Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 27: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
_________________________________________

 
"A... Đừng mà..."
 
Hạ Như Yên nằm nghiêng trên giường, một chân bị nâng lên, người đàn ông từ phía sau ra sức cày cấy vùng đất màu mỡ của cô, không biết đã đâm đến điểm nhạy cảm nào, Hạ Như Yên lại run rẩy một lần tiết ra, dâm dịch từ chỗ giao hợp giữa hai người chảy xuống, khiến khăn trải giường bên dưới lại có thêm một vũng nước đọng mờ ám.
 
"Diệu Diệu lại nói dối rồi, rõ ràng cái miệng nhỏ ăn hăng say như vậy, nào có chỗ nào không muốn đâu? Hả?"
 
Phó Thừa Thiệu hung hăng chọc một nhát vào chỗ thịt mềm trong mật huyệt, Hạ Như Yên gần như hét chói tai lên đỉnh ngay lập tức, ánh mắt cô mơ màng, miệng nhỏ hơi há ra không ngừng thở dốc, còn chưa tỉnh ngủ đã bị người đàn ông nâng lên lăn qua lăn lại, có ai số khổ như cô chứ?
 
Mật huyệt mềm mại ẩm ướt bao trùm côn thịt cường tráng, cố hết sức mút côn thịt khổng lồ vào, Phó Thừa Thiệu hưởng thụ khoái cảm khiến cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, vừa cắm vừa vươn tay ra đằng trước nhéo âm hạch nhỏ của cô.
 

"A! Chỗ đó đừng mà... A..."
 
Hạ Như Yên bị anh nhéo đến mức run lên, một luồng dâm dịch lại phun ra, người đàn ông còn thừa cơ ngậm chặt vàng tai của cô tinh tế liếm mút, khiến dư vị cao trào càng kéo dài lâu hơn nữa.
 

Đêm qua cô gái nhỏ kêu đau eo, hại Phó Thừa Thiệu chỉ nhìn mà không được ăn, buổi sáng hôm nay anh tranh thủ khi Hạ Như Yên đã ngủ đến mơ màng, hỏi cô còn đau eo nữa không, vốn dĩ lúc trời tối Hạ Như Yên chỉ giả vờ thôi, lúc này ý thức không tỉnh táo đương nhiên sẽ nói lời thật lòng. Phó sói hoang vừa nghe thấy vậy ấn chặt chú dê non xuống bắt đầu giày vò, từ sáu giờ ăn thẳng đến tám giờ, bắt nạt dê non đến mức thoi thóp mới dừng tay.
 
"Khốn kiếp... Hu hu hu..."
 
Hạ Như Yên nước mắt đầm đìa nằm lì trên giường, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, cô đã dọn đến nhà họ Phó gần một tháng, Phó Thừa Thiệu hoàn toàn lật đổ hình tượng kiêu ngạo lạnh lùng ban đầu trong lòng cô, tên này hoàn toàn là một con sói hoang! Ngày nào cũng nghĩ đủ phương pháp bắt nạt cô, buổi tối ở nhà cũng coi như thôi đi, ba ngày hai lượt lại đòi làm một lần trong phòng làm việc, bây giờ mỗi ngày cô đến công ty của nhà họ Phó nhìn thấy thư ký Hà đều cảm thấy chột dạ, cứ luôn cảm thấy hình như anh ta nhìn xuyên qua thấy tất cả rồi. Tóm lại ngoại trừ mấy ngày đến kỳ kinh nguyệt ra thì không buông tha cho cô một ngày nào, à, mấy ngày đó cô cũng không được yên tĩnh, tay và bắp đùi cũng không được nhàn rỗi, cho dù bên dưới không được, người đàn ông cũng phải gặm cắn nửa thân trên của cô mấy lần rồi mới bỏ qua, loại đức hạnh tận dụng đến giọt cuối cùng như thế này quả thật giống y hệt như Phong Khởi, cô nghi ngờ có phải ở thế giới này, cô có duyên với loại đàn ông kiểu này hay không?
 
"Diệu Diệu, hôm nay mệt rồi, cũng đừng đến công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, buổi tối anh sẽ về sớm một chút."
 
Sau khi Phó Thừa Thiệu hôn lên tai cô, từ gáy kéo dài một đường đến sống lưng, Hạ Như Yên ừm một tiếng, hừ hừ nói: "Ừm, anh đi đi, tối nay về muộn một chút thì càng tốt hơn."
 
