Chương 18 - Trời xui đất khiến
“Ô……”
Hạ Như Yên che thái dương, cố hết sức mở mắt ra, đầu cô giống như sắp nứt ra, da đầu căng đến phát đau.
“Đinh, hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ trước mắt là khôi phục lại trạng thái bình thường, và tiến hành nhiệm vụ bình thường.”
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu cô, Hạ Như Yên nhíu mày, xoa xoa huyệt Thái Dương, không hiểu rõ những lời này lắm: “Cái gì? Nhiệm vụ bình thường?”
“Nhiệm vụ trước mắt là khôi phục lại trạng thái bình thường, và tiến hành nhiệm vụ bình thường.”
Hệ thống lại lặp lại một lần nữa, lúc này Hạ Như Yên mới hiểu ra, cô đột nhiên ngồi bật dậy, khiếp sợ hỏi: “Khôi phục lại bình thường? Tức là gì?”
Qua vài giây hệ thống mới đáp lại: “Hôn ước đã được khôi phục, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ bình thường.”
Hôn ước được khôi phục? Hạ Như Yên không dám tin che miệng mình lại, sao cô mới chỉ ngủ một giấc mà hôn ước đã được khôi phục rồi? Cô bắt đầu cố gắng nhớ lại sự việc xảy ra trước khi cô uống say, việc này cũng không quan trọng lắm, nhưng khi hình ảnh cô dùng chai rượu đập lên đầu Phó Thừa Thiệu hiện lên ở trong đầu, quả thực Hạ Như Yên muốn dùng một phát súng bắn chết chính mình.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy??? Cô vốn định đi cầu xin nhưng sao lại biến thành việc lấy bình rượu đập lên đầu người ta? À! Đúng rồi, hình như là vì anh muốn đổi ý? Hạ Như Yên đi tới đi lui ở trong phòng, vỗ tay bốp một cái, đúng! Nhưng anh lại muốn đổi ý! Vốn dĩ đã nói nếu cô uống hết một chai rượu thì sẽ suy nghĩ về việc không rút vốn nữa, kết quả cô còn chưa uống hết một nửa chai anh đã không cho cô uống tiếp, quả thật đáng giận, nam tử hán nhất ngôn xuất ý*, tứ mã nan truy, sao có thể lật lọng chứ?
(*) Người đàn ông một lời đã định, bốn con ngựa cũng không thể đuổi kịp
Tuy nhiên vì sao hôn ước lại được khôi phục? Hạ Như Yên đầu óc mờ mịt đứng giữa phòng, sau khi cô đi ngủ còn xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là…… Hạ Như Yên nhanh chóng kiểm tra thân thể mình xem có gì khác thường hay không, cô cởi bỏ cúc áo xem xét, trên người trắng nõn sạch sẽ, lại giơ tay xem xét thân dưới, ừm, rất bình thường, không có gì bất ổn.
Quái lạ, cũng không bị mất trí nhớ sau khi say rượu, vậy thì sao lại đột nhiên khôi phục hôn ước? Hạ Như Yên vắt hết óc suy nghĩ cũng không hiểu nguyên nhân, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, cô chạy tới phòng tắm rửa mặt, mùi rượu trên người đã ám cô đến mức sắp không mở được mắt ra.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, Hạ Như Yên cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, lúc này đã là buổi chiều, cô xuống lầu nhờ người hầu làm cơm chiên, lúc cô đang ăn thì Hạ Như Hãn trở về nhà.
“Anh!”
Hạ Như Yên đứng lên gọi anh không ngừng, Hạ Như Hãn nhìn thấy cô, lập tức đi tới, sờ sờ cái trán của cô rồi nói: “Thế nào? Có thấy khỏe hơn không? Có bị đau đầu không?”
Hạ Như Yên lắc đầu, cầm lấy tay Hạ Như Hãn hỏi: “Anh, ngày hôm qua sao anh lại tới đó?”
Hạ Như Hãn vừa nghe thấy vậy, liền tức giận gõ một cái vào trán cô: “Em còn không biết xấu hổ mà hỏi à, không phải nói em cứ ở yên trong nhà sao? Sao lại tự ý chạy đi tìm Phó Thừa Thiệu? Cũng may không xảy ra chuyện gì, nếu không thì em định làm cha tức chết hay sao?”
Hạ Như Yên nhanh chóng nhận lỗi, thấp thỏm nói: “Ngày hôm qua sau khi em uống say có xảy ra chuyện gì không?”
Ánh mắt Hạ Như Hãn chợt có chút lay động, do do dự dự nói: “Thật ra đã xảy ra một chuyện…… Phó Thừa Thiệu ra điều kiện cho em là uống hết một chai rượu thì anh ta sẽ đồng ý không rút vốn, hơn nữa sẽ khôi phục hôn ước.”
Hạ Như Yên ngây ngẩn cả người, hả? Không phải Phó Thừa Thiệu nói sẽ cân nhắc việc không rút vốn sao? Cũng không hề nhắc tới hôn ước mà.
Nhìn nét mặt Hạ Như Yên, Hạ Như Hãn chỉ nghĩ chắc là do cô uống nhiều rượu nên nhất thời không nghĩ ra, vỗ vỗ bả vai cô nói: “Tóm lại là Phó Thừa Triệu sẽ không rút vốn, hơn nữa vẫn sẽ giữ nguyên hôn ước với em như bình thường, hôm nay anh ta còn đặc biệt gọi điện thoại xin lỗi chuyện lúc trước với cha, xin phép mấy ngày nữa để em tới nhà anh ta một chuyến, nói muốn bàn bạc một chút về chuyện kết hôn với em.”
“Kết hôn?” Hạ Như Yên kêu lên thất thanh, cô không nghe lầm chứ? Ngày hôm qua cô còn ăn nói khép nép cầu xin anh vì chuyện rút vốn, sao hôm nay lại trở thành việc đối phương muốn bàn bạc chuyện kết hôn với cô? Rốt cuộc trong lúc cô ngủ đã xảy ra chuyện gì chứ?
“Anh, sau khi em uống say thật sự không xảy ra chuyện gì chứ? Sao đột nhiên anh ta lại nhắc tới việc kết hôn vậy?” Hạ Như Yên không tin được hỏi lại, chuyện này rất không hợp lý.
“Ôi, không phải sau khi em uống say đã dùng chai rượu đánh Phó Thừa Thiệu sao,” Hạ Như Hãn cố gắng nhớ lại, “Sau đó anh đi thì anh ta hỏi anh gọi em là gì, sau đó lại hỏi em cái gì đó…… Ai da, anh không nhớ nữa, lúc ấy anh thấy trên đầu anh ta đều là rượu và mảnh thuỷ tinh, nhìn rất doạ người, cũng may anh ta hoàn toàn không có biểu hiệu tức giận gì… Ai, nói đi cũng phải nói lại, không phải là anh ta bị em đánh cho ngu ngốc rồi chứ?”
Hạ Như Yên cũng hoàn toàn không hiểu tại sao lại như vậy, thôi bỏ đi, đến lúc đó gặp Phó Thừa Thiệu rồi nói sau, cô hất đầu một cái, nói với Hạ Như Hãn: "Thế anh ta bị thương nặng không? Khi nào thì em phải đi gặp anh ta?”
“Vết thương của anh ta anh cũng không rõ lắm, nhưng mà chảy nhiều máu như vậy chắc hẳn là cũng không nhẹ đâu…… Anh ta nói mấy ngày nữa sẽ gọi cho em, em gái, em hãy suy nghĩ thật kỹ bây giờ nên làm gì đi, chuyện em đánh anh ta anh cũng đã giấu cha, sợ cha mà biết sẽ không chịu nổi, cũng may hôm nay Phó Thừa Thiệu gọi điện thoại cho ông ấy cũng không nhắc đến chuyện này.” Nói đến đây, Hạ Như Hãn lại cảm thấy có chút lo lắng, “Em nói xem Phó Thừa Thiệu liệu có mượn cơ hội này để trả thù em không? Nếu không thì mấy ngày nữa để anh đưa em đi?”
Hạ Như Yên do dự nói: “Nhưng, nhưng nếu anh ta thật sự muốn trả thù em thì cần gì phải dùng đến cách quanh co lòng vòng như vậy?”
Hạ Như Hãn nghĩ cũng đúng, tóm lại hiện giờ nguy cơ tạm thời được loại bỏ, anh xoa đầu em gái, dặn dò: “Anh có cảm giác Phó Thừa Thiệu này tính tình không ổn định lắm, đến lúc găp mặt em nên nói chuyện cẩn thận một chút, đừng có bướng bỉnh, tốt nhất hãy xin lỗi anh ta, nếu không anh sợ một ngày nào đó anh ta lại làm chuyện xấu.”
“Vâng, em biết rồi, anh yên tâm đi.” Hạ Như Yên gật gật đầu.
Quay trở lại bàn ăn, Hạ Như Yên hoàn toàn không còn tâm trạng ăn uống, tất cả những chuyển biến này cô không thể tưởng tượng được, vì sao cô làm Phó Thừa Thiệu bị thương nhưng anh không những không tức giận, lại còn khôi phục hôn ước và hủy bỏ việc rút vốn? Chẳng lẽ thật sự muốn từ từ tra tấn cô hay sao?
Tóm lại đưa đầu vào là một đao, rụt đầu cũng là một đao, dù sao lát nữa gặp anh là sẽ biết, tự mình suy nghĩ miên man cũng không giải quyết được chuyện gì, việc gì tới sẽ tới, vì nhiệm vụ, cô sẽ nhẫn nhịn, Hạ Như Yên nuốt một miếng cơm chiên cuối cùng.
………………………………………
Phó Thừa Thiệu nằm ở trên giường bệnh, đỉnh đầu quấn băng trắng, ông Phó ngồi ở bên cạnh cười nhạo anh: “Con được lắm, bình thường không gần phụ nữ, lần này lại bị một cô gái đánh vào đầu.”
“Cô gái gì mà cô gái, đó là vị hôn thê của con.” Phó Thừa Thiệu lạnh mặt sửa lại đúng lời của ông.
“Vị hôn thê?” Ông Phó khịt mũi coi thường, “Cha nghe nói người ta vẫn luôn có cảm tình rất tốt với thanh mai trúc mã, hơn nữa đây là cháu dâu đính ước từ bé trước kia ông nội đã chọn cho con, bây giờ đã là thời đại nào rồi, nào còn cổ hủ như lúc trước chứ, cha cho rằng con đã hủy bỏ hôn ước từ lâu rồi, không ngờ còn kéo dài tới tận bây giờ.”
“…… Không phải là con đã quên rồi sao, từ trước tới nay con chưa từng gặp cô ấy, hơn nữa, thanh mai trúc mã gì chứ, cô ấy và người kia không có quan hệ gì.”
Thật ra tình cảm giữa Phó Thừa Thiệu và cha anh với ông nội cũng không thân thiết lắm, đứa trẻ này là năm đó cụ Phó và cụ Hạ trò chuyện vui vẻ thuận miệng nói ra, lúc ấy Hạ Như Yên mới bốn tuổi, mà Phó Thừa Thiệu cũng mới mười tuổi, căn bản là do tuổi tác anh còn nhỏ không hiểu chuyện, mà ông Phó cũng lười tranh cãi với người cha tính tình ngoan cố của mình, cho nên hai cha con đều không để chuyện hôn ước này ở trong lòng.
Sau đó nhà họ Hạ bên kia đi tìm Phó thị cầu xin rót tiền đầu tư, ông Phó cảm thấy việc này cũng không phải không có lợi với Phó thị, cho nên đã đồng ý, hai nhà bắt đầu hợp tác như vậy, bên cạnh đó còn có cái danh hôn ước. Về phần Phó Thừa Thiệu sau khi lớn lên mà nói, loại đính hôn của thế hệ trước chọn cho thế hệ sau gì đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì với anh, cho nên anh coi việc này như không khí, đã vứt lên trên chín tầng mây từ lâu, nếu không phải do một số việc hợp tác với Hạ thị lúc trước của chú hai chuyển giao đến tay anh, chỉ sợ bây giờ anh còn không nhớ ra bản thân mình có vị hôn thê.
“Không, khi còn nhỏ các con đã gặp nhau một lần rồi.” Cha Phó nhắc nhở anh, lại hỏi, “Không phải con chưa từng chú ý tới cô ấy sao? Sao lại biết cô ấy và người kia không có quan hệ gì?”
Phó Thừa Thiệu chỉ cảm thấy đau đầu, nhẫn nại nói với cha: “Tóm lại là sau này con lại có tình cảm với cô ấy, có được không?”
“Vậy vì sao lúc trước con còn muốn từ hôn?” Ông Phó vẫn cố truy đuổi không bỏ, hoàn toàn không màng tới con trai còn đang bị thương.
“…… Bởi vì xảy ra một số hiểu lầm, nhưng mà hiện giờ đã giải quyết xong rồi, hôn ước của con và cô ấy cứ theo lẽ thường thôi.” Trong lòng Phó Thừa Thiệu nghĩ lại mà hoảng sợ, may mắn tối hôm qua anh nhận ra Diệu Diệu, nếu không thì……
Nghĩ đến dáng vẻ cô ngửa đầu uống rượu, anh lại hận không thể đánh chết chính mình, sao có thể làm khó cô như vậy? Hơn nữa cho dù cô không phải là Diệu Diệu, anh cũng không thể dày vò người khác như vậy, mấy ngày nay cảm xúc xấu đã làm ảnh hưởng tới lý trí của anh, Phó Thừa Thiệu day day giữa trái, thở dài một hơi.
“Được rồi, con quyết định là được, ngày mai cha phải phải tới Pháp với mẹ con, nếu trì hoãn quá lâu sẽ khiến bà ấy nghi ngờ, chuyện con bị thương cha cũng không nói cho mẹ con biết, đỡ khiến bà ấy lại lo lắng.” Ông Phó đứng lên cài lại những chiếc cúc áo khoác chưa đóng, “Cha đi đây, con nhớ dưỡng thương cho tốt.”
“Vâng, phiền cha hỏi thăm mẹ thay con.”
Ông Phó và bà Phó hàng năm đều ở nước ngoài, hai vợ chồng cực kỳ tình cảm, Phó thị là do một tay ông Phó sáng lập ra, nhưng từ khi Phó Thừa Thiệu học xong quay về nước, ông đã giao lại toàn bộ công ty cho anh, sau đó đi khắp nơi tiêu dao với vợ, cho nên người quản lý Phó thị bây giờ chính là Phó Thừa Thiệu.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, Phó Thừa Thiệu vừa tự trách mình, vừa cảm thấy vui sướng, mặc dù đỉnh đầu còn hơi đau nhưng hề không làm ảnh hưởng tới tâm trạng đang rất kích động của anh, anh tìm được Diệu Diệu rồi, cuối cùng anh cũng tìm được Diệu Diệu rồi!
Thì ra cô ở gần anh như vậy, mà anh lại luôn ngu ngốc đẩy cô rời xa anh, đúng vậy, anh thật sự quá ngu ngốc… Cũng may ngày đó cô tìm mọi cách để gặp anh, nếu hai người không gặp nhau, liệu có phải anh sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ cô hay không? Mà Hạ thị bị anh rút vốn sẽ không gượng dậy nổi, cuộc sống của Diệu Diệu cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Nghĩ đến cảnh ngộ Hạ Như Yên sẽ phải trải qua, trong lòng Phó Thừa Thiệu không ngăn được suy nghĩ hoảng sợ và hối hận, nhưng may mắn hai người vẫn có duyên với nhau, nếu không thì thật sự sẽ lỡ mất thời cơ tốt.
Lúc trước anh cảm thấy cô rất tàn nhẫn, bỏ anh mà đi luôn, sau đó khi đã biết chân tướng lại cảm thấy hai người có thể quay lại, chỉ sợ cô vì chuyện hôn ước mà không thể không từ chối anh, may mắn thay, anh lại chính là vị hôn phu của cô ấy. Anh chỉ gặp mặt cô một lần từ lúc còn nhỏ, nếu không phải cha anh vừa nhắc nhở anh, anh còn tưởng rằng hai người chưa từng gặp nhau, mà sau nhiều năm anh cũng chưa bao giờ tiếp xúc với cô, chuyện hôn ước từ nhỏ này đối với anh chỉ là một chuyện vừa buồn cười vừa vớ vẩn, nếu không phải gặp được cô, anh sẽ lười đến mức không thèm huỷ bỏ hôn ước, ai muốn trực tiếp đi xử lý loại chuyện buồn cười này chứ? Nhưng mà anh vô tình thích cô ở trong trò chơi.
Một khi đã như vậy, dĩ nhiên là anh sẽ chấm dứt cái gọi là hôn ước này, theo lễ phép, anh nên gọi điện thoại hẹn Hạ Tùng ra gặp mặt, hai bên nói chuyện rõ ràng với nhau, giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng. Xóa bỏ điểm cản trở nhỏ này, anh sẽ đủ tư cách chính thức theo đuổi Diệu Diệu, chỉ là không ngờ tới, trời xui đất khiến, Diệu Diệu lại chính là Hạ Như Yên, Hạ Như Yên lại chính là Diệu Diệu.
Anh biết Diệu Diệu chỉ vì sợ anh rút vốn đầu tư nên mới đến tìm anh để khôi phục lại hôn ước, hai người không hề tiếp xúc với nhau nhiều năm như vậy, rõ ràng đều không coi đối phương là gì, Diệu Diệu muốn khôi phục lại hôn ước đương nhiên không phải là vì anh, nhưng anh cảm thấy Diệu Diệu không sai, mỗi người đều phải gánh vác một chút trách nhiệm cho gia đình của mình, Diệu Diệu muốn giữ được lợi ích cho Hạ thị, không có gì đáng trách.
Hiện giờ tâm tư của anh rất mâu thuẫn, vừa muốn nói với cô mình chính là Phong Khởi, lại vừa muốn giấu cô, để xem cô có thể thích mình ở hiện thực hay không. Chắc chắn là cô có cảm tình với Phong Khởi, nếu không với tính cách của cô sẽ không bao giờ chấp nhận cử chỉ thân mật giữa hai người như vậy, hơn nữa ở chung với cô trong trò chơi, anh cũng có thể cảm nhận được việc cô thích mình không phải là giả.
Nhưng cô vì hôn ước, lại bỏ rơi Phong Khởi… Nghĩ đến đây, Phó Thừa Thiệu vô cùng buồn bực, cho nên anh biết tình cảm của cô với Phong Khởi không sâu nặng như anh dành cho cô, đối với cô mà nói anh chỉ là đối tượng yêu trên mạng, nhưng Diệu Diệu đối với anh lại là người anh muốn bầu bạn cả đời này.
Vậy thì… trước hết anh sẽ không nói, anh thật sự rất muốn biết, Diệu Diệu có thể thích anh ở hiện thực hay không, chờ khi hai người có tình cảm với nhau, anh sẽ nói cho Diệu Diệu biết mình chính là Phong Khởi, đến lúc đó chẳng phải là một bất ngờ rất lớn hay sao?
Quyết định xong, khóe miệng Phó Thừa Thiệu khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại, tuy rằng vết thương của anh không nghiêm trọng nhưng cũng cần phải tĩnh dưỡng, chờ thêm mấy ngày nữa ổn định hơn, anh sẽ hẹn gặp Diệu Diệu, nếu không dáng vẻ đầu quấn đầy băng vải này quả thật rất khó coi. Vì muốn cho Diệu Diệu một ấn tượng tốt, lúc trước bác sĩ từng muốn cạo tóc của anh cũng bị anh nhất quyết phản đối, sao anh có thể để đầu trọc đi gặp Diệu Diệu được, quá ảnh hưởng tới hình tượng.
…………………………………………
Qua mấy ngày hồi hộp chờ đợi, quả nhiên Hạ Như Yên nhận được điện thoại của Phó Thừa Thiệu, giọng nói của đối phương rất khác so với lúc trước, không hề lạnh lùng như băng nữa, mà lại vô cùng lễ phép dường như còn mang theo chút dịu dàng.
“Hạ tiểu thư, không biết hôm nay cô có rảnh không? Có thể đến nhà tôi một chuyến hay không?”
“A, có, có, anh hãy nói cho tôi địa chỉ của anh, tôi sẽ đi qua đó.”
“Không cần, cô cứ ở nhà chờ, tôi cho tài xế tới đón cô.”
Hai người nói vài câu khách sáo xong thì tắt điện thoại, nghe giọng nói của đối phương tựa như hoàn toàn không hề tức giận, Hạ Như Yên vẫn không thể tưởng tượng được tắt di động, chẳng lẽ người này thật sự bị đánh đến choáng váng đầu óc rồi sao?
Rất nhanh tài xế đã đến đón Hạ Như Yên tới nhà họ Phó, bước vào cửa nhà họ Phó dưới sự dẫn dắt của người hầu, Hạ Như Yên lo lắng đến mức lòng bàn tay ứa mồ hôi, đây cũng không phải là ngôi nhà chính của nhà họ Phó, mà là bất động sản khác mà Phó Thừa Thiệu đã mua, ngày bình thường anh đều ở đâu, thỉnh thoảng mới về nhà chính.
Những điều này đều là người hầu đón tiếp nói với cô, thái độ cực kỳ cung kính, không hổ là người hầu nhà Phó Thừa Thiệu, tố chất thật sự rất khác người, Hạ Như Yên âm thầm gật đầu hài lòng.
“Hạ tiểu thư, thiếu gia đang ở trên lầu ba chờ cô, mời cô lên lầu.” Người hầu ấn cửa thang máy trong nhà, mời Hạ Như Yên đi vào.
Hạ Như Yên đứng trong thang máy, sửa lại tóc một chút, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, vất vả mới có cơ hội bắt đầu lại nhiệm vụ, cô không thể làm hỏng thêm một lần nữa.
Hít một hơi thật sâu, sau đó Hạ Như Yên bước ra cửa thang máy, lúc cô nhìn thấy rõ bố cục căn phòng, bỗng cảm thấy giật mình, không ngờ chỗ này lại là phòng ngủ của Phó Thừa Thiệu. Giữa căn phòng rộng lớn kê một chiếc giường lớn, đuôi giường là một loạt ghế sô pha thoải mái, phía trước còn có bàn trà, cách bài trí căn phòng đơn giản mang theo hơi thở mạnh mẽ, đường cong cứng rắn, lại sử dụng sắc màu xám ấm áp làm chủ đạo, khiến cho phòng ngủ tăng thêm vài phần ấm áp.
Phía bên trái giường ngủ toàn bộ đều là cửa sổ sát đất, một người đàn ông đang đứng ở phía trước của sổ quay lưng về phía Hạ Như Yên, thân hình anh cao lớn cân xứng, vai rộng chân dài, ở trong mắt Hạ Như Yên, có loại cảm giác vô cùng quen thuộc. Cô do dự một chút, lễ phép lên tiếng: “Anh Phó, quấy rầy rồi.”
_______________________________________________________________
Phó Thừa Thiệu: Thật ra anh muốn say rượu mất lý trí làm loạn cùng em, nhưng em đã đánh anh thành như vậy, em xem anh còn làm loạn được sao?
Thật ra lý do Phó Thừa Thiệu hẹn ông Hạ ra nói chuyện chính là, tiếp tục hợp tác, chỉ có điều cái hôn ước này về sau chúng ta đừng nhắc lại nữa, cụ thể là chuyện gì xảy ra trong lòng tôi và ông đều biết rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...