Chương 12: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lại làm thêm nửa giờ, người phụ nữ cũng đã không còn chút sức lực nào, đến cả tiếng khóc cũng trở nên nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Người đàn ông lần thứ hai bắn ra tinh hoa trong một ngày hôm nay, nhưng sau khi anh bắn xong cũng không thả Hạ Như Yên xuống, mà rút ra hạ thân của mình, nhìn dịch thể trắng đục chậm rãai chảy ra từ bên trong mật huyệt, chỉ là bị người đàn ông nhìn, Hạ Như Yên không nhịn được lại run cầm cập một hồi, miệng huyệt nho nhỏ cứ mở ra rồi đóng lại, tựa như vẫn chưa ăn.
Một tay Phong Khởi nhéo âm hạch giữa khe nhỏ của mật huyệt, kề sát bên tai Hạ Như Yên ám muội hỏi: "Cái miệng nhỏ bên dưới Diệu Diệu ăn no chưa? Sao vẫn còn bày ra như thế?"
Hạ Như Yên sợ đến luôn miệng nói: "Ăn no, ăn no rồi! Chúng, chúng ta đi tắm được không? Em mệt mỏi quá, trên người dính nhơm nhớp không thoải mái..."
Có lẽ đối với cô ấy luôn mềm lòng, Phong Khởi hôn lên sau gáy cô, tình ý nhu hòa trong mắt có thể chìm chết người: "Được, chúng ta đi đến ven sông tẩy rửa."
Trong hang động có hồ nước rất cạn, nước hồ trong suốt, dưới đáy cũng được lót đủ loại thủy tinh, Phong Khởi ôm Hạ Như Yên ngâm mình bên trong, bàn tay to lớn không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại, dùng việc tẩy rửa cho cô để che dấu mục đích của bản thân.
Hạ Như Yên lười biếng dựa vào trong ngực người đàn ông, tùy ý anh chọc ghẹo, một tay Phong Khởi nắm chặt bộ phận đầy đặn của cô chậm rãi nhào nặn, nhẹ giọng hỏi: "Diệu Diệu, em bao nhiêu tuổi?"
"22." Hạ Như Yên ngáp một cái, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt sinh lý, sau khi vui sướng thì uể oải lập tức bao phủ, cô có chút mệt rã rời.
"22... Nhỏ như vậy ư..." Phong Khởi lẩm bẩm, lại thăm dò hỏi, "Em cảm thấy người đàn ông 28 tuổi có quá già hay không?"
"Hả? Cũng được mà... 28 tuổi đang trong thời điểm tráng niên mà..." Hạ Như Yên lấy tuổi tác thực tế của bản thân, 25 tuổi, để so sánh, đối với cô mà nói người đàn ông 28 tuổi xác thực không coi là già, nếu như cô thật sự chỉ có 22 tuổi, vậy thì không giống nhau.
Phong Khởi nghe thấy lời cô nói, đáy lòng có phần vui sướng nho nhỏ, không nhịn được hôn mấy cái lên trên mặt cô, bị người đẹp ghét bỏ tát một cái, anh cũng không tức giận, lại ôm cô hỏi: "Vậy em tốt nghiệp đại học chưa? Có đang làm việc gì hay không?"
"Tốt nghiệp rồi... Anh hỏi chuyện này làm gì?" Hạ Như Yên mới vừa trả lời một nửa thì dừng lại, cảm thấy có chút kỳ lạ, sao ngày hôm nay anh ta lại hăng hái tìm hiểu tình hình việc của mình vậy?
Phong Khởi khụ một tiếng nói: "Cái này, năm nay anh 28 tuổi, đi làm công ty của gia đình, thu nhập cũng tạm được, sau khi tốt nghiệp trung học, thì đi du học ở Nước W, trường đại học S. Về nước đã bốn năm, chiều cao 186cm, cân nặng 75kg, à, cũng giống trong game, khuôn mặt so với trong game... Đẹp trai hơn một chút, không hút thuốc lá không uống rượu, những sở thích đều rất tốt, độc thân 28 năm, sở thích hằng ngày là đọc sách, tập thể hình, du lịch, chơi game..."
Lúc này Hạ Như Yên nghe anh nói không ngừng đến có chút choáng váng, cô mờ mịt nhìn anh: "Anh nói những chuyện này với tôi làm gì?"
Phong Khởi có phần căng thẳng, nắm thật chặt cánh tay đặt bên hông người phụ nữ, đôi con ngươi nhìn cô nghiêm túc nói: "Chúng ta ra ngoài gặp mặt có được hay không?"
Gặp mặt? Hạ Như Yên lập tức trở nên hoang mang, ý của Phong Khởi là gì? Anh muốn phát triển tình yêu mạng ra ngoài hiện thực ư?
Nhìn nét mặt của cô, Phong Khởi càng cảm thấy thấp thỏm, anh cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Em không muốn sao?"
Hạ Như Yên há miệng thở dốc, cô không biết nên nói cái gì, nên nói không muốn ư? Thật ra cô rất thích Phong Khởi, anh đối với cô rất tốt, tính cách của hai người cũng rất hợp nhau, nhưngầm nguyên chủ là người đã có hôn ước đó! Vứt những thứ khác sang một bên không nói, nội dung nhiệm vụ lần này chính là không thể huỷ bỏ hôn ước với Phó Thừa Hiệu, nói cách khác Phong Khởi muốn phát triển ngoài hiện thực với cô căn bản là chuyện không thể nào!
Hạ Như Yên im lặng càng lâu, Phong Khởi lại càng lo lắng, anh ôm chặt lấy Hạ Như Yên, dùng giọng điệu gần như lấy lòng nói: "Nếu như em còn chưa chuẩn bị xong, vậy trước hết chúng ta không đề cập tới chuyện này, sau này vẫn giống với trước kia được không?"
Hạ Như Yên nhìn dáng vẻ căng thẳng của người đàn ông, có phần không nỡ, là cô quá bất cẩn, hôn ước giữa cô và Phó Thừa Hiệu là một cái hố không bước qua được, có lẽ vừa bắt đầu cô không nên cùng một chỗ với Phong Khởi, cứ tiếp tục như vậy đến một ngày phải chia tay, sẽ rất khó để làm dịu đi đau khổ của hai bên.
Qua một hồi lâu, Phong Khởi mới nghe thấy người phụ nữ trong lồng ngực anh rầu rĩ phát ra một tiếng "Được", cuối cùng cũng coi như là thầm thở phào, trong lòng anh lại có chút hối hận, quả nhiên vẫn là do anh gấp gáp quá chăng? Hai người bên nhau mới hơn ba tháng, cho dù anh đã hoàn toàn xác định tâm ý của mình, nhưng đối với một cô gái mà nói đột nhiên đưa ra yêu cầu gặp mặt đúng là quá đột ngột nhỉ? Không thể gấp, không thể gấp, anh phải từ từ, từng bước từng bước chiếm lấy trái tim cô, không thể làm cô sợ, phải phát triển thuận theo tự nhiên mới được.
... . . .
Hạ Như Yên nằm trên giường, kinh ngạc nhìn trần nhà, sau khi log-out, cô vẫn không hề ngủ suốt một buổi tối, cô nghĩ, có phải nên kết thúc chút tình cảm này hay không? Nếu tuyến nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, hình như cô cũng không cần phải tiếp tục trò chơi, mặc dù... Cô không nỡ bỏ Phong Khởi, thế nhưng vì để ổn thỏa hoàn thành nhiệm vụ chính, cô không thể dung túng bản thân làm theo cảm tính nữa, thế giới này, coi như là cô có lỗi với anh đi…
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lập tức không tự chủ tràn ra viền mắt, Hạ Như Yên chôn mặt trong gối, tùy ý để nước mắt thấm ướt bao gối. Và trên một thế giới khác, khi vừa bắt đầu cô cùng Phong Khởi hoàn toàn cũng không có bất kỳ tâm tình tiêu cực nào, hoàn toàn là đơn thuần hấp dẫn lẫn nhau, tình cảm thuần túy mà chân thành. Phần cảm tình này làm cho cô cực kỳ không muốn buông bỏ, nên đưa ra quyết định quyết định như vậy trong lòng cô tuyệt đối không hề dễ chịu.
Đúng vậy, cô thích Phong Khởi, thế nhưng thứ thích này hoàn toàn không đủ để đánh đồng với tính mạng của mình, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ, cô sẽ không thể sống lại, còn nói cái gì sau này nữa chứ?
Khóc lóc khóc lóc, cuối cùng Hạ Như Yên cũng nặng nề thiếp đi, chờ khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều, ánh mặt trời xán lạn xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng rơi xuống sàn nhà cuối giường, nhưng lại không hề xua tan một chút mù mịt nào trong lòng cô.
Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng thùng thùng, giọng nói của Hạ Như Hãn từ ngoài cửa truyền đến.
"Diệu Diệu, vẫn còn đang ngủ sao?"
"Không có, em tỉnh rồi..."
Vừa mới mở miệng, thanh âm khàn khàn làm bản thân cô sợ hết hồn, Hạ Như Hãn nghe thấy giọng nói của em gái, mau mau mở cửa đi vào.
"Diệu Diệu, sao vậy? Không thoải mái ư?"
Hạ Như Hãn đi tới bên giường, thân thiết đưa tay sờ trán em gái.
"Anh, em không sao, chỉ là cổ họng hơi khô thôi."
Hạ Như Yên lắc đầu một cái, khẽ cười với hắn. Hạ Như Hãn nhìn con ngươi hơi sưng đỏ của em gái, đăm chiêu gật đầu: "Ngủ muộn như vậy, có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không? Anh bảo dì Trương đi làm chút gì cho em."
Hạ Như Yên chọn hai món ăn rồi lập tức chạy vào phòng tắm rửa mặt, Hạ Như Hãn nhìn bóng lưng em gái, khẽ thở dài một cái, dáng vẻ Diệu Diệu lúc này rõ ràng đã khóc, lẽ nào là biết chuyện kia?
—————————————————————————————————————
Có thể nói phần xuyên nhanh này cũng coi như là con đường nam chủ theo đuổi bà xã nhỉ ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...