"Vậy không được, về muộn sẽ phải ngủ muộn, ảnh hưởng nhiều đến tinh thần của em ngày hôm sau lắm."
 

Phó Thừa Thiệu nghiêm túc nói, sau đó lại dốc sức hôn lên khắp người cô, mới thỏa mãn liếm liếm cô, đứng dậy đi rửa mặt.
 
Hạ Như Yên hoàn toàn không muốn để ý đến tên không biết xấu hổ này, trùm đầu ngủ thẳng cẳng, khi thức dậy đã là mười hai giờ trưa.
 
Ngáp dài đi xuống tầng ăn cơm xong, Hạ Như Yên rảnh rỗi đến phát chán, mới đi tới phòng làm việc của Phó Thừa Thiệu lật sách đọc xem, Phó Thừa Thiệu đã thông báo cho đám người làm trong nhà từ lâu rồi, Hạ Như Yên có thể đi vào tất cả gian phòng, cô chính là nữ chủ nhân của nơi này.
 
Đọc sách trong phòng làm việc một lát, lơ đãng phát hiện ra bên trong còn có một gian phòng nữa, Hạ Như Yên tò mò đi tới vặn nắm cửa, cửa không khóa, cọt kẹt một tiếng mở ra, mắt cá chân mảnh khảnh của cô gái từ cửa với vào, cảnh tượng bên trong hoàn toàn lộ ra trước mặt cô.
 

 
"Tổng giám đốc Phó, người của Ladmv Treasure đến rồi."
 
Phó Thừa Thiệu ngừng bút: "Đến rồi à? Mời bọn họ đến phòng khách, tôi lập tức đến ngay."
 
"Tổng giám đốc Phó, đây là kế hoạch chúng tôi thiết kế dựa theo yêu cầu của anh, mời anh xem qua."
 

Người của Ladmv Treasure mang nụ cười cung kính trên mặt, đặt bản thảo xuống trước mặt Phó Thừa Thiệu.
 
Phó Thừa Thiệu gật đầu, cẩn thận chu đáo viết một tờ giấy, trong lúc đó thường xuyên hỏi đối phương mấy câu, một tiếng sau, bước đầu anh quyết định được hai cái, dùng tay chỉ vào nói: "Theo các anh thấy, cô gái hai mươi hai tuổi sẽ thích cái nào hơn?"
 
Hôm nay có hai người của Ladmv Treasure đến đây, đúng lúc trong đó có một người phụ nữ, cô ta lễ phép hỏi: "Xin hỏi bình thường cô gái này thích trang sức theo phong cách nào? Tính cách như thế nào?"
 
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt của Phó Thừa Thiệu không tự giác dịu dàng hơn, anh đặt ngón tay lên môi, chậm rãi nói: "Cô ấy không đeo trang sức gì cả, nhưng có lẽ thích những thứ hoài cổ một chút, tính cách sao, khá thoải mái, có đôi khi thích xấu hổ, có chút làm nũng, khá cố chấp với những chuyện đã quyết định nhưng sẽ không quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, đa số thời gian đều rất thông minh, thỉnh thoảng lại hơi ngốc một chút..."
 
Phó Thừa Thiệu bắt đầu nói mãi không ngừng, thư ký Hà và hai người của Ladmv Treasure cũng hơi lúng túng, đã từng gặp người ta khoe khoang tình cảm, nhưng chưa từng nhìn thấy ai khoe khoang tình cảm như vậy, mấy phút sau, Phó Thừa Thiệu mới ngừng miêu tả, người phụ nữ kia cười khan ha ha, nói: "Thật sự là hâm mộ vợ chưa cưới của tổng giám đốc Phó, có thể có người chồng chưa cưới tỉ mỉ như anh."
 
Phó Thừa Thiệu cười cười: "Không, cô hẳn nên hâm mộ tôi mới phải."
 
Không đợi đối phương kịp suy nghĩ cẩn thận, anh đã nói tiếp: "Được rồi, bây giờ cô có thể đưa ý kiến cho tôi, dựa theo tính cách riêng của cô ấy phỏng đoán xem cô ấy thích cái nào hơn rồi chứ?"
 
Người phụ nữ này gật gật đầu: "Dựa theo lời kể của anh, tôi nghĩ vợ chưa cưới của anh có vẻ sẽ thích cái này hơn."
 
Đầu ngón tay của cô ta dừng ở bên trên một bản thảo trong số đó, tạo hình chiếc nhẫn được vẽ trên đó, thân nhẫn được mấy viên kim loại không theo quy tắc khảm thêm kim cương vỡ quấn quanh tạo thành, giống như cành cây quấn thành, trên đỉnh là một viên kim cương hình giọt nước, xung quanh có kim cương vỡ bao bọc, có kèm theo những chi nhánh kéo dài, nhìn tổng thể hơi giống với vòng nguyệt quế của công chúa trong truyền cổ tích.
 
Phó Thừa Thiệu sờ sờ dưới cằm, trong đầu hiện ra dáng vẻ Hạ Như Yên đeo chiếc nhẫn này trên tay, lẩm bẩm nói: "Hẳn là rất đẹp..."

 
"Hơn nữa viên kim cương năm cara mà anh đã chọn kia làm thành hình dạng như vậy cũng vô cùng phù hợp, còn có thể tránh khỏi trường hợp vì thể tích của kim cương mà khiến cho chiếc nhẫn quá cồng kềnh."
 
Đối phương nói êm tai, Phó Thừa Thiệu đồng ý gật đầu, giải quyết dứt khoát: "Được, lấy cái này đi, đại khái bao lâu có thể làm xong?"
 
"Chiếc nhẫn này sẽ do thợ thủ công trình độ cao nhất của chúng tôi tập trung chế tạo cho anh, cho nên về mặt thời gian có lẽ sẽ hơi lâu, có lẽ khoảng một tháng đến một tháng rưỡi..."
 
"Một tháng." Phó Thừa Thiệu cắt ngang lời đối phương, nói như đinh đóng cột: "Trong một tháng nhất định phải chế tạo xong."
 
Đối phương cũng không rầy rà, đáp ứng ngay lập tức: "Được, nếu tổng giám đốc Phó yêu cầu như vậy, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực chế tạo ra chiếc nhẫn cầu hôn hoàn hảo nhất cho anh."
 
Trong mắt Phó Thừa Thiệu lộ ra vẻ hài lòng, quyết định xong mấy chi tiết nữa với đối phương rồi về phòng làm việc.
 
Nghĩ đến một tháng sau, anh sẽ dùng chiếc nhẫn này cầu hôn Diệu Diệu, nhịp tim của Phó Thừa Thiệu không kiềm được nhanh hơn mấy nhịp, anh muốn đợi sau khi quyết định xong thời gian hôn lễ mới nói thật với Diệu Diệu mình chính là Phong Khởi. Trải qua mấy ngày gần đây, anh nhận ra được Diệu Diệu đã hoàn toàn chấp nhận anh rồi, hơn nữa còn thường xuyên thể hiện sự quyến luyến với anh, nghĩ đến đây, trong lòng người đàn ông dâng lên chút ngọt ngào, anh có thể cảm nhận được, Diệu Diệu thích anh. Cho nên cứ như vậy đi, đợi sau khi cầu hôn xong sẽ chuẩn bị lễ cưới, đến lúc đó hãy nói cho cô biết, chồng chưa cưới của cô cũng chính là Phong Khởi trong trò chơi, Diệu Diệu... Có khi nào sẽ tức giận không? Nếu cô tức giận, mình xin lỗi thôi, mãi đến tận khi cô hết giận mới thôi.
 
Phó Thừa Thiệu nghĩ như vậy, thật ra từ tận đáy lòng cũng không cho rằng Hạ Như Yên sẽ tức giận đến mức nào được, trong thời gian chung sống này, sự thấp thỏm không yên ban đầu trong lòng anh cũng đã tiêu tan không còn sót lại chút nào, tình cảm giữa hai người tốt như vậy, chuyện anh là Phong Khởi vốn dĩ chính là vui mừng thêm gấp mấy lần, hơn nữa chuyện hai người ở trong trò chơi và bên ngoài đều có thể yêu nhau, đây không phải là duyên phận đã định trước thì là cái gì?
 
Vì vậy tối hôm đó Phó Thừa Thiệu vui mừng khấp khởi về đến nhà, lại phát hiện ra người đã đi mất trong nhà trống rỗng, vợ chưa cưới của anh ngay cả một câu cũng không để lại cho anh đã đóng gói thu xếp quay về nhà mình rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui