Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 27: Đầu tường xuân (27)
 
Nhóm dịch : Chiêu Anh Các
 

Xuân đi thu tới lại một năm trôi qua, hôm nay là một ngày đẹp trời, Hạ Như Yên mang theo Xuân Mai, Hạ Hà cùng nhau đến tửu lâu nổi tiếng nhất An Thành để ăn món cá lư hấp. Một năm nay, cuộc sống của Hạ Như Yên khỏi phải nói có bao nhiêu dễ chịu. Dù sao nàng cũng chỉ còn dư lại có hơn hai năm là phải rời khỏi thế giới này. Bởi vậy nên Hạ Như Yên hoàn toàn không tiết kiệm, của hồi môn muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó, còn hơi một tí là thưởng cho Xuân Mai và Hạ Hà. Hệ thống đã từng nói vài lần với nàng rằng tiêu xài quá  phung phí sẽ khiến kẻ xấu nhớ thương nên nàng mới thu tay lại đôi chút. Về phần bạc mà Giải Phương Thành đưa tới, nàng đều để lại không dùng tới một phân bạc nào. Hạ Như Yên nghĩ sau khi nàng hoàn thành nhiệm vụ sẽ để người mang trở về cho hắn ta.
 
Chủ tớ ba người bọn họ đến hơi muộn nên tử lâu đã ngồi đầy người rồi, đây đều là do Hạ Như Yên tham ngủ mà nên. Từ sau khi nàng tới An Thành thì không còn kiêng nể gì hết, ngày nào cũng ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, khiến cho hai nha hoàn bên cạnh cũng lười hơn ngày xưa không ít.
 
Hạ Như Yên đang buồn bực định trở về phủ, thì lại bị tiểu nhị gọi lại. Hắn ta nói vừa lúc ở trong đại sảnh có một bàn khách đã ăn xong để trống. Hạ Như Yên nghe thấy thế liền vui vẻ mang theo hai nha hoàn đi vào tửa lâu, ngoại trừ cá lư hấp nàng còn gọi thêm mấy món đặc sắc nữa.
 
Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, chủ tở ba người đang nói chuyện phiếm, thì bất ngờ có một người toàn thân mùi rượu đi đến bên cạnh Hạ Như Yên, hắn ta dùng giọng điệu đáng khinh nói: “Vị cô nương này là nhà nào đây? Tại sao trước đây ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”
 
Hạ Như Yên trợn trắng mắt mà dịch sang bên cạnh một chút. Xuân Mai vội vàng đi lên muốn người nọ rời đi, nhưng tên kia không những không rời đi mà còn động tay động chân với Xuân Mai. Hạ Như Yên nhìn thấy mà muốn bốc hỏa, không kìm được cầm chén trà trên bàn lên ném vào mặt tên kia, sau đó hô to giọng gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị! các ngươi không nhìn thấy gì sao? Người này mượn rượu làm bậy ở tửu lâu các ngươi, quấy rối các khách nhân khác, còn không mau đuổi hắn ta đi!”
 
Lúc này tiểu nhị mới vâng vâng dạ dạ mà chạy tới, nhưng hắn ta lại cúi đầu khom lưng với người kia: “Vương đại công tử, người xem chuyện này nếu không có gì thì các ngài có thể đi ra ngoài giải quyết hay không? Lại có nhiều người nhìn như vậy…”

 
Hạ Như Yên nghe mà trợn tròn mắt, đây là muốn đuổi tất cả bọn họ ra ngoài không quản hay sao. Nàng lập tức đập bàn giận dữ nói: “Tiểu nhị, ngươi có ý gì!?”
 
Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh Hạ Như Yen rồi thì thầm: “Cô nương, vị này là Vương đại công tử, ngài không thể trêu vào được đâu…”

 
Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy Vương đại công tử tức giận gào thét: “Ngươi, nữ nhân đáng chết này? Vậy mà dám lấy chén ném ta!”
 
Tiểu nhị thấy vậy thì co rụt người lại, đang muốn khuyên nhủ Vương đại công tử kia thì lại bị hắn ta đẩy sang một bên. Hai mắt Vương đại công tử như muốn phun lửa mà gào lên với Hạ Như Yên: “Nữ nhân xấu xí, ngươi thức thời thì nhanh quỳ xuống dập đầu cho ta. Ta vui còn có thể buông tha cho ngươi, miễn cưỡng nạp ngươi làm tiểu thiếp…”
 
“Không thức thời thì như thế nào?” Hạ Như Yên không kiên nhẫn cắt đứt lời nói của hắn ta.
 
“Không thức thời thì hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi không ra được khỏi cửa tửu lâu này!”
 
Vừa dứt lời, Vương đại công tử đã bị đá bay ra ngoài, đụng mạnh vào tường. Trong tửu lâu lạp tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Những vị khách xung quanh Hạ Như Yên lập tức đứng dậy chạy ra cửa lớn xem náo nhiệt.
 
“Ơ, sao ngươi lại tới đây…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hạ Như Yên đã muốn giơ tay lên tự đánh miệng mình. Chuyện này còn không rõ rành rành sao mà còn phải hỏi…

 
Giải Vanh thu chân lại, dùng ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn Vương đại công tử kia. Nghe thấy lời nói của Hạ Như Yên thì lập tức dịu dàng lại, nhẹ nhàng nói chuyện với Hạ Như Yên: “Ta làm xong công việc nên lại đến tìm người, không nghĩ tới đúng lúc gặp phải tên lưu manh này gây chuyện…”
 
Hai người đang nói chuyện ở bên này, thì ở ngoài cửa lại có mấy người chạy vào. Tất cả đều mặc quần áo của gia đinh, quỷ khóc sói gào mà nâng Vương đại công tử dậy. Vừa nhìn thì thấy người đã ngất đi rồi, hai hàng máu mũi chảy thật dài, rõ ràng là vừa mới đâm vào tường.
 
“Là ai!? Ai có can đảm dám đánh công tử nhà ta bị thương!?” Một tên gia đinh đứng lên tức giận gầm thét.
 
Giải Vanh bước lên một bước nói: “Là ta, ngươi muốn như thế nào?”
 
Gia định kia tỉ mỉ quan sát, thấy quần áo trên người Giải Vanh không phải đồ vật bình thường, khí vũ hiên ngang, hiển nhiên không phú thì quý. Điều này khiến cho lòng hắn ta thấp thỏm, nhắm mắt già mồm: “Ngươi, sao ngươi có thể tùy ý làm người khác bị thương!? Ngươi có biết công tử nhà ta là ai không!?”
 
Giải Vanh cười lạnh khinh thường: “Ta không thèm quản hắn là ai, giữa ban ngày ban mặt lại trắng trợn đùa giỡn cô nương nhà lành, bảo hắn chờ gặp quan phủ đi!”
 
Dứt lời cũng không thèm để ý đến tên kia nữa, che chở ba người Hạ Như Yên ra khỏi tửu lâu. Mấy tên gia đinh ở phía sau nhìn thấy thì kêu gào ầm ĩ, nhưng cũng không có tên nào dám xông lên cản Giải Vanh, tất cả chỉ đành phải trơ mắt nhìn mấy người bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn.
 
Sau khi ra ngoài phố, Hạ Như Yên không được tự nhiên cảm ơn: “Cái kia, vừa rồi cảm ơn ngươi.”

 
Giải Vanh dịu dàng cười: “Là ta đến chậm, nếu không tên kia cơ bản không có cơ hội nói ra những lời thối nát đó.”
 
 
Hạ Như Yên nhàn nhạt mà cười cười, bữa cơm này cũng không ăn xong, đành phải về phủ ăn tạm cái gì đó cho xong vậy. Phảng phất như kết hợp với suy nghĩ của nàng, nên bất thình lình trong bụng truyền đến tiếng “ùng ục”.
 
Hạ Như Yên lúc này: ...Làm thế nào mới tìm được một cái lỗ để chui vào?
 
Giải Vanh mặt đầy ý cười, mềm mại nói: “Ta biết trong một ngõ ở Thành Tây có quán ăn nhỏ làm món cá lư hấp rất ngon. Cũng chỉ mất mười lăm phút đi đường, hay là ta dẫn người qua đó thử xem?”
 
Hạ Như Yên nghe vậy thì hơi chần chờ, nhưng vừa rồi Giải Vanh đã giúp nàng giải vây, bây giờ mà từ chối thì hình như hơi giống qua cầu rút ván, nghĩ một lúc vẫn là đồng ý với hắn. Ý cười trong mắt Giải Vanh càng đậm, lập tức dẫn nàng đi Thành Tây.
 
Xuân Mai và Hạ Hà đi theo ở phía sau, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, sau đó lén lút kề tai nhau thì thầm: “Thế tử gia thật là cứ ba hôm hai bữa lại chạy sang bên này…”
 
“Thật ra… ngài đối xử với tiểu thư cũng rất tốt…”
 
“Hazz, tốt thì như thế nào? Thân phận của hai người bọn họ quá xấu hổ…”
 
Hạ Như Yên thì không nghe thấy gì, nhưng Giải Vanh đã tập võ từ nhỏ, thính lực nhạy bén đến mức nào rồi chứ. Hắn nghe hết những lời hai người kia nói, rồi thoáng dừng lại trong chốc lát, ánh sáng trong mắt tối dần. Một năm này, hắn hầu như là lâu lâu lại đến An Thành trông nom Hạ Như Yên. Đây là biệt viện của phủ quốc công, nên Hạ Như Yên không tiện đuổi hắn đi, chỉ là vẫn luôn làm như không thấy hắn. Đêm đó, lần đầu tiên hắn đến đây, tuy rằng Hạ Như yên nói những lời đó rất bình tĩnh, nhưng lại giống như hàng ngàn cái dao nhỏ hung hăng đâm vào trong lòng của hắn. Hắn vừa luống cuống lại vừa sợ hãi, không biết bản thân phải làm thế nào mới có thể làm nàng xoay chuyển trở về bên hắn. Không, không phải là trở về, phải nói từ đầu tới cuối đều không có được nàng, vẫn chỉ có mình hắn đơn phương muốn gần gũi với nàng, ép bức nàng, chưa từng nghĩ tới nàng có đồng ý hay không.

 
Ngày đó sau khi bị Hạ Như Yên từ chối, hắn cũng không bỏ đi, tiếp tục ở lại biệt việt, ngày ngày lượn vòng vòng bên ngoài tiểu viện của Hạ Như Yên, thấy nàng xuất hiện thì trốn đi nhìn trộm nàng. Một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, từng cái giơ chân nhấc tay đều khiến hắn muốn ngừng mà không được. Hắn khắc sâu từng biểu cảm từng động tác của nàng vào trong lòng, chẳng sợ không thể nào tới gần nàng, thì chỉ cần như vậy cũng tốt.
 
Về sau hắn dứt khoát đảm nhận chức hộ vệ cho Hạ Như Yên. Chỉ cần nàng ra khỏi cửa thì hắn sẽ đi theo ở xa xa, cẩn thận không để cho nàng phát hiện, còn âm thầm giải quyết mấy lần nguy hiểm tiềm ẩn cho nàng. Sau này, Hạ Như Yên hình như cũng quen với việc hắn cứ ăn vạ không đi, đôi khi còn gọi người mang mấy món qua cho hắn. Có trời mới biết hắn vui đến nhường nào. Lần đầu tiên được Hạ Như Yên đưa đồ lại đây, hắn đã vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, không phải ít nhất nàng cũng không hoàn toàn ngó lơ hắn hay sao?
 
Ba ngày hai bữa hắn lại chạy đến An Thành, phụ thân cũng đơn giản mặc kệ hắn, chỉ nhắc nhở hắn mấy năm nữa phải cưới thê tử sinh con kéo dài hương khói mới được. Tất nhiên trong lòng hắn không chịu, nếu không thể ở bên Yên nhi thì hắn tình nguyện sống cô độc nốt quãng đời còn lại. Nhưng những lời này có thể tùy tiện nói với phụ thân hay sao? Bởi vậy mà hắn chưa từng nhiều lời cãi lại bao giờ, tóm lại mọi chuyện đến bây giờ vẫn còn quá sớm, hắn muốn lấy được sự tha thứ của Như Yên trước rồi mới có thể lên kế hoạch cho chuyện sau này.
 
Ví dụ như hiện tại, Như Yên đã đồng ý đi ăn cá lư hấp với hắn. Đây là chuyện mà lúc trước hắn chưa từng nghĩ đến, trừ lần đó hắn tìm đến biệt viện thì đây vẫn là lần đầu tiền hắn ăn cơm với nàng trong suốt một năm nay. Khỏi phải nói trong nội tâm Giải Vanh có bao nhiêu kích động, nhưng trên mặt lại che dấu rất tốt, chỉ có bàn tay đang nắm chặt đến gắt gao đã tiết lộ suy nghĩ của hắn,
 
Hạ Như Yên liếc mắt nhìn đôi tay nắm chặt của nam nhân bên cạnh, trong mắt nàng tràn đầy bất đắc dĩ. Lúc đầu, nàng thực sự không biết chuyện Giải Vanh vẫn luôn đi theo nàng, nhưng về sau chú ý đến một ít dấu vết để lại, ví dụ như mỗi lần nàng về phủ thì Giải Vanh cũng trở về ngay sau lưng. Ở bên ngoài, nàng nhìn thứ gì nhiều một chút, quay đầu lại nhất định sẽ thấy Giải Vanh cho người đưa qua. Có một lần nàng không cẩn thận bị người ta trộm mất túi tiền, trở về phủ thì phát hiện cái túi tiền kia đang nằm lẳng lặng trên bàn của nàng. Nhiều chuyện không thể kể hết như thế, mà nàng vẫn muốn nói không biết Giải Vanh đi theo nàng, thì nàng chính là đứa ngốc!
 
_____________________________________________________________
 
Cầu trân châu cầu bình luận ~~~~
 
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui