Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 17: Trời xui đất khiến
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

“…Anh Phó, anh có thể suy xét lại một chút không……” Hạ Như Yên hơi hơi hé miệng, cuối cùng phun ra mấy chữ từ trong cổ họng, cô cũng không biết nên nói thêm gì, trong đầu trống rỗng.
 
Vốn dĩ Phó Thừa Thiệu muốn đuổi cô cút đi, sau khi nghe thấy âm thanh khẽ run rẩy của cô gái kia, không nhịn được dừng lại một chút, lúc Hạ Như Yên vừa mới lên tiếng nói chuyện anh đang nghĩ chuyện của Diệu Diệu, căn bản không chú ý nghe, bây giờ nghe được cô nói, không biết tại sao, trong lòng có loại cảm giác không thể nói được.
 
Lúc này một người bạn ở bên cạnh cũng nói giúp Hạ Như Yên: “Thừa Thiệu, nếu không cậu cho cô ấy một cơ hội đi, cô bé ấy cũng quá đáng thương……”
 
Một cô bé nũng nịu đúng ở trước mặt như vậy, ăn nói khép nép cầu xin tha thứ, chỉ cần không phải là người có ý chí sắt đá, ai mà nhẫn nhịn được không mềm lòng chứ?
 
Phó Thừa Thiệu đè nén loại cảm giác quái dị ở trong lòng xuống, khoé mắt liếc nhìn rượu trên bàn, mở miệng nói: “Được, tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
 
Anh vươn ngón tay ra gõ gõ chai Whisky nói: “Rượu này, cô uống hết một chai, thì tôi sẽ cân nhắc không rút vốn khỏi Hạ thị, thế nào?”
 

Hạ Như Yên nghe vậy có chút sững sờ, một chai Whisky? Một mình cô uống hết? Không biết tửu lượng của nguyên chủ như thế nào, trước kia cô đã từng xử lý nửa chai Whisky, sau đó ngủ ở nhà suốt một ngày, đầu cũng tương đối đau, những chỗ khác đều ổn.
 
Mà mấy người khác cũng cảm thấy yêu cầu này của Phó Thừa Thiệu có hơi làm khó người khác, nhìn qua cô bé này rất lịch sự nhã nhặn tuổi tác lại nhỏ, tửu lượng chắc chắn sẽ không tốt, nhao nhao lên tiếng khuyên can,

 
“Thừa Thiệu, cần phải vậy sao?”
 
“A Thiệu cậu cũng đừng làm khó người ta……”
 
Phó Thừa Thiệu vẫy vẫy tay, ngăn những người khác nói, cười lạnh: “Chịu hay là không chịu? Cho cô ba giây suy nghĩ, một, hai…
 
“Tôi đồng ý!” Hạ Như Yên không kịp suy nghĩ, dường như là lập tức lên tiếng đồng ý, cô không có thời gian lại đi nghĩ những việc khác, chỉ có thể bắt lấy một cơ hội cuối cùng, hơn nữa cô cũng đã từng uống nửa chai rượu, nghĩ là một chai cũng không là cái gì, cùng lắm thì về nhà nằm hơn hai ngày. Nếu chỉ cần uống hết một chai Whiskey là có thể giải quyết nhiệm vụ, vậy có thể nhẹ nhàng hơn lúc trước cô đi khắp nơi cố gắng hết sức hao phí nước bọt với nhiều người.
 
Cô cầm lấy một chai rượu, nghiêm túc nói với Phó Thừa Thiệu: “Anh Phó, tôi sẽ uống hết bình rượu này, nhưng mà hy vọng anh có thể tuân thủ lời hứa của anh.”
 
Tim Phó Thừa Thiệu đập nhanh một chút, loại cảm giác này lại tới nữa, anh không nói gì, làm tư thế mời, Hạ Như Yên hít sâu một hơi, chuẩn bị một lát, cầm lấy chai rượu rót vào trong miệng mình.
 

