này trước mặt anh ta, anh ta cảm thấy cực kỳ cay mắt!
"Vậy tôi không khách sáo nữa, Thừa, Thừa Thiệu..." Hạ Như Hãn kiên trì gọi một tiếng.
Nghe thấy tên mình được nói ra từ trong miệng Hạ Như Hãn, Phó Thừa Thiệu cũng nổi da gà toàn thân, quá gượng ép rồi! Anh sờ sờ cánh tay, sắp xếp lại câu chữ một lần nữa rồi mới mở miệng nói: "Là thế này, hôm nay Diệu Diệu cô ấy đột nhiên về nhà, cũng không thèm nói lại với tôi một tiếng, tôi hơi lo lắng nên đến xem một chút..."
Phó Thừa Thiệu bày tỏ ngắn gọn mục đích đến đây của mình, Hạ Như Hãn có chút không vui, em gái mình về nhà thì có gì mà phải lo lắng? Có điều ngại mặt mũi của Phó Thừa Thiệu, anh ta vẫn không nói gì, tiếp tục khách sáo nói: "Diệu Diệu không có chuyện gì, con bé nhớ chúng tôi cho nên về nhà ở thôi, bây giờ con bé đã ngủ rồi..."
Phó Thừa Thiệu vừa nghe, hỏng bét, rõ ràng là vợ yêu không muốn gặp anh mà, nhưng người ta cũng đã nói Diệu Diệu ngủ rồi, anh cũng không thể cố chấp đòi đi lên tìm cô được, lại rầy rà thêm một lát mới nói: "Vậy tôi về trước nhé, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón Diệu Diệu cùng đến công ty..."
"Hả?" Hạ Như Hãn nghi ngờ nhìn anh: "Diệu Diệu nói với tôi thời gian tới đều sẽ ở nhà mà, còn bảo tôi sáng sớm không được quấy rầy con bé, nói muốn ngủ đến giữa trưa."
Phó Thừa Thiệu: "..." Được rồi, vợ yêu nghĩ hết mọi cách trốn tránh anh rồi.
"Vậy trưa mai tôi lại đến tìm Diệu Diệu là được."
Phó Thừa Thiệu để lại những lời này, buồn bực ra khỏi nhà họ Hạ, anh đứng dưới cửa biệt thự nhìn lên trên, cũng không biết đâu mới là phòng của Hạ Như Yên, nhìn rất lâu, cuối cùng ủ rũ quay về nhà mình.
Vợ yêu không ở đây, đột nhiên lập tức chẳng còn chuyện gì để làm nữa rồi, Phó Thừa Thiệu thở dài, lấy áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa, anh vừa mới đi ra phòng ngủ, màn hình điện thoại di động vẫn ném trên giường đột nhiên sáng lên, bên trên là một tin nhắn của Tiểu Hỏa: Lão đại! Diệu Diệu đăng nhập rồi! Anh đang ở đâu thế?
Hạ Như Yên vừa lên mạng, tập thể các thành viên trong công hội như bị ném bom, cô quay về nhà mình, trong lúc nhất thời chẳng có việc gì để làm, bây giờ đã biết Phó Thừa Thiệu chính là Phong Khởi rồi, cô cũng chẳng còn kiêng kỵ gì nữa, dứt khoát vào trò chơi.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hốt Hốt: A a a a a a a a a Diệu Diệu! Cuối cùng cô cũng đã đăng nhập rồi!
Thiếu Nữ Đã Từng Sờ Mặt Tôi: Mẹ kiếp, thế mà Diệu Diệu lại đến đây.
Trong Tay Có Mỡ: Chị Diệu đến rồi! Nhớ cô lắm đấy!
Đây Là Một ID Rất Dài Tôi Không Tin Bạn Có Thể Gõ Xong Trong Vòng Năm Giây: Chị Diệu Diệu! Tôi đã gom đủ khoáng thạch lần trước còn thiếu rồi! Bây giờ sẽ gửi cho cô nhé!
Hạ Như Yên cười hì hì đáp lại mọi người: Xin chào mọi người nhé ~ Có nhớ tôi không?
Hàn Quảng: Tuy tôi muốn đáp lại cô một câu khẳng định, nhưng mà tôi sợ lão đại đánh tôi, không dám nói không dám nói.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hốt Hốt: Ha ha ha tôi nhớ chứ! Nhớ cô chết đi mất! Diệu Diệu, lão đại đâu? Tại sao không cùng lên mạng với cô?
Nhắc đến Phó Thừa Thiệu, sắc mặt Hạ Như Yên lạnh đi mấy phần: Tại sao tôi lại phải cùng lên mạng với anh ấy?
Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hốt Hốt: Hả? Lần trước lão đại đăng nhập còn nói không phải bây giờ hai người đã đính hôn rồi sao? Tại sao lại…
Hạ Như Yên nhạy bén nắm được tin tức trong đó: Lần trước anh ấy đăng nhập nói hai chúng tôi đính hôn rồi sao? Từ bao giờ?
Tiểu Hỏa mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không ổn lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời: Lâu lắm rồi, hơn nửa tháng thì phải? Hay là gần một tháng nhỉ? Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chẳng phải trước đó cô đã biến mất đột ngột sao? Sau đó anh ấy tìm cô khắp nơi, sau đó lại có một ngày anh ấy đột nhiên cũng không đăng nhập nữa, sau đó đại khái mấy ngày trôi qua, anh ấy lên mạng nói với chúng tôi là đã tìm thấy cô rồi, còn nói bây giờ cô chính là vợ chưa cưới của anh ấy…
Hạ Như Yên càng nghe càng nổi giận, hôm nay trong lúc vô tình cô vào gian phòng trong phòng làm việc kia, phát hiện ra cabin trò chơi của Phó Thừa Thiệu, đi tới nhìn thử, số hiệu 666, lúc đó cô cũng kinh ngạc đến ngây người. Nhớ rõ trước đó khi ở trong trò chơi Phong Khởi đã từng nói với cô số hiệu cabin trò chơi của mình rất dễ nhớ, là ba số sáu, nhìn thấy của Phó Thừa Thiệu cũng là ba số sáu, lại liên tưởng đến sự chuyển biến thái độ của Phó Thừa Thiệu từ sau khi hai người gặp mặt, lại thân thiết gọi cô là Diệu Diệu, hành động hàng ngày và phương pháp đối xử với cô cũng giống hệt như Phong Khởi, cô còn có gì không hiểu nữa sao? Vốn dĩ Phó Thừa Thiệu và Phong Khởi chính là một người! Hơn nữa sau khi suy nghĩ kỹ lại, gương mặt của Phó Thừa Thiệu cũng có mấy phần giống Phong Khởi, gương mặt của Phong Khởi cơ bản chính là bản xấu hơn của Phó Thừa Thiệu, thế mà lâu như vậy bản thân mình không hề nghĩ đến chuyện này!
Nhưng mà anh đã biết mình là ai từ lâu rồi, lại không nói ra, hai người ở bên nhau gần một tháng, có rất nhiều cơ hội có thể nói, anh đều không nói ra, càng bực mình hơn nữa là dựa theo thời gian mà Tiểu Hỏa vừa nói để xem xét, khi mình vừa dọn đến nhà anh chưa đến hai ngày, anh đã lên mạng tuyên bố tin tức này với mọi người rồi, tên khốn kiếp! Như vậy mà còn giấu cô! Nếu cô không phát hiện ra, có phải vẫn sẽ chẳng hay biết gì mãi hay không?
Hạ Như Yên cười lạnh một tiếng đáp: Có sao? Tại sao tôi lại không biết nhỉ? Đừng nhắc đến anh ấy nữa, lâu lắm rồi tôi không đăng nhập, cực kỳ ngứa tay, bây giờ lại mở bản đồ mới gì vậy? Ai dẫn tôi đi chơi đây?
Trong lúc mọi người tranh nhau tự đề cử, chỉ có Tiểu Hỏa cảm thấy là lạ, lén lút đăng xuất gửi tin nhắn cho Phó Thừa Thiệu: Lão đại! Diệu Diệu đăng nhập rồi! Anh đang ở đâu vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...