Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 13: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Sau khi Hạ Như Yên sửa soạn lại bản thân sạch sẽ khoan khoái thì lập tức xuống lầu ăn cơm, trong lúc ấy Hạ Như Hãn sẽ thỉnh thoảng liếc trộm cô, bộ dạng muốn nói lại thôi. Nuốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng xuống, rốt cục Hạ Như Yên không nhịn được nữa: "Anh, anh muốn nói gì thì nói đi, kìm nén có mệt hay không?"

 
Hạ Như Hãn có phần hơi ngượng ngùng sờ mũi: "Bị em nhìn ra rồi..."
 
Hạ Như Yên đẩy ghế đứng lên, kéo Hạ Như Hãn kéo trên ghế salông ngồi xuống: "Thế nào? Là có chuyện gì sao?"
 
Hạ Như hãn rối rắm một lúc, mới ấp a ấp úng mở miệng nói: "Diệu Diệu, em... có phải biết chuyện... Hôn ước rồi hay không?"
 
Nghe anh nhắc đến hôn ước, Hạ Như Yên nhíu mày lại theo phản xạ: "Hôn ước? Hôn ước thế nào?"
 
Hạ Như Hãn dè dặt hỏi: "Cái đó, không phải em đang buồn đang vì chuyện huỷ bỏ hôn ước ư"
 

Hạ Như Yên lập tức ngây ngẩn cả người: "Hủy bỏ hôn ước?"
 
Hạ Như Hãn vừa nhìn đã rõ cô thật sự không biết, biết bản thân hiểu nhầm rồi, nhưng chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói cho cô, bây giờ nói cũng không sao, vì vậy anh ta hắng giọng nói: "Là thế này, hai tháng trước bên phía Phó thị đề nghị hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà, nhưng đầu tư sẽ triển khai như thường lệ, cha nghĩ hủy bỏ cũng tốt, nếu như em gả vào nhà có gia thế như vậy, khi bị bắt nạt chúng ta không có cách nào ra mặt thay em, nên đã đồng ý."
 
Truyệc được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nhìn Hạ Như Yên không lên tiếng, lại nói: "Anh thấy mắt em có hơi sưng, còn tưởng rằng em nghe được chuyện hôn ước nên không vui đấy ha ha ha anh đã nói rồi, em cũng chưa gặp Phó Thừa Hiệu quá hai lần, làm sao lại vì chuyện như vậy mà không vui..."
 
Giọng nói của Hạ Như Hãn càng ngày càng nhỏ xuống, anh ta nhìn sắc mặt Hạ Như Yên dần trở nên cực kỳ khó coi, vô thức lẩm bẩm.
 
"Hệ thống! Tại sao hôn ước bị hủy bỏ mà không có nhắc nhở?" Ở trong đầu, Hạ Như Yên sốt ruột hỏi hệ thống, vừa điều chỉnh thanh trạng thái làm nhiệm vụ, quả nhiên mạch tiến độ đã trở thành màu xám tro, biểu thị trạng thái nhiệm vụ trước mắt đang khác thường. Nhưng nếu như hôn ước đã hủy bỏ từ hai tháng trước, chẳng lẽ không phải ngầm thừa nhận nhiệm vụ thất bại ư? Sao cô còn có thể an toàn ở lại thế giới này?
 
"Người thi hành mệnh lệnh, thời hạn nhiệm vụ là đến khi nguyên chủ trong nguyên tác hủy bỏ hôn ước mới thôi, hiện tại cách thời điểm ấy vẫn còn ba tháng, dựa theo giả thiết của hệ thống, chỉ tiến hành nhắc nhở trước khi nhiệm vụ thất bại 24 giờ." Sau mấy giây, giọng nói máy móc của hệ thống trả lời.
 
Thì ra là như vậy, cho nên cô vẫn chấp hành nhiệm vụ như trước đúng không? Hạ Như Yên thầm thở phào, lại hỏi: "Như vậy tôi chỉ cần khôi phục hôn ước trước thời điểm đó, có phải thì sẽ không bị đánh giá là nhiệm vụ thất bại hay không?"
 
"Đúng."
 

Hạ Như Yên yếu ớt ngã phịch xuống ghế sô pha, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, chuyện vừa nãy đã dọa cô sợ, đối với một người mới mà nói, chỉ có ba cơ hội thất bại liên tiếp, cô không thể bảo đảm với bản thân lần sau nhất định sẽ thành công, trước tiên vẫn nên bảo vệ cơ hội trước mắt. Nghĩ tới đây, Hạ Như Yên ngẩng đầu nhìn Hạ Như Hãn, người nọ vẫn đang nhìn cô lo lắng, hoàn toàn không hiểu em gái mình xảy ra chuyện gì.
 
"Anh, anh có số điện thoại của Phó Thừa Hiệu chứ?"
 
Hạ Như Hãn sững sờ: "Có thì có... Sao vậy?"
 
"Anh cho em số điện thoại của anh ta đi."

"Muốn số điện thoại của cậu ta làm gì vậy?"
 
"Anh đừng quan tâm, nói chung cứ cho em là được."
 
Hạ Như Hãn chính là một nô lệ của em gái, nghe thấy em gái nói như vậy, cũng không truy hỏi nữa, thành thật đọc số điện thoại cho cô.
 
Hạ Như Yên lấy được số điện thoại, lập tức trở về phòng gọi cho Phó Thừa Thiệu, tiếng tít tít vang lên rất lâu đối phương mới chấp nhận cuộc gọi, cô hít sâu một hơi, dùng giọng điệu ôn hòa lễ phép nói: "Phó tiên sinh chào ngài, tôi là Hạ Như Yên, con gái của Hạ Tùng."
 

Đối phương chỉ ừ một tiếng, rồi không lên tiếng gì nữa, Hạ Như Yên lại nói tiếp: "Liên quan đến chuyện hôn ước giữa hai chúng ta, xin hỏi ngài có thể suy nghĩ thêm một chút nữa hay không? Cá nhân mà nói tôi cũng không muốn hủy bỏ..."
 
"Hạ tiểu thư." Đối phương đánh gãy lời nói của cô, trong giọng nói tràn ngập từ tính mang theo khí thế không cho phép từ chối: "Tôi nghĩ rằng có thể cô không rõ, chuyện hủy bỏ hôn ước là tôi một phía thông báo, không phải là thương lượng với nhà các người, chuyện này đã không thể  vãn hồi, mong sau này cô không cần quấy rối tôi vì những chuyện thế này, cảm ơn."
 
Đối phương nói xong lập tức cúp điện thoại, gương mặt Hạ Như Yên trở nên sững sờ, người này... Cũng quá quyết đoán rồi! Tại sao lại kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với cô như vậy chứ? Không phải cô chưa làm gì cả ư?
 
Cô muốn đẩy tới, lại sợ làm đối phương tức giận, bèn quyết định thứ hai sẽ đi thẳng đến công ty Phó Thị gặp mặt anh nói chuyện, trong điện thoại có rất nhiều chuyện khó nói, gặp mặt nói không chừng còn có chút hy vọng.
 
Hạ Như Yên nhìn đồng hồ, hiện tại mới năm giờ chiều, chuyện hôn ước khiến cô phiền muộn mất tập trung, làm cái gì cũng không thể bình tĩnh suy nghĩ trong lòng, dứt khoát lên trò chơi, chợt dừng lại ở màn hình lựa chọn nhân vật, cô login nhìn thấy Phong Khởi thì phải nói như thế nào đây? Nói chúng ta chia tay à? Hay là nói thật ra tôi là người đã có hôn ước? Nghe cô nói như vậy, Phong Khởi sẽ như thế nào đây? Sẽ rất khổ sở chứ? Có giận cô hay không? Có hận cô hay không?
 
Cô càng nghĩ trong lòng càng loạn, lại đăng xuất trò chơi, thay quần áo ra bên ngoài giải khuây.
 
"Diệu Diêu?"
 
Hạ Như Yên đi một lúc vẫn không thấy tâm trạng tốt hơn, trái lại gặp phải người không muốn gặp, Trịnh Dã mới từ bên ngoài trở về, không ngờ lại nhìn thấy Hạ Như Yên ở gần nhà của hắn, lập tức có chút hài lòng, bước nhanh qua chỗ cô, ôn hòa nói: "Sao em lại ở chỗ này? Là tới tìm tôi ư?"
 
Lúc này Hạ Như Yên mới phát hiện mình đã vô tình đi đến khu vực gần nhà Trịnh Dã, hai người bọn ở cùng một khi biệt thự, đi bộ chỉ mất một lúc, thường ngày nguyên chủ rất thích đi đến nhà hắn, thế nên khi nãy đi đến đây đều là do bản năng điều khiển.
 
"Không phải, tôi chỉ tùy tiện đi mà thôi." Hạ Như Yên áp chế tâm trạng của nguyên chủ, bình tĩnh nói với Trịnh Dã.
 

Trong mắt Trịnh Dã xẹt qua vẻ thất vọng, vừa cười nói: "Nếu đã đến, vậy thì vào ngồi một chút đi. Cha mẹ anh cũng lâu rồi không nhìn thấy em."
 
Nếu như là nguyên chủ trước kia, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng mà hắn càng như vậy, Hạ Như Yên lại càng có ác cảm với hắn, đã là người có bạn gái, còn nhiệt tình với người con gái khác như thế làm gì?
 
"Không cần đâu, anh đã có bạn cái, để tránh nghi ngờ, tôi cảm thấy sau này chúng ta vẫn nên duy trì một chút khoảng cách sẽ tốt hơn, tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết."
 
Hạ Như Yên vừa nói xong lập tức muốn rời khỏi, Trịnh Dã phản ứng bản năng bắt lấy cánh tay của cô, vội vàng nói: "Không phải, anh và Mạnh nam không phải..."
 
"Không phải cái gì? Chẳng lẽ hai người không phải người yêu của nhau?" Hạ Như Yên khó hiểu nhìn hắn, người này làm sao vậy? Trong nội dung kể từ sau khi hắn ở cùng với Mạnh Nam thì đối với nguyên chủ cực kỳ lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn, sao bây giờ lại mang theo bộ dạng muốn lôi kéo làm quen với cô vậy?
 
À đúng rồi, e rằng hắn vẫn muốn mình trở về công đoàn của hắn, dù sao hiện tại cô chính là luyện khí sư lợi hại nhất Đại Lục Dục Vọng, tháng trước trò chơi mở hạn mức tối đa lên 70, những người chơi đều vội vã chế tạo trang bị cấp 70, Dã Vọng Thiên Hạ thiếu cô chỉ sợ là đã không còn trang bị dùng tốt như trước đây, cho nên mới đối xử với mình dịu dàng vậy.
 
Trịnh Dã lúng túng không biết nói gì cho tốt, lại sợ Hạ Như Yên ngoảnh đầu đi khỏi, bật thốt lên: "Diệu Diệu, em sao vậy? Không phải trước đây em rất thích anh ư? Sao hiện tại em cứ trốn tránh anh thế?"
 
Hạ Như Yên buồn nôn một trận, nam chủ này làm gì vậy, rõ ràng là hắn có bạn gái trước, bây giờ lại có thể không biết ngại nhắc đến chuyện tình cảm của nguyên chủ? Cô hất bàn tay của Trịnh Dã ra, lạnh lùng nói: "Trịnh Dã, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy, tôi thích anh khi nào? Trước đây chẳng qua chỉ là vì tình bạn thời thơ ấu nên tôi mới thường hay tụ tập chơi cùng nhau, bây giờ anh đã là người có bạn gái, anh nói như vậy có nghĩ tới sẽ gây ra ảnh hưởng gì tới tôi không? Tôi cũng không muốn đảm nhiệm cái bêu danh Tiểu Tam đâu, sau này chúng ta đừng nên gặp mặt nữa, làm bạn với một người như anh tôi không làm nổi!"
 
Nói dứt lời, cô lập tức cất bước đi nhanh về nhà, để lại một mình Trịnh Dã đứng trơ trọi tại chỗ, hắn nhìn bóng lưng đã đi xa của Hạ Như Yên, chậm rãi giơ tay đặt trước ngực, đúng vậy, tại sao hắn lại nói ra những lời này? Rõ ràng chỉ là chuyện quá khứ, hiện tại hắn đang ở cùng Mạnh Nam, đáng lẽ nên coi chuyện này như không tồn tại mới đúng, nhưng tại sao, trong lòng hắn lại có một tia không cam lòng và cảm thấy mất mát vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui