Chương 16- Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lúc đến được Phó thị thì đã là năm giờ chiều, lần này Hạ Như Yên không có đi tới sảnh chính mà cũng không có đi tới cổng nhà xe, cô đỗ xe ở trước một đầu ngõ đối diện Phó thị. Khoảng cách để sử dụng [ĐỊNH VỊ NHÂN VẬT] là bán kính 6km, tính ra diện tích cũng đủ lớn cho nên cô không cần phải tới quá gần. Giờ phút này, Hạ Như Yên đang tranh thủ mở ra túi trữ vật của hệ thống và ấn dùng vật phẩm, vừa ấn xong thì ngay lập tức thấy góc trên cùng bên trái xuất hiện một cái bản đồ nhỏ gần gần trong suốt, phía trên có một điểm đỏ nho nhỏ, đó chính là vị trí của Phó Thừa Thiệu.
Ngồi trong xe đợi đến chín giờ tối, Hạ Như Yên rốt cục mới thấy điểm đỏ kia bắt đầu di chuyển, trong lòng vừa thầm nghĩ độ rủi ro của việc này, còn vừa chú ý động thái của điểm đỏ ấy, đợi đến khi điểm đỏ đi ra khỏi tòa nhà của Phó thị, cô vỗ vỗ ghế tài xế: “Chú Vương, bây giờ cháu chỉ đường, chú lái xe đi.”
Cái định vị này thật sự rất có hiệu quả, rất dễ theo dõi hành tung của Phó Thừa Thiệu, sau một khoảng thời gian thì xe của Phó Thừa Thiệu dừng lại ở trước một câu lạc bộ tư nhân, Hạ Như Yên nhìn thấy anh ta xuống xe rồi bước vào hội sở.
“Giờ làm sao đi vào?” Hạ Như Yên nhíu mày, vừa lúc cô đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng chú Vương tài xế nói: “Đúng rồi, tôi biết cái hội sở này, trước kia thiếu gia đến đây nhiều lần rồi, tiểu thư chỉ cần nói tên thiếu gia ra rồi xác minh thân phận một chút là có thể vào được.”
Hạ Như Yên thầm vui mừng trong lòng, đúng là cứu người đúng thời điểm, cô mang theo thẻ căn cước bỏ trong túi quần, tay không đi vào trong hội sở. Quả nhiên như lái xe nói, cô chỉ vừa nói ra mình là em gái của Hạ Như Hãn, đồng thời đưa thẻ căn cước cho nhân viên nhìn qua là có thể dễ dàng đi vào.
Hạ Như Yên đi thẳng theo hướng điểm đỏ đang được đánh dấu trên bản đồ, cô dừng bước trước một cái rạp nhỏ, nắm nắm bàn tay, âm thầm động viên chính mình, “Hôm nay mình mặc kệ hết mọi thứ, trông chờ vào vận may thôi!”
Còn chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra, một người đàn ông nhã nhặn mang kính mát bước ra từ bên trong, nhìn thấy Hạ Như Yên đứng ở trước cửa thì lập tức ngẩn người: “Hả? Mình nhớ rõ là hội sở này không có loại phục vụ này mà.”
Hạ Như Yên nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, khóe miệng cô giật giật nói: “Chào ngài, tôi đến đây để tìm ngài Phó Thừa Thiệu......”
“À, thì ra là tìm A Thiệu! Thật sự xin lỗi.” Gã đeo kính bỗng chợt nhận ra, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Hạ Như Yên vài lần, ánh mắt lóe lên một sự bất ngờ, “Cô gái à, tuy cô có lòng rồi nhưng mà tôi khuyên cô một câu, hôm nay cậu ta tâm tình không tốt, tốt nhất là......”
“Ai đến đây tìm tôi?” Bên trong vọng đến một giọng nói lười biếng và lạnh lẽo, không biết sao mà Hạ Như Yên dường như cảm thấy có chút quen tai.
Nếu Phó Thừa Thiệu đã nghe thấy được rồi thì có ngăn lại cũng chả có tác dụng gì, gã đeo kính mát nghiêng người sang một bên cúi người xuống một chút rồi mời Hạ Như Yên đi vào, cô nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng bước vô bên trong.
Trong làn sương lấp lóe ánh đèn lờ mờ, có mấy chai rượu được mở nắp ra đặt ngăn nắp ở trên bàn, bên cạnh đó còn có mấy bình đã uống hết. Ngoại trừ gã đeo kính, bên trong còn có ba người khác ngồi ở trên ghế sa lon, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trực giác nói cho cô biết, cái hình bóng cao lớn nhất ở bên trong đó nhất định chính là Phó Thừa Thiệu, cô đi thẳng về phía người đó, mở miệng nói một cách nhỏ nhẹ, mang theo một vẻ cung kính, “Chào ngài Phó, tôi là Hạ Như Yên, hôm nay tôi tới đây để bày tỏ sự chân thành xin lỗi của mình đối với ngài.”
Phó Thừa Thiệu không nói câu nào chỉ nhíu nhíu mày một chút, ra hiệu cho cô cứ tiếp tục nói tiếp đi, Hạ Như Yên nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng may là không có bị đuổi ra ngay lập tức, như vậy thì vẫn còn có hy vọng, cô đừng ở một bên vừa nói một hồi xin lỗi vừa cẩn thận quan sát Phó Thừa Thiệu từng li từng tí, nhưng mà dù có nói thế nào thì sắc mặt của anh ta cũng không thay đổi mảy may, rất khó mà nắm bắt được.
Lúc này Phó Thừa Thiệu đang cực kỳ bực bội, trước giờ anh vẫn chưa từng phải trải qua cái cảm giác như thế này, vốn dĩ anh đã thích một người khác từ trước rồi, trong lòng luôn luôn chờ mong được cùng kết hôn và sống hạnh phúc với cô gái ấy đến bạc đầu, nhưng đến gần đây không nghĩ hiểu sao cô ấy lại bỗng rời xa anh, chỉ duy có một phong thư được gửi đến, bên trong chỉ chứa một chiếc nhẫn và một miếng ngọc phỉ thúy do đích thân cô ấy tự tay chế tác, nội dung chỉ có đôi câu vài lời, cô ấy nói không muốn tình cảm trong game phát triển thành tình cảm thật sự, sau này cũng không vào game nữa, cuối cùng cô ấy nói mật mã tài khoản và kho cho anh, nói là muốn làm chút cống hiến cuối cùng cho công hội.
Anh ngay lập tức viết một bức thư gửi lại nhưng mà cũng không có hồi âm, cứ mỗi đêm anh lại đăng nhập vào game ngồi chờ cô ấy cả buổi, buổi sáng cũng phải bỏ ra hai giờ để xem thử cô ấy có vào game hay không, đồng thời còn đưa số điện thoại của mình cho Tiểu Hỏa và Đại Kiểm, mong hai người họ nếu có thấy Diệu Diệu lại online thì hãy gọi cho anh ngay lập tức.
Thế nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu, anh cảm thấy cô ấy thật là độc ác, tình cảm của hai người cứ nói không cần là không cần như vậy sao, thậm chí ngay cả lời tạm biệt cuối cùng mà cũng không tự mình nói với anh. Anh đã từng liên hệ với nhà phát hành game, nhưng cho dù anh có đưa ra điều kiện gì thì bên kia cũng không chịu nói cho anh biết thông tin của Diệu Diệu, chỉ nói là không thể để lộ thông tin cá nhân của người chơi được. Anh dường như là bị sụp đổ, suốt 28 năm cuộc đời trôi qua, lần đầu tiên anh thích một người, nhưng ai ngờ chút tình cảm này vừa mới bắt đầu mà đã bị cô ấy tự tay dập tắt.
Không bao lâu sau khi mà anh và cô ấy xác định mối quan hệ ở trong game, anh đang xử lý chút công vụ với Hạ thị thì nhớ lại lúc nhỏ mình có một cái hôn ước với tiểu thư bên đó, anh không do dự ngay lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tùng để mà gặp mặt, sau đó nói muốn hủy bỏ hôn ước với đối phương, bên đó còn phải dựa vào tài chính của Phó thị để mà vận hành công ty cho nên làm sao dám phản đối, chuyện này nhanh chóng được giải quyết.
Vứt đi cái hôn ước này xong, anh cảm thấy có lẽ mình đã đủ xứng đôi với Diệu Diệu, chỉ cần cô ấy không ngại tuổi tác của anh là được. Đến một hôm, chính cô ấy xác nhận là không ngại tuổi tác của anh, nhưng mà lúc anh mở lời nói muốn gặp cô thì cô lại chần chờ, cuối cùng anh chỉ đành lùi lại một bước, cho cô ấy thời gian để suy nghĩ, hai người cứ tiếp tục mối quan hệ lúc trước là được, cô ấy cũng đồng ý.
Nhưng mà còn chưa kịp thấy cô ấy ngoài đời thật thì cô ấy đã vứt lại một phong thư đó rồi biến mất không dấu vết, mặc kệ anh làm gì cũng không tìm được cô ấy, lúc nhìn thấy phong thư kia được gửi tới, anh choáng váng rất lâu, anh không thể tin nổi bao nhiêu tâm sức chờ đợi của mình lại nhận được kết quả thế này, rõ ràng là hai người đã đồng ý là vẫn tiếp tục mối quan hệ trước đó đã không phải sao?
Lo lắng và bực bội, bất an và thấp thỏm, còn có vô số cảm xúc rối ren, lo sợ không yên cứ lan tràn trong trái tim của anh, anh không biết phải làm sao mới tìm được cô ấy, tựa như mình là một tên đần vậy, đúng vậy thôi, rõ ràng tình yêu trên mạng ai cũng biết là chuyện khó có thể tin tưởng, nhưng mình cứ đâm đầu vào rồi để cho mình sụp đổ như vậy, nói ra thì có biết bao nhiêu người sẽ chê cười mình chứ? Thế nhưng anh vẫn không thể khống chế mình được, không có cô ấy, tim của anh như là trở nên trống rỗng, ăn ngủ không được, cứ luôn sợ hãi từ đó mình sẽ không được gặp lại cô ấy nữa.
Ngay vào lúc Phó Thừa Thiệu đang bị chôn chân giữa bao nhiêu cảm xúc rối ren này thì Hạ Như Yên cứ hết lần này tới lần khác dây dưa với anh, lần đầu tiên cô gọi điện thoại tới, anh còn có thể nhẫn nại mà nói với cô vài câu, nhưng mà lại không ngờ cô lại là kẻ không biết điều, không chỉ không chịu chấp nhận hiện thực mà còn không ngừng tới quấy rầy anh. Phó Thừa Thiệu vốn là đang cực kỳ tức giận thì bị kích thích như vậy cho nên ngay lập tức rút vốn của Hạ thị, để xem xem Hạ Như Yên còn dám tới quấy rầy anh nữa hay không!
Nhưg không nghĩ tới ngay cả khi Hạ thị loạn lên hết mà cô vẫn còn dám tìm tới cửa. Phó Thừa Thiệu lạnh lùng liếc nhìn cô gái đứng trước mặt mình, từng tia sáng len lỏi vào từ trước cửa, cho khuôn mặt của cô bị bóng tối che lại, anh nhìn không rõ, cũng không muốn xem làm gì, mặc cho cô nói xin lỗi một hồi lâu, anh cười lạnh lùng đánh gãy lời nóic của cô: “Đi đi, chuyện rút vốn tôi cũng không thay đổi quyết định đâu, cô có thể đi rồi.”
Hạ Như Yên nói hồi lâu thành thật tỏ rõ sự áy náy của mình không nghĩ lại vẫn là kết quả như vậy, cô mơ hồ nhìn anh, vì sao người nay lại có lòng dạ ác độc đến thế cơ chứ? Hôn ước mà nói hủy là hủy sao, nói rút vốn là rút vốn sao, chuyện sống chết của cả Hạ thị trong mắt anh ta cũng không đáng là gì sao?
————————————————————————————————————————
Hạ Như Yên: “Anh thật nhẫn tâm.”
Phó Thừa Thiệu: “Em mới thật nhẫn tâm.”
Hạ Như Yên: “Anh nhẫn tâm.”
Phó Thừa Thiệu: “Em nhẫn tâm.”
Hạ Như Yên: *Oa oa khóc lên.
Phó Thừa Thiệu: “Tốt tốt tốt, anh nhẫn tâm anh nhẫn tâm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...