Rượu mạnh được rót vào trong yết hầu cô, bỏng cháy thực quản cô, Hạ Như Yên uống mấy ngụm thì ho khan, cũng không chịu thua quệt miệng một chút rồi lại tiếp tục uống.
 
Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ quật cường này của cô, trong lòng Phó Thừa Thiệu hơi hơi thắt lại, anh nhíu chặt đôi mày đẹp, cẩn thận đánh giá Hạ Như Yên, dáng người cao gầy, mặc áo thun màu trắng và quần short jean, đôi chân dài trắng nõn không tì vết, lúc cô ngẩng đầu uống rượu, cần cổ dài mảnh khảnh lộ ra đường cong hoàn mỹ, cổ họng không ngừng lên xuống, lên xuống…… Càng nhìn Phó Thừa Thiệu càng cảm thấy không thích hợp, dáng vẻ cô uống rượu sao lại quen mắt như vậy?
 
Lúc này Hạ Như Yên đã uống được một phần tư, cô lại rượu mạnh làm sặc một lần nữa, dùng mu bàn tay che lại đôi môi đang ho khan dữ dội, lúc này một người bạn của Phó Thừa Thiệu mở đèn trần lên, ánh sáng ấm áp sáng ngời lập tức chiếu sáng rõ ràng toàn bộ phòng bao.
 
Giây phút thấy rõ khuôn mặt Hạ Như Yên kia, Phó Thừa Thiệu ngơ ngẩn, giống như…… Có điểm tương tự với Diệu Diệu? Không đúng, nhìn qua Diệu Diệu thành thục hơn cô, nhưng mà thân hình dường như không khác lắm? Anh cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, theo bản năng đứng lên đi đến trước mặt Hạ Như Yên cẩn thận đánh giá.
 
Đỉnh đầu vừa vặn cao đến miệng anh, vóc người cũng không khác mấy…… Anh lại nhìn lên trên mặt cô, quét qua quét lại mấy lần, cuối cùng dừng lại ở một vết nốt ruồi mơ hồ lộ ra bên trái tóc mai của cô. Trong lòng Phó Thừa Thiệu giống như bị va vào một cái mạnh, anh vội vàng bắt lấy tay Hạ Như Yên nói: “Em đừng uống.”
 
Lúc này Hạ Như Yên sắp uống hết một phần ba, cảm giác say đã lên đầu, thấy Phó Thừa Thiệu ngăn cản, lập tức kéo nhẹ chai rượu kia, nấc một cái rồi nói: “Anh Phó, anh cũng không thể nói lời mà không giữ lời, tôi uống hết, thì anh hãy suy nghĩ sẽ không rút vốn.”
 
Phó Thừa Thiệu lập tức gật đầu: “Ừm, anh nói sẽ giữ lời, em đừng……”
 
Anh còn chưa nói xong, Hạ Như Yên vừa lòng gật gật đầu, ngửa đầu tiếp tục rót rượu vào trong miệng, Phó Thừa Thiệu kinh ngạc, lập tức duỗi tay ngăn cản: “Đừng uống, em đừng uống, anh có việc muốn hỏi em……”
 

Hạ Như Yên giận dữ, cầm chặt cái chai không cho Phó Thừa Thiệu lấy đi, cô nâng cao âm lượng nói: “Sao anh lấy rượu của tôi! Có phải muốn đổi ý rồi không!?”
 
“Không phải, không phải anh muốn đổi ý, anh muốn hỏi em có phải chơi…… Em đừng uống…”
 
Cô gái say rượu không dễ ứng phó như vậy, tính tình Hạ Như Yên ngang bướng, cầm rượu không quan tâm bất cứ thứ gì liều mạng rót rượu vào miệng, Phó Thừa Thiệu chỉ có thể đưa tay kéo lấy chai rượu, Hạ Như Yên vừa nhìn thấy, càng tức giận, nói uống hết một chai thì cho tôi cơ hội, bây giờ lại không cho tôi uống, không có chữ tín! Tiểu nhân! Vì thế cô càng thêm hăng say lấy lại chai rượu với Phó Thừa Thiệu.
 
“Em buông tay……” Phó Thừa Thiệu không dám dùng quá nhiều sức,  sợ cô bị thương, như vậy cứ thế hình thành tình huống đoạt tới cướp đi.
 
“Không buông! Đây là rượu của tôi!” Hạ Như Yên lớn tiếng ồn ào.
 
Hai người không ai nhường ai, Hạ Như Yên càng ngày càng chếch choáng, thấy người đàn ông xấu xa này lật lọng, cơn tức giận trong lòng lập tức bùng lên, càng ngày càng táo bạo,
 
“Xoảng”
 
Ngay lập tức, phòng bao yên tĩnh, mấy người ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời không ai biết chuyện gì xảy ra, Phó Thừa Thiệu đứng tại chỗ, rượu từ đỉnh đầu chảy xuôi xuống, ở giữa còn xen lẫn mấy mảnh thuỷ tinh và mấy vết đỏ tươi. Hạ Như Yên đầy đắc ý cầm nửa chai rượu nói: “Thằng nhóc kia, cướp rượu của bà đây, đập chết mày!”
 
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, một người đàn ông nôn nóng vọt vào trong hô lên: “Diệu Diệu!”
 
Vốn dĩ Phó Thừa Thiệu bị đập đến hơi ngốc nghe thấy tên này, đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạ Như Hãn xông tới giữ bả vai Hạ Như Yên quan sát, quan tâm hỏi: “Diệu Diệu em không sao chứ? Sao lại có mùi rượu nồng như vậy? Em uống rượu sao?”
 

“Ha ha, anh, sao anh lại tới đây ~~” Hạ Như Yên thấy anh trai tới, vứt bỏ nửa chai rượu trong tay, cười hì hì ôm cổ anh ấy, thân mật dựa vào làm nũng.
 
Hạ Như Hãn xông đến phá vỡ sự yên lặng của phòng bao, mấy người khác lập tức bừng tỉnh, ùa lên, đỡ lấy Phó Thừa Thiệu, xem xét vết thương trên đỉnh đầu anh, gọi điện thoại cho xe cứu thương, vây xung quanh anh chật như nêm cối.
 
Phó Thừa Thiệu dùng sức đẩy người che ở trước mặt anh ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Hạ Như Hãn, gằn từng chữ một nói: “Anh gọi cô ấy là gì?”
 
Lúc này Hạ Như Hãn mới thấy dáng vẻ Phó Thừa Thiệu, hoảng sợ, theo bản năng trả lời: “Diệu Diệu.”
 
Phó Thừa Thiệu cảm thấy có chút choáng váng, anh nhắm mắt lại, qua hai giây lại mở ra, hỏi Hạ Như Yên: “Có phải em chơi Đại Lục Dục Vọng hay không?”
 
Hạ Như Yên đang làm nũng với Hạ Như Hãn, nghe vậy thì quay đầu làm mặt quỷ với Phó Thừa Thiệu nói: “Không chơi! Sau này cũng sẽ không chơi!”
 
Mấy chữ ngắn ngủi, lại giống như đấm một cú thật mạnh lên ngực Phó Thừa Thiệu, anh nhìn Hạ Như Yên, há miệng thở dốc, thân mình nghiêng ngả ngã xuống ầm ầm.
 
————————————————————————————————
 
Ngày mai sẽ có một chương to, có 4000 từ, tương đương với gộp hai chương làm một, sẽ nói rõ ràng việc hôn ước. Sau đó tôi muốn nhấn mạnh lại một chút, nam chính xuyên qua sau nữ chính, cũng không phải là ở thế giới này ngay từ đầu đâu, cho nên anh ta và nữ chính đều là nhân vật được thêm vào trong tiểu thuyết, chỉ là nữ chính có ký ức, mà anh ta không có ký ức của thế trước trước.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui