Chương 4: Trời xui đất khiến
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sau khi Hạ Như Yên ăn cơm xong, lại đăng nhập vào trò chơi, bây giờ cô đang ở cấp 45, địa điểm thích hợp nhất để đi luyện cấp là Vạn Ác Cốc, chỗ đánh quái ở bên cạnh cũng tương đối an toàn, chỉ có điều là bây giờ cô có Mắt Phỉ Thúy, các thuộc tính được cộng thêm vào cũng có thể so sánh với người chơi cấp 60, chỉ hơi yếu đuối chút thôi. Cô suy nghĩ một lát, quyết định tới Phong Hải Đia Cung để thử vận may, Mắt Phỉ Thúy có tính chất kháng gió, tới nơi đó để đánh quái là thích hợp nhất.
Hạ Như Yên mua một quyển trục truyền tống, chỉ trong nháy mắt đã tới Phong Hải Địa Cung, hiện tại trong trò chơi này, không có nhiều người chơi đạt được cấp cao nhất lắm, bởi vậy nơi này hoàn toàn không hề náo nhiệt. Cô đi ngang qua những người chơi đứng thưa thớt ở đó để tới cửa cung điện dưới lòng đất, đang muốn đi vào, thì nghe được một giọng nói rất quen thuộc, chính xác hơn là giọng nói mà nguyên chủ quen thuộc: “Diệu Diệu, tại sao em lại tới chỗ này?” Trịnh Dã có hơi kinh ngạc nhìn cô, anh ta nhớ không lầm thì Hạ Như Yên mới cấp 45 thôi mà, như thế nào lại tới phó bản cấp 60 chứ?
Hạ Như Yên quay đầu nhìn lại, Trịnh Dã và Mạnh Nam đang đứng bên cạnh nhau, hai người nắm tay nhau, rất là thân mật.
Thấy tầm mắt của cô dừng lại ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, không hiểu sao Trịnh Dã bỗng cảm thấy chột dạ, buông lỏng tay của Mạnh Nam ra theo bản năng, Mạnh Nam nhăn mày lại, lại đưa tay qua cầm lấy tay anh ta, nhướng mày nói với Hạ Như Yên: “Diệu Diệu, đây chính là phó bản cấp 60 đấy, với cấp độ của cô muốn một mình đi vào, chỉ sợ là vào chịu chết thôi?”
Trịnh Dã cũng thuận theo đó mà nói tiếp: “Đúng vậy, nếu không thì em đi cùng với bọn anh đi.”
Sắc mặt Mạnh Nam trong nháy mắt trở nên khó coi, nhẹ nhàng bóp tay Trịnh Dã một cái, Trịnh Dã hơi sững lại một chút, lại không để ý tới cô ta, tiếp tục nói: “Chúng ta đi cùng nhau cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau…”
Nói xong bèn gửi cho Hạ Như Yên một lời mời gia nhập tổ đội, Hạ Như Yên không thèm nghĩ ngợi một chút nào mà chọn luôn nút từ chối, cười như không cười nói: “Không cần, sao tôi lại không biết xấu hổ mà đi làm bóng đèn giữa hai người chứ?”
Trịnh Dã bỗng giải thích theo bản năng: “Không phải như em nghĩ đâu…”
Sau đó anh ta phát hiện ra chính mình nói sai, sắc mặt Mạnh Nam càng thêm khó coi, không phải như vậy thì là thế nào? Trịnh Dã lại sửa lời nói: “Anh và Mạnh Nam cũng là vừa mới ở bên nhau thôi, không phải cố ý lừa dối em.”
Hạ Như Yên cảm thấy không sao cả, nói “Không sao đâu mà, hai người các anh có ở cùng nhau hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, thực ra tôi cảm thấy hai người cũng rất xứng đôi đấy.”
Trịnh Dã nghẹn họng một chút, nghĩ lại anh ta tưởng rằng Hạ Như Yên chỉ đang giận dỗi anh ta mà thôi, bèn dùng giọng điệu mềm nhẹ nói: “Diệu Diệu, em vẫn nên trở về bang hội đi, em đột nhiên đi mất, tất cả mọi người đều cảm thấy rất mất mát.”
Hạ Như Yên cười tự giễu một tiếng, mất mát cái quái gì, chỉ sợ là vui mừng còn không kịp ấy chứ, cô phẩy phẩy tay nói: “Không nói chuyện với hai người nữa, tôi đi trước đây.”
Cô đang muốn rảo bước đi vào cung điện dưới lòng đất, thì bị người khác gọi lại: “Mỹ nữ cung thủ đang mặc bộ đồ màu trắng ở bên đó, đúng đúng, chính là cô đấy.”
Hạ Như Yên quay đầu lại, thấy một nhóm người đang đứng cách đó không xa, người gọi cô là một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa hai bên, vóc dáng nho nhỏ, khuôn mặt tròn tròn, vẫy vẫy tay với cô, cười tủm tỉm hỏi: “Cô đi một mình sao? Có muốn gia nhập vào đội của chúng tôi không?”
Hạ Như Yên liếc mắt nhìn sang bên đó một cái, đối phương có năm người, bốn nam một nữ, pháp sư, mục sư, thích khách, triệu hoán sư, chỉ thiếu một cung thủ. Nhan sắc của bọn họ đều ở tầm trung trở lên, trong đó có một người vô cùng đặc biệt, thân hình cao to cân đối, ước chừng khoảng tầm một mét chín, thực ra khuôn mặt chỉ có thể miễn cưỡng coi là đẹp trai, nhưng khí chất vô cùng đặc biệt hơn người.
“Diệu Diệu, em muốn đi tổ đội cùng với bọn họ, còn không bằng chúng ta đi cùng nhau.” Lúc này Trịnh Dã xen mồm nói, anh ta còn nghĩ nhân cơ hội này sẽ cố gắng khuyên bảo Hạ Như Yên trở lại bang hội cơ đấy.
Hạ Như Yên quay lưng về phía anh ta, không kiên nhẫn mà trợn mắt, quyết đoán nói với cô gái nhỏ kia: “Được, chẳng qua tôi mới ở cấp 45 thôi, các cô chắc chắn muốn tôi gia nhập sao?”
Thực ra đối phương nhìn từ trang bị cũng có thể đoán ra cô mới cấp 45, cô gái nhỏ kia không để ý lắm nói: “Không sao cả, chúng tôi chỉ cần có một người đứng ở cự ly xa để kéo quái thôi.”
Sau đó lạ vỗ vỗ cánh tay một người cao gầy đang đứng ở giữa nói: “A Quảng rất lợi hại, sẽ không để cô chết dễ dàng đâu.”
Hạ Như Yên chấp nhận lời mời gia nhập tổ đội mà đối phương gửi tới, không thèm để ý đến Trịnh Dã nữa, theo chân bọn họ đi vào cung điện dưới lòng đất. Trịnh Dã thấy cô có thái độ như vậy với mình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cơn tức giận, từ nhỏ đến lớn Hạ Như Yên chưa bao giờ dùng thái độ như vậy đối với anh ta, trong lòng anh ta nghẹn lửa giận, lôi kéo Mạnh Nam đứng sau lưng đi vào phó bản.
Cô gái nhỏ mặt tròn giới thiệu cho Hạ Như Yên biết, cô ấy là chiến sĩ, tên là Hồng Hồng Hỏa Hỏa Hoảng Hoảng Hốt Hốt, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Hỏa, còn mục sư kia tên là Hàn Quảng, tất cả mọi người đều gọi anh ta là A Quảng, tên của pháp sư là Thiếu Nữ Sờ Mặt Ta, tất cả mọi người đều gọi anh ta là Mặt To, triệu hoán sư tên là Mệt Bất Tử Ngưu, mọi người đều gọi anh ta là A Ngưu, còn người đàn ông đặc biệt nhất kia là thích khách, cũng là đội trưởng, tên là Phong Khởi, tất cả mọi người đều gọi anh là lão đại hoặc A Khởi. Hạ Như Yên cũng tự giới thiệu mình với bọn họ, mấy người đều rất thân thiện mà chào hỏi cô, chỉ có mỗi Phong Khởi kia là không nói chuyện, chỉ hơi gật gật đầu mà thôi
“Hì hì, lão đại của chúng tôi tương đối lạnh nhạt, cô đừng để ý ~” Tiểu Hỏa tinh nghịch bám lấy vai Hạ Như Yên, khoa chân múa tay hâm mộ nói với cô: “Cô cao thật đấy, tốt quá, haiz, sao trò chơi này không thể chỉnh sửa số liệu thân thể chứ, tôi cũng muốn cao thêm một chút.”
Hạ Như Yên cười nói: “Con gái nhỏ xinh nhìn cũng rất đáng yêu mà.”
Một đám người vừa nói vừa cười đi vào bên trong, đột nhiên phiến đá dưới chân vỡ vụn mở ra, từng con bọ cánh cứng khổng lồ chui từ dưới đất lên, mọi người lập tức xông vào đánh nhau với đám bọ cánh cứng.
Hàn Quảng chọn vị trí đứng không tốt, vừa lúc có một con bọ cánh cứng chui từ dưới đất lên, giữ chặt lấy anh ta bằng cái sừng cong khiến anh ta không thể động đậy.
“A Quảng!” Tiểu Hỏa kêu to một tiếng, muốn đi tới hỗ trợ, nhưng lại găp phải một con bọ cánh cứng khác khiến cô ấy không thể thoát thân.”
Hàn Quảng vừa mới thêm một kết giới bảo vệ cho mình xong, thì chợt thấy hai mũi tên xé gió lao đến, phập phập cắm vào cổ của bọ cánh cứng, bọ cánh cứng run rẩy mấy cái rồi ngã xuống đất bỏ mình.
Hạ Như Yên giải quyết xong vấn đề của Hàn Quảng ở bên kia, lại cầm cung lên nhắm ngay một con bọ cánh cứng khác, sau khi Hàn Quảng thoát thân được xong bèn lập tức xuất hiện sau lưng cô để thêm máu. Chỉ thấy Hạ Như Yên vô cùng bình tĩnh, từng mũi tên bay ra vun vút, gần như là hai mũi tên giải quyết xong một con bọ, khiến Hàn Quảng nghẹn họng nhìn trân trối, ai có thể nói cho anh ta biết tại sao một cung thủ nho nhỏ cấp 45 lại có thể trâu bò hơn một số người cấp 60 khác không?
Mấy người bọn họ vốn đã phối hợp ăn ý, hơn nữa có thêm Hạ Như Yên như hổ thêm cánh, chẳng mấy chốc đã lưu loát tiêu diệt hết sạch tất cả lũ bọ cánh cứng đánh úp bất ngờ, Tiểu Hoả rút thanh đại đao của chính mình trên thi thể của bọ cánh cứng ra, chạy đến trước mặt Hạ Như Yên, vui mừng mà nói: “Oa! Diệu Diệu cô đúng là lợi hại quá! Chẳng giống người ở cấp 45 một chút nào!”
Hạ Như Yên có chút đắc ý nho nhỏ, cười hì hì nói: “Làm gì có, nhờ trang bị tốt thôi.”
“Trang bị gì mà lại mạnh tới như vậy?” Mặt To không bình tĩnh được, mấy người bọn họ cũng coi như là những người có trang bị đứng hàng đầu trong trò “Đại Lục Dịch Vọng’’ này rồi, mà Diệu Diệu này mới cấp 45 đã có thể đi theo bọn họ kề vai sát cánh để chiến đấu, không hề yếu kém hơn một chút nào, vậy rốt cuộc là trang bị gì mà lại tốt đến như thế.
Hạ Như Yên cười cười không nói, những người khác cũng không hỏi cặn kẽ, tiếp tục đi vào bên trong. Mấy người bọn họ đều đến Phong Hải Địa Cung lần đầu tiên, bởi vì trang bị của Tiểu Hoả yêu cầu một vật liệu chỉ rơi ra khi đi đánh boss ở Địa Cung, vốn dĩ trong đội bọn họ có một cung thủ, nhưng mấy ngày trước trong nhà người đó xảy ra ra chuyện, nói là đại khái mấy tháng này sẽ không online, trong một thời gian ngắn bọn họ không tìm đâu ra được một cung thủ khác thích hợp, Tiểu Hoả chờ không được, bèn lôi kéo tất cả mọi người tới, không ngờ đúng lúc gặp được Hạ Như Yên. Tiếp theo bọn họ đánh tương đối thuận lợi, mà Hạ Như Yên còn phát huy vượt xa sức chiến đấu cùng những người chơi cùng cấp bậc, khi đánh tới ải có boss nhỏ Hoả Vũ Điểu, Hạ Như Yên bèn thiết kế bẫy rập phía trước mọi người, sau đó thì bắt đầu dẫn quái. Chuyện khiến người khác ngạc nhiên đã xảy ra, từng mũi tên của cô đều nhắm rất chuẩn, hoàn toàn không bị lửa cháy hoà tan, mọi người còn đang ngạc nhiên thì đã phải đón nhận sự tấn công của Hoả Vũ Điểu, sau một phen vây đánh, không có bất kì thành viên nào thương vong.
“Cô dùng trang bị có thuộc tính kháng lửa cao?” Phong Khởi đứng bên cạnh Hạ Như Yên, có vẻ suy nghĩ nhìn cô, “Đại Lục Dục Vọng” công phá chưa bao lâu, không phải là không có người mang trang bị kháng thuộc tính, nhưng đều giống nhau, chỉ đạt tới mức 30% đã là rất cao rồi, vừa nãy anh nhìn thấy rất rõ ràng, mũi tên mà cô bắn ra không có một cái nào xảy ra vấn đề, như vậy chứng minh rằng trang bị mà cô dùng có thuộc tính kháng lửa ít nhất phải từ 95% trở lên, thậm chí là cao hơn, thứ này ở toàn bộ đại lục chưa từng xuất hiện... Không, hẳn là có một món trang bị.
Nghĩ đến đây, Phong Khởi hơi hơi khom lưng, hai con mắt nhìn thẳng Hạ Như Yên, môi mỏng khẽ mở: “Mắt Phỉ Thuý ở trong tay cô?”
Hạ Như Yên ngẩn người, không nghĩ tới là đã bị anh nhìn ra, chợt thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, Mắt Phỉ Thuý là do tôi làm.”
Lúc này đến lượt Phong Khởi sững sờ, không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp thừa nhận, Mắt Phỉ Thuý ở Đại Lục Dục Vọng chính là một trang bị được xếp vào loại thánh khí, nếu như mấy người bọn họ có lỡ miệng, có lẽ Hạ Như Yên sẽ có một khoảng thời gian bị người khác quấy rầy không ngừng.
Hạ Như Yên cười cười gian xảo với anh: “Đừng nói ra ngoài nhé ~”
Nhìn cô gái này tươi cười, Phong Khởi có hơi không tự nhiên mà dời mắt đi, ừ một tiếng rồi dẫn đầu đi trước. Thật ra vừa rồi khi bọn họ gặp được Hạ Như Yên trước cửa Địa Cung, anh đã cảm thấy cô cho anh cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết, nhưng anh có thể chắc chắn mình chưa từng gặp cô bao giờ. Vừa nãy anh cũng âm thầm quan sát cô, dáng vẻ cô gái này mạnh mẽ động tác lưu loát, ở trong đầu anh không có chút ấn tượng nào, nhưng cả người cô tản ra hơi thở khiến anh thầm cảm thấy tương đối quen thuộc, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra được rằng quen thuộc ở đâu.
— Ngoài lề —
Buổi sáng hôm nay tương đối nhàn, đăng được một chương lên, có cục cưng nói cầu thêm chương, vậy thì thêm một chương nữa.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...