Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 5: Trời xui đất khiến 
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


 

Đám người vượt qua năm cửa ải, tiêu diệt được sáu tên tướng lĩnh, phối hợp vô cùng ăn ý, địa cung này cực kỳ rộng lớn, với tốc độ chiến đấu của tiểu đội bọn họ nếu muốn tiêu diệt hết toàn bộ thì dự tính cần mất khoảng một tháng, cho nên sau khi đánh được năm tiếng đồng hồ, Phong Khởi thấy, ước chừng thời gian cũng không chênh lệch nửa đêm cho lắm, nên nói với mọi người log-out nghỉ ngơi, ngày mai lại lên chiến đấu tiếp.


 
Mọi người hẹn nhau 7 giờ tối mai, lúc đang chuẩn bị log-out thì Tiểu Hoả đột nhiên đề nghị muốn Hạ Như Yên gia nhập đội ngũ của bọn họ làm thành viên cố định. Mấy người khác thấy vậy cũng nhao nhao tán thành, mọi con mắt đều hướng về phía Hạ Nhược Yên, dò hỏi ý của cô. Hạ Như Yên nghĩ nghĩ rồi đồng ý, tính tình của mọi người trong đội này rất hợp với tính cách của cô, dù sao có bạn chơi game cùng cũng không tệ.


 
Thoát khỏi trò chơi, Hạ Như Yên lập tức đi tắm rửa, ở trong phòng tắm thận trọng xem xét thân thể hiện giờ một chút, quả nhiên là báu vật, so với sự non nớt trong trò chơi thì ngũ quan còn tinh xảo hơn, dáng người đẹp đến mức khiến người ta chảy nước miếng, một bên Hạ Như Yên không ngừng cảm thán, một bên thầm nghĩ Trịnh Dã đối mặt với mỹ nhân như vậy mà cũng không động tâm chút nào, không hổ là nam chính.


 
Sáng sớm ngày hôm sau Hạ Như Yên ra khỏi nhà đi mua sắm không ít quần áo, trang sức, thay máu cho tủ quần áo của nguyên chủ, ăn cơm xong thì lại đi ngủ, ngủ liền một giấc đến bốn giờ chiều, nghe quản gia nói hôm nay Hạ Tùng và Hạ Như Hãn có hẹn ở bên ngoài nên không về ăn cơm, cho nên cô lại đăng nhập để nhận dinh dưỡng, trực tiếp vào trò chơi.


 

Quả nhiên lúc này những người khác đều đang không online, Hạ Như Yên nhìn xung quanh một chút, sau đó quyết định một mình đi thăm dò đường.


 
Chỗ lúc trước bọn họ log-out là ở trước một ngã rẽ, hiện tại Hạ Như Yên cầm cung tiễn trong tay, đeo lên Mắt Phỉ Thúy, sử dụng hai kỹ năng Tật Phong, rất cẩn thận chọn một con đường rồi tiến về phía trước.


 
Mắt Phỉ Thúy có thể giúp tối ưu hoá phạm vi tầm nhìn và độ chính xác của Hạ Như Yên, cùng với sức gió làm cho tốc độ di chuyển của cô tăng thêm 200%. Đi chưa được bao xa thì cô đã nhạy bén ngửi được một mùi máu tanh trong không khí, liền lập tức cảnh giác chậm bước chân, không lâu sau đó phát hiện trên vách động rậm rạp ở phía trước rất nhiều con dơi đang chen chúc nhau, loại quái vật này từng xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ, đó là dơi hút máu, một loài vật có sức tấn công rất yếu, nhưng lại có thể kết bè kết cánh, một khi bị nó quấn lấy thì rất khó thoát thân. Hạ Như Yên trầm tư một chút, sau đó bắt đầu đi dọc theo những cái bẫy được bố trí trong vách động, cô thả trước một vòng bẫy Sí Viêm, rồi liên tiếp thả một vòng phá huỷ bẫy, sau đó là bẫy đóng băng và Thuỵ Ma. Sau khi bố trí xong, cô lấy thuốc tăng tốc độ tấn công từ trong bọc ra uống, sau đó nhanh chóng bắn một mũi tên tách rời vào đàn dơi ở bên trong.


 
Mũi tên tách rời có tên gọi đúng như ý nghĩa của nó, có thể tách ra thành nhiều mũi tên. Sau khi cô bắn một mũi tên này ra, toàn bộ đàn rơi đều nổ tung, nhao nhao vỗ cánh phành phạch che trời lấp đất lao vọt về phía Hạ Như Yên. Lúc này các bẫy đã được bố trí sẵn lập tức phát huy tác dụng, đầu tiên là ngọn lửa hừng hực tiêu diệt một phần ba đàn rơi, sau đó bẫy nổ lại nổ chết một phần ba, một phần ba số rơi cuối cùng bị nhốt ở trong bẫy đóng băng. Cái bẫy này có thể hoạt động liên tục trong mười phút, Hạ Như Yên dùng kỹ năng mưa tên để bao vây trong phạm vi hẹp, giết chết hơn phân nửa đàn dơi hút máu, số dơi còn sót lại cuối cùng tất nhiên là rơi vào bẫy Thuỵ Ma, từng vòng lại từng vòng. Cứ như vậy Hạ Như Yên nhẹ nhàng xử lý sạch sẽ một đám dơi hút máu lớn trong chốc lát.




 
Bước qua đống xác đàn dơi, Hạ Như Yên tiếp tục đi vào bên trong, qua hai ngã rẽ, bên trong càng ngày càng tối, cô bước đi chậm rãi, mỗi một bước đi càng thêm cẩn thận. Lại đi thêm một đoạn, sâu trong đường hầm mơ hồ truyền đến tiếng kêu khẽ ‘Ôi… Ôi…’, âm thanh phát ra giống như là người bị đè ép cuống họng, Hạ Như Yên nghe được lông tơ đều dựng hết lên, nắm chặt cung tiễn trong tay, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công, cô đang định bước lên phía trước, đột nhiên có một luồng gió lạnh đánh úp lại, Hạ Như Yên nhanh nhẹn tránh về phía sau, gương mặt chợt cảm thấy một trận đau đớn.


 
Cô lộn một vòng ngay tại chỗ, miễn cưỡng nhận ra kẻ vừa tập kích cô là một người mang hình dạng quái vật, trong miệng quái vật kia không ngừng phát ra tiếng ‘ôi..ôi’, lại nhào tới cô vô cùng nhanh, Hạ Nhược Yên thoáng chấn động, một bên vội vàng lui về phía sau, một bên lấy pháo sáng từ trong bọc ra định đánh ánh sáng. Đúng lúc này một bàn tay đột nhiên xuất hiện, ôm eo cô kéo về phía sau, một giọng nói đàn ông xẹt qua bên tai cô: “Đừng dùng pháo sáng!”



 
Sau đó cô thấy con quái vật kia đột nhiên bị nâng cao lên, âm thanh của một loại đao Tử Hoa vang lên sàn sạt ở trên cát sỏi, con quái vật kia giống như đang chiến đấu với người nào đó, nhưng cô lại không nhìn thấy người kia. Hạ Như Yên suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, đoán chắc là Phong Khởi, bởi người đó có kỹ năng ẩn nấp, cho nên cô không nhìn thấy là điều bình thường.


 
Vì không nhìn thấy Phong Khởi nên cô cũng không tiện giúp đỡ, liền nhanh nhẹn dọc theo vách động bố trí bẫy đóng băng và Ma Thuỵ, sau đó thấp giọng hô lên với Phong Khởi: “Tôi bố trí bẫy xong rồi, anh không chịu đựng nổi thì nhanh chóng tới đây.”


 
Phong Khởi vẫn chưa trả lời, một lúc lâu sau, quái vật 'ôi...ôi’ kia ầm một tiếng ngã xuống đất, vài giây sau, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hạ Nhược Yên, khiến cô hoảng sợ.


 
“Kẻ vừa rồi được gọi là quỷ không mặt, đặc điểm là không thể thấy ánh sáng, một khi thấy ánh sáng sẽ bành trướng thêm mấy lần đồng thời toàn thân sẽ bài tiết ra nọc độc, sau khi bị dính vào sẽ liên tục chảy máu một giờ đồng hồ, hơn nữa không thể sử dụng bất cứ kỹ năng gì.”


 
Giọng nói của Phong Khởi trầm thấp vang lên bên tai Hạ Nhược Yên.



 
Giọng nói của người đàn ông này dịu dàng lại có từ tính, nghe vào lỗ tai cô lập tức tê dại, Hạ Như Yên theo phản xạ che tai lại, trong bóng đêm trừng mắt liếc nhìn anh một cái, không có gì thì sát lại gần như vậy làm gì?


 
Cô cho rằng Phong Khởi không nhìn thấy, nhưng anh là thích khách, có thiên phú nhìn trong ban tối, sao lại không phát hiện ra phản ứng dị thường của cô gái chứ, Phong Khởi ngẩn người, cũng cảm thấy bản thân mình sát gần cô quá, ngại ngùng dịch hai bước sang bên cạnh, sau đó là một hồi im lặng xấu hổ.


 
“Sao anh/cô lại online sớm như vậy?”
 
Hai người đồng thanh lên tiếng hỏi, ngẩn ra một lát, thấy biểu hiện Hạ Như Yên càng thêm xấu hổ, trong mắt Phong Khởi nhuộm ý cười nhàn nhạt: “Hôm nay tôi hoàn thành công việc sớm, nên online xem thử trước.”


 
Hạ Như Yên gật gật đầu: “Tôi cũng không có việc gì làm nên lên đây trước, chi bằng chúng ta lại vào bên trong thăm dò một chút?”


 
Thời gian hiện giờ cách 7 giờ còn hai tiếng nữa, Phong Khởi sảng khoái đồng ý, anh để Hạ Như Yên đi theo phía sau anh, còn bản thân mình cũng không hề sử dụng thuật ẩn thân, cả đường đi phía trước che chở cho Hạ Như Yên.


 
Hạ Như Yên đi theo phía sau Phong Khởi, ở trong bóng đêm chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng anh, thân hình cao lớn của người đàn ông giống như một bức tường phía trước cô, khiến cô cảm thấy cực kỳ yên tâm. Sau đó lại xuất hiện mấy tên quỷ không mặt, lần này Hạ Như Yên đã có kinh nghiệm, phối hợp ăn ý với Phong Khởi, cô sử dụng mũi tên gây tê làm chậm lại tốc độ của quỷ không mặt, Phong Khởi thì công kích ở khoảng cách gần, còn nếu gặp cùng một chỗ, Phong Khởi sẽ phụ trách kéo quỷ, còn Hạ Như Yên dùng tốc độ nhanh nhất đặt những cái bẫy, sau đó kéo quỷ không mặt đến chỗ có nhiều bẫy nhất để tiêu diệt.
Hai người phối hợp với nhau ngày càng ăn ý, rất nhiều lần quỷ không mặt đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hạ Như Yên bất ngờ đánh tới, cô đều được Phong Khởi ngay lập tức ôm ấp né tránh. Có một lần Phong Khởi vì bảo vệ cô mà bị thương một chút, may mắn là cả hai đều mang thuốc trị thương rất đầy đủ. Bộ dạng kề vai tác chiến như thế này khiến cho Hạ Như Yên có một chút rung động, người đàn ông này không hay nói nhiều lắm, nhưng kỹ thuật lại cực kỳ cao siêu, hơn nữa mỗi lần đều che chắn ở trước mặt cô, cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Mà mỗi khi Phong Khởi kéo Hạ Như Yên vào trong lồng ngực, trong lòng anh đều dâng lên một sự rung động không thể nào miêu tả được, loại cảm giác quen thuộc này ngày càng mãnh liệt, khiến cho nhịp tim của anh tăng nhanh hơn, thậm chí có chút luyến tiếc không muốn buông cô gái này ra.



 
Hai người ở với nhau hơn một giờ, thấy còn 40 phút nữa mới đến 7 giờ, nên rút lui trở về, trên đường về dài dằng dằng mà tối đen, hai người sóng vai nhau bước đi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng bước chân của nhau. Đi được một đoạn đường, bỗng nhiên dưới chân Hạ Như Yên trơn trượt, Phong Khởi nhanh tay ôm cô lại, nhìn thứ trên mặt đất: “Là thi thể quỷ không mặt.”


 
Hạ Như Yên đột nhiên thấy ghê tởm một trận, trong lúc nhất thời lại quên mất mình còn đang trong lồng ngực Phong Khởi, hai tay người đàn ông không chút do dự ôm cô thật chặt, cảm nhận thân thể mềm mại của cô trong giây lát, rồi lại buông cô ra, cầm một bàn tay cô nói: “Tôi nắm tay cô, cẩn thận té ngã.”


 
Bàn tay người đàn ông kia ấm áp lại khô ráo, Hạ Như Yên giật mình, gương mặt chợt ửng đỏ, quay đầu đi khẽ ừ một tiếng.


 
Một tay Phong Khởi nắm tay cô, một tay khác che ở trên ngực như muốn ngăn trái tim đập càng lúc càng nhanh, anh không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ cảm thấy có chút muốn cứ như vậy nắm tay cô mãi.
 
Đáng tiếc con đường cũng có điểm kết thúc, ánh sáng phía trước càng ngày càng rõ ràng, Hạ Như Yên nhẹ nhàng rút tay mình ra: “Tôi có thể nhìn được rồi, cảm ơn anh.”


 
Phong Khởi nắm chặt bàn tay trống rỗng, trong lòng nảy lên một sự mất mát nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Đừng khách sáo.”


 
______________________________________________________________
 
Nhanh nhanh, mau lên thịt, bổn cung bấm tay tính toán, trong vòng hai ngày chắc sẽ lên thịt!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui