Chương 14: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Như Nên đã rời khỏi giường, chuẩn bị một bộ quần áo thật khéo léo hào phóng, rồi yêu cầu tài xế trực tiếp chở cô đến dưới lầu Phó Thị.
Nhìn tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị, Hạ Như yên hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào.
"Xin chào, tôi đến gặp tổng giám đốc Phó Thừa Thiệu, xin hỏi bây giờ anh ta có ở công ty không?"
Hạ Như Yên lịch sự hỏi nhân viên tiếp tân, đối phương vừa nghe cô tìm Phó Thừa Hiệu, vẻ mặt lập tức có một chút thần kỳ, khách khí trả lời: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Hạ Như Yên chần chờ lắc đầu một cái: "Không có... Nhưng cô cứ nói với anh ta là Hạ Như Yên của Hạ thị đến tìm, anh ta sẽ biết là ai."
Đối phương vừa nghe cô không có hẹn trước, biểu cảm lại thay đổi, kéo ra một nụ cười cứng nhắc nói: "Thật xin lỗi tiểu thư, nếu không có hẹn trước, tổng giám đốc sẽ không gặp cô, hay là cô hẹn trước rồi hãy quay lại."
Hạ như yên cũng biết mình tùy tiện đến đây như thế, tỉ lệ bị sập cửa vào mặt là rất cao, cô do dự trong chốc lát rồi nói: "Vậy bình thường mấy giờ anh ta tan tầm thế? Tôi có thể chờ anh ta ở đại sảnh."
Khóe miệng của tiếp tân hơi co rút trả lời: "Chuyện này rất khó nói... Có lúc tổng giám đốc của chúng tôi tan ca từ sớm nhưng cũng có lúc tương đối trễ, nếu cô bằng lòng chờ có thể đến khu vực ngồi chờ."
Cũng chỉ có thể như vậy, Hạ Như Yên nói một tiếng cảm ơn với tiếp tân rồi đi đến khu vực chờ, ngồi xuống ghế sô pha, vừa chơi di động vừa để ý tới tình hình ở cửa thang máy. Đợi hơn nữa giờ cô mới đột nhiên nhớ tới bản thân căn bản còn không biết Phó Thừa Thiệu lớn lên thế nào! Bận bịu tìm kiếm ảnh chụp Phó Thừa Thiệu trên điện thoại, ảnh vừa xuất hiện, Hạ Như Yên lập tức sửng sốt, khá lắm, tên Phó Thừa Thiệu này cũng đúng là đẹp trai thật, ngũ quan thâm thúy, mang theo một chút hương vị nhiệt huyết, dáng người thon dài, nhìn qua cao hơn một mét tám hoặc là mét chính, chặc chặc, đúng là vừa có tiền vừa đẹp trai, sao nguyên chủ tại lại không thể bỏ đi suy nghĩ hủy bỏ hôn ước với một báu vật như vậy chứ? Nhìn khuôn mặt đẹp trai này có mấy phần nhìn quen mắt, phỏng chừng giống với một ngôi sao nước ngoài nào đó, thật là xuất chúng, nghĩ như thế, Hạ Như Yên nhìn thêm vài lần mới thoát khỏi giao diện tìm kiếm, bắt đầu chơi mấy trò chơi trên di động.
Chờ ở Phó Thị đến ba giờ chiều, Hạ Như Yên vẫn không đợi được đến khi Phó Thừa Hiệu xuất hiện, bụng cô đói đến dán vào lưng, dứt khoát gọi chút thức ăn ngoài, sau đó một mình ngồi trong khu vực đợi ăn đồ ngọt.
Tiếp tân nhìn Hạ Như Yên đầy khinh bỉ, may là thức ăn mà cô ăn không có mùi, nếu không cô ta nhất định sẽ gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài, phụ nữ tìm đến tổng giám đốc không phải là không có, nhưng không có ai giống như cô ăn đồ ăn ở đại sảnh, có còn muốn hình tượng của bản thân không? Có điều những người phụ nữ muốn hình tượng kia cũng không gặp được tổng giám đốc, bởi vì tổng giám đốc chỉ đi đến gara, chưa bao giờ rời khỏi bằng đại sảnh. Nhưng mà các cô ấy không vào được gara, thỉnh thoảng có mấy người thông minh đợi ở cửa gara nhưng vẫn bị xe của tổng giám đốc bỏ xa, không một ai có thể gần gũi với anh.
Hạ Như Yên hoàn toàn không biết mình đang làm chuyện vô ích, cô ăn điểm tâm xong lại tiếp tục chờ đến mười giờ tối, nhìn số lượng người ra khỏi thang máy giảm dần, trong lòng thở dài, xem ra hôm nay không đợi được, gọi điện thoại cho tài xế chờ ở gần đó tới đón cô, kế hoạch ngày thứ nhất tuyên bố thất bại.
Đến nhà, Hạ Tùng và Hạ Như Hãn đều chỉ cho rằng cô ra ngoài chơi với bạn bè, nghĩ dù sao thì tài xế theo cô cũng không nói gì. Hạ Như Yên trở lại phòng của mình, đứng ở cửa phòng sách, nhìn về phía khoang trò chơi một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không nằm xuống.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hạ Như Yên đi đến Phó Thị trước giờ làm việc, suốt cả một ngày vẫn không chờ được Phó Thừa Thiệu, trong lòng cô vô cùng sốt ruột, vào sáng sớm ngày thứ ba lại gọi cho Phó Thừa Thiệu một lần nữa.
"Alo?" Vẫn là cái chất giọng tràn ngập từ tính ấy.
"Phó tiên sinh chào ngài, tôi là Hạ Như Yên, liên quan đến chuyện hôn ước, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội gặp mặt ngài nói chuyện..."
"Hạ tiểu thư!" Thanh âm đối phương không hề có một chút nhiệt độ : "Tôi nghĩ rằng lần trước tôi đã nói rất rõ với cô, chuyện hôn ước đã chắc chắn, không thể thay đổi, mong cô tự lo lấy, đừng tiếp tục quấy rầy tôi."
"Xin ngài cho tôi một cơ hội thôi! Chúng ta gặp mặt nói chuyện một chút, nói không chừng ngài sẽ thay đổi chủ ý..." Hạ Như Yên vội vàng khẩn cầu.
"Không thể!" Đối phương nói xong hai chữ này thì cúp điện thoại, Hạ Như Yên lại gọi tới, tiếng nói nhắc nhở bên kia đã tắt máy.
Làm sao bây giờ... Hạ Như Yên chán nản ngồi bệt xuống giường, xem ra Phó Thừa Thiệu đã quyết tâm hủy bỏ hôn ước, lẽ nào nhiệm vụ lần này của cô thật sự chỉ có thể chờ đợi thất bại ư?
Cô càng nghĩ lại càng không cam lòng, nhanh chóng rửa mặt trang điểm, tiếp tục đến Cao ốc Phó Thị.
"Ôi, tiểu thư cô không được đi tới..." Tiếp tân chạy tới ngăn cản cô bước vào thang máy, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, chỉ có thể chứng kiến cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt mình.
Trước khi Hạ Như Yên đến đã thăm dò Hạ Như Hãn, văn phòng tổng giám đốc ở tầng ba mươi sáu, cô vừa rời khỏi thang máy lập tức đi vào bên trong, lại bị ngăn cản ở ngay cửa lớn.
"Ngại quá, xin hỏi vị tiểu thư này cô muốn tìm ai?" Tiếp tân khách khí mà xa cách dò hỏi.
"Tôi tìm Phó Thừa Thiệu, phiền cô nói với anh ta một tiếng." Hạ Như Yên đứng lại.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Không có, nhưng anh ta biết tôi, chỉ cần cô nói cho anh ta biết tôi là Hạ thị..."
"Thật không tiện." Tiếp tân đánh gãy lời cô nói: "Nếu quý khách không có hẹn trước, tổng giám đốc sẽ không gặp cô, mời cô hẹn rồi hãy trở lại."
Hạ Như Yên có chút gấp gáp, âm lượng không tự chủ cất cao mấy phần: "Phiền cô để tôi vào, chỉ một lúc thôi, anh ta biết tôi, thật đấy!"
"Tiểu thư, mời cô lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến." Trong giọng nói của tiếp tân mang theo cảnh cáo, không phải cô ta chưa từng gặp qua những người tự tiện xông vào như vậy, mỗi lần giải thích đều chồng chất rắc rối, nhưng chỉ cần cô ta để người kia vào, bát cơm này cũng không cần nữa.
Hạ Như Yên hao hết miệng lưỡi vẫn không thể vào bên trong, chỉ đành ỉu xìu chán nản đi xuống lầu, tiếp tân ở đại sảnh nhìn thấy cô, không nhịn được lườm một cái: "Tiểu thư, sao cô có thể trực đi lên tầng chứ? Như vậy là không phù hợp với quy định."
"Ừ, thật xin lỗi." Hạ Như Yên tỏ ý xin lỗi cô, lại đi đến khu vực chờ ngồi xuống, bắt đầu một ngày dài chờ đợi trong vô vọng.
......
"Tại sao vừa nãy bên ngoài lại ồn ào như vậy?"
Phó Thừa Thiệu ngồi trước bàn làm việc, biểu cảm lạnh nhạt, khí áp trong phòng làm việc thấp đến đáng sợ, hai ngày nay tâm tình của anh vô cùng xấu, toàn bộ tầng ba mươi sáu đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo làm anh tức giận.
Thư ký Hà cẩn thận từng li từng tí nói: "Tổng giám đốc, khi nãy bên ngoài có một cô gái đến tìm ngài, nói là cái gì Hạ, đã bị tiếp tân mời đi."
"Hạ?" Phó Thừa Thiệu nhíu mày, chợt phản ứng lại: "Là Hạ thị sao?"
"Hình như là vậy, hình như hai, ba hôm nay cô ta cũng ở đại sảnh dưới lầu đợi gặp ngài, hôm nay không biết làm sao thừa cơ tiếp tân không chú ý đã để cho cô ta đi lên..."
Tâm trạng của Phó Thừa Thiệu vốn đã cực kỳ không tốt nghe vậy lại càng xấu hơn mấy phần, cười lạnh nói: "Loại phụ nữ không biết điều, tôi thấy cuộc sống cô ta trải qua quá yên ổn, muốn tìm chút chuyện làm cho gia đình mình."
Trong lòng thư ký Hà hoảng sợ, chẳng lẽ tổng giám đốc muốn làm chuyện gì với Hạ thị? Lúc này Phó Thừa Thiệu lại nói: "Tiếp tân làm việc kiểu gì vậy? Còn để người như thế chạy đến quấy nhiễu sự thanh tĩnh của tôi, người này đừng mong chờ tiền thưởng quý, Phó Thị không nuôi những người này đến ăn cơm trắng."
Thư ký Hạ liên tục nói phải, quay đầu phân phó, khiến cho tiếp tân ở tầng một bị người lãnh đạo trực tiếp gọi lên lên mắng một trận, đồng thời sau khi cô ta biết được tiền thưởng một quý của bản thân không còn, quả thật hận không thể đánh chết Hạ Như Yên,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...