Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 26: Đầu tường xuân (26)
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

Lúc này chính là thời gian lạnh nhất trong năm, gió rét gào thét cùng với tuyết trắng dồn dập mà đến. Sắc trời đen kịt, bây giờ đã là chạng vạng tối, nhà nhà đều đóng cửa ở trong phòng sưởi ấm.
 
Hạ Như Yên và hai nha hoàn đang ngồi vây quanh bếp lò để ăn lẩu, canh xương hầm được cho thêm nước cốt đặc biệt đã sôi lên, lửa cháy cuồn cuộn. Nhúng một miếng thịt đã được cắt mỏng xuống, sau đó lại thả vào một cái bát được bọc một vòng gia vị, cho vào miệng hương thơm ngào ngạt, cực kỳ ngon.
 
Trong nháy mắt, Hạ Như Yên đã tới An Thành đã được hơn một tháng. Chỗ này không có ai biết nàng, cũng không bị bất cứ cái gì ràng buộc, Hạ Như Yên thực sự rất hài lòng. Từ khi tới chỗ này, cuộc sống của nàng chính là muốn làm cái gì thì làm cái đó, khiến cho hai nha hoàn cũng không gò bó như ngày xưa nữa. Dù sao nàng cũng nói với nha hoàn có thể tùy ý làm việc.
 
Hạ Như Yên nói với Xuân Mai và Hạ Hà nguyên nhân đến An Thành là do nàng vẫn không thể giải được khúc mắc ở trong lòng, nên mới xin Giải Phương Thành cho nàng ra khỏi phủ. Giải Phương Thành thông cảm cho nàng nên đã đưa nàng tới biệt viện này. Hai nha hoàn kia nghe xong tất nhiên đã khóc thật lớn, sau đó lại một lần nữa đau lòng cho cảnh ngộ của chủ tử nhà mình. Nhưng sau khi sống một thời gian ở chỗ này thì lại cảm thấy dường như những ngày tháng ở biệt viện an nhàn hơn trước rất nhiều, nên rất nhanh đã tiếp nhận được sự thật này.
 
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, ngoài phòng lại là gió tuyến đan xen với nhau. Lúc này có một con khoái mã* chạy nhanh đến, những nơi vó ngựa đi qua đều là một mảnh bùn đất và tuyết đọng tung bay tứ tung. Người ngồi trên ngựa có thân hình cao lớn, mặc một cái áo choàng lông, khuôn mặt tuấn lãng, biểu cảm trông rất vội vàng. Khi tới cửa biệt viện mà Hạ Như Yên đang ở, thì người kia nắm chặt dây cương, xoay người xuống ngựa gõ vang cửa lớn của biệt viện.
 
(*) Khoái mã: ngựa chạy nhanh, ngựa phi nước đại.
 
Điền lão đầu gác cổng đang ăn cơm với thê tử ở bên trong, nghe thấy tiếng đập cửa thì trong lòng không vui lắm, lề mà lề mề ra mở cửa lớn, giọng điệu không tốt nói: “Ai vậy——”

 
Đột nhiên giọng nói im bặt, lão điền đầu nuốt một ngụm nước bọt rồi lắp bắp kêu: “Thế thế thế thế tử gia?”

 
Giải Vanh giao dây cương ngựa cho hắn ta, không nói nhiều thêm một câu đã nhấc chân đi vào bên trong. Điền lão đầu cũng không dám ngăn cản nên chạy nhanh vào bảo thê tử thông báo với trong phủ là thế tử gia đến, sau đó bản thân hắn ta lại dắt ngựa tới chuồng ngựa của biệt viện.
 
Giải Vanh đi vào viện nhỏ chỗ Hạ Như Yên ở, giơ tay ngăn cản những nha hoàn ở bên cạnh đang muốn hành lễ với hắn. Khi đi đến ngoài cửa phòng lại vô thức ngừng bước lại.
 
Nhìn thấy ánh sáng xuyên qua khe cửa nhỏ, có thể nghe được loáng thoáng tiếng cười đùa vui vẻ. Trong nháy mắt, giọng nói mềm mại ngọt ngào của Hạ Như Yên đã lấp đầy khoảng trống ở trong lòng của hắn. Tay Giải Vanh nắm chặt lại thành quyền, hít sâu một hơi rồi mới nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
 
“Ai vậy?” Xuân Mai nghe tiếng đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài thì lập tức bị giật mình choáng váng: “Thế, thế tử gia?”
 
Vốn dĩ Hạ Như Yên đang nói chuyện phiếm cực kỳ vui vẻ, đột nhiên nghe thấy ba chữ này khiến cho biểu cảm trên mặt lập tức bị đông cứng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, một khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn bỗng nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
 
Ánh mắt của Giải Vanh lướt qua Xuân Mai rồi dừng lại thật lâu trên khuôn mặt của Hạ Như Yên. Hắn tham lam nhìn chăm chú người ngồi trong phòng, dù chớp mắt một cái cũng không muốn dời tầm mắt đi. Lúc này, Xuân Mai đã khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng lui sang một bên. Giải Vanh đứng im một lát rồi mới chậm chạp đi vào bên trong.
 
Hạ Như Yên hơi ngẩn ra, nàng không nghĩ tới Giải Vanh sẽ đến đây vào lúc này. Vỗn dĩ đã hơn một tháng qua đi, Hạ Như Yên cho rằng bên phía Giải Vanh cũng đã tiếp nhận sự thật nàng rời đi. Nhưng đã qua nhiều ngày như thế rời, tại vì sao đột nhiên hắn lại đến tìm nàng?
 

Trong chốc lát, suy nghĩ của Hạ Như Yên hơi hỗn loạn, không biết vì sao nàng lại lên tiếng hỏi một câu: “Ngươi đã ăn chưa?”
 
Giải Vanh nghe xong thì ngẩn người, không biết ma xui quỷ khiến như nào mà lại trả lời một câu: “Vẫn chưa ăn.”
 
“...”
 
Hai người cùng im lặng không nói gì, Hạ Hà nhìn thấy tình hình như này thì nhanh nhẹn đi lên nhường vị trí của mình ra cho Giải Vanh, sau đó lấy một bộ chén đũa sạch sẽ để lên mặt bàn, cung kinh nói: “Mời thế tử gia dùng.”
 
Sau đó Hạ Hà lại nghĩ tới nồi lầu này đã bị các nàng động đũa rồi, đang muốn nói gì đó thì lại thấy Giải Vanh đã cởi xong áo choàng và ngồi xuống. Lúc này Hạ Hà cũng không dám nhiều lời nữa, nhận áo khoác rồi đi ra ngoài với Xuân Mai.
 
Hạ Như yên há miệng muốn gọi các nàng quay lại, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Nàng dời ánh mắt về lại phát hiện Giải Vanh đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt sáng rực, trong đôi mắt dó là sự tham lam và khát vọng nói không thành lời. Hạ Như yên lập tức bị dọa sợ, nàng rụt rụt lại phía sau theo bản năng. Lúc này Giả Vanh mới hồi phục tinh thần lại, hắn đè nén sự xúc động trong lòng rồi cầm lấy chén đũa, yên lặng bắt đầu ăn cơm của mình.
 
Hạ Như Yên không biết vì sao sự việc lại phát triển đến nông nỗi nàng và Giải Vanh cùng ngồi ăn cơm với nhau như lúc này. Những vừa nãy nàng cũng chưa ăn no, nên dứt khoát bỏ qua những suy nghĩ phức tạp kia sang một bên mà cắm đầu gặm lấy gặm để. 
 
Nhờ có chậu than được đốt liên tục mà trong phòng hết sức ấm áp, khiến cho khuôn mặt của cô nương nào đó đỏ ửng lên, ánh mắt ướt át, cái miệng nhỏ nhắn ăn từng miếng từng miếng thịt cùng với rau dưa. Giả Vanh bưng bát ăn mà nhịn không được nhìn đến xuất thần.
 
“Khụ khụ…” Hạ Như Yên khó chịu ho khan hai tiếng. Lúc này, nam nhân mới giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, hai tai nóng lên hồng hồng, luống cuống gắp một ít rau bỏ vào trong nồi lẩu.
 

Hạ Như Yên tiếp tục ăn thêm một lát, cuối cùng vẫn không kìm được đành chủ động hỏi: “Ngươi cứ nhìn ta làm cái gì?” Hạ Như Yên cảm thấy nam nhân này xem nàng giống như thức ăn ăn với cơm. Nhìn nàng một cái rồi ăn một miếng cơm, khiến cho khẩu vị vốn rất tốt của nàng cũng bị mất, không nuốt nổi.
 
Giải Vanh nghe vậy thì hơi căng thẳng, hắn đặt bát trong tay xuống, nghẹn nửa ngày không nổi một câu: “Ta…” Ta chỉ là rất nhớ ngươi…
 
Vẫn không thể nói nửa câu sau ra khỏi miệng, nam nhân chỉ có thể mím môi không biết nên nói cái gì mới đúng. Đột nhiên thấy Hạ Như Yên gắp vài miếng thịt để vào trong bát của hắn: “Ăn nhanh lên, ăn xong ta còn gọi bọn họ vào dọn dẹp.”
 
Ánh mắt Giải Vanh lập tức phát sáng, hắn quý trọng mà ăn từng miếng từng miếng thịt mà Hạ Như Yên gắp cho. Sau khi ăn xong còn chủ động gắp một ít thức ăn để vào trong bát của nàng. Thấy Hạ Như Yên không từ chối thì nhịp tim của hắn hơi tăng lên một chút, mang theo sự kích động ăn hết sạch cơm trong bát.
 
Sau khi gọi nha hoàn vào dọn dẹp nồi lẩu và bát đũa, thì hai người chia nhau ra rửa tay súc miệng rồi ngồi trở lại bàn. Hạ Như Yên vẫn chưa lên tiếng nói chuyện mà lòng bàn tay Giải Vanh đã tràn đầy mồ hôi bởi vì lo lắng.
 
Hắn yên lặng nhéo nhéo tay của mình, ở trong lòng chuẩn bị tốt những lời muốn nói với Hạ Như Yên, nhưng bất thình lình lại nghe thấy nàng hỏi trước.
 
“Không biết thế tử gia đến đây tìm ta có chuyện gì?”
 
Nghe thấy ba chưa thế tử gia này, trong lòng Giải Vanh chợt lạnh đi, cũng may hắn vẫn còn giữ được tinh thần bình tĩnh mà đáp lại: “Yên nhi, ta…”
 
“Mong thế tử gia gọi ta là Hạ cô nương, quan hệ giữa ta và ngươi vẫn chưa đến mức có thể gọi thân thiết như vậy.”
 
Nếu nói vừa rồi chỉ là trong lòng hơi lạnh, thì lời nói giờ phút này của nàng không khác gì một chậu nước lạnh tạt lên đỉnh đầu hắn. Giải Vanh bị cứng ngắc một lúc mới khó khăn nói lại một lần nữa: “Là… Hạ cô nương…”
 
Lúc này Hạ Như Yên mới vừa lòng, nàng gật gật đầu ý bảo hắn tiếp tục nói: 

 
“Hạ cô nương, ta… Hôm nay ta đến là vì muốn xin lỗi vì chuyện xảy ra lúc trước…” Giọng nói của Giải Vanh hơi khàn khàn: “Lúc trước ta bị thương, sốt cao hôn mê vài ngày, khi tỉnh lại thì phát hiện ngươi đã rời khỏi phủ quốc công. Ta lập tức muốn đi tìm ngươi nhưng lại bị cha ta ngăn cấm bắt ở trong phủ. Ông trực tiếp xin hoàng thượng cho ta nghỉ một tháng, không quan tâm vết thương của ta chỉ qua nửa tháng đã tốt rồi, vẫn không cho ta ra khỏi phủ. Thật vất vả mới qua một tháng thì hoàng thượng lại giao việc cho ta, ta dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý xong xuôi công việc rồi lập tức đến đây tìm nàng...”
 
Hạ Như Yên nghe hắn giải thích một đống lớn như vậy thì não cũng phát đau. Nàng giơ tay lên để cho Giải Vanh ngừng lại rồi xoa xoa huyệt thái dương nói: “Không cần giải thích nhiều như vậy, dù sao ngươi có như thế nào cũng không liên quan đến ta. Hôm nay ngươi đến chỉ là để xin lỗi thôi sao? Bây giờ ta đã nghe được lời xin lỗi rồi, vậy xin hỏi thế tử gia còn có chuyện khác không?”
 
Giải Vanh nghe thế thì gấp gáp tiếp lời: “Ta biết bản thân mình rất có lỗi với nàng, nhưng Yên nhi à, nàng có thể cho ta một cơ hội hay không…”
 
“Mong thế tử gia nói chuyện cẩn thận.” Hạ Như Yên đứng dậy, nhàn nhạt đưa mắt nhìn hắn một cái: “Tốt xấu gì ta cũng từng là mẹ kế của ngươi, vẫn mong thế tử gia tôn trọng ta một chút.”
 
Giải Vanh liên tục bị hắt nước lạnh, qua một lúc sau mới ngập ngừng khẩn cầu: “Thật xin lỗi… Ta biết bản thân mình không có tư cách gì để cầu xin nàng tha thứ…”
 
“Thế tử gia nói đùa, không có gì là tha thứ hay không tha thứ hết. Chuyện xảy ra trong quá khứ ta đã buông xuống hoàn toàn rồi, cũng mong thế tử gia có thể buông tha đi, tiếp tục sống tốt cuộc sống của mình. Hiện tại ta ở chỗ này rất vui vẻ, mong từ giờ về sau thế tử gia không cần tiếp tục đến làm phiền ta nữa.”
 
Sắc mặt của Hạ Như Yên rất bình tĩnh, thật ra vào lúc Giải Vanh phải chịu gia pháp, rồi hôn mê sốt cao thì nàng đã không hề hận hắn nữa rồi. Nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại ở An Thành, chỉ mong yên ổn sống ở chỗ này đến khi nhiệm vụ kết thúc. Không cần thiết phải suy nghĩ về tình tình yêu yêu gì đó, sống sót mới là quan trọng nhất.”
 
Chậu than trong phòng đang cháy bừng bừng, nhưng mà cả người Giải Vanh lại như rơi vào trong hầm băng. Lúc trước, khi hắn còn đang bị thương đã từng cầu xin Như Yên đừng rời đi nhưng nàng vẫn đi mất. Hắn không trách nàng, chỉ hận bản thân mình đã làm nhiều chuyện tổn thương nàng như vậy, tất cả đều là báo ứng mà hắn đáng phải nhận. Từ khi hắn có thể xuống đất đi lại thì đã lập tức không màng thân thể mà chạy đi tìm nàng, lúc đấy còn bị cha hung hăng dạy dỗ một hồi rồi sai người canh chừng hắn. Ám vệ bên cạnh hắn cũng không dám ra tay với người của cha, bởi vậy hắn chỉ đành phải thành thành thật thật ở trong phủ đợi cho miệng vết thương khỏi hẳn. Đối với hắn mà nói thì có lẽ đây là đoạn thời gian khó khăn nhất mà hắn phải trải qua. Sự sợ hãi và tuyệt vọng, cùng với hối hận và tự trách dường như muốn làm cho hắn nổ tung. Hắn gấp gáp muốn đi gặp Như Yên, muốn mạnh mẽ kéo nàng vào trong lồng ngực hắn, không để cho nàng rời xa. Hắn cũng cực kỳ sợ Như Yên sẽ oán hắn hận hắn. Nhưng giờ phút này, khi hắn đang đứng trước mặt Như Yên, sự hờ hứng nơi đáy mắt nàng càng đâm nát trái tim hắn hơn. Hóa ra, thứ còn có lực sát thương hơn cả so với oán hận, chính là không quan tâm.
 
________________________________________________________________
 
Ta thân là mẹ ruột quyền lực của nữ chính, nên nhất định không thể để nữ chính đi trên con đường chịu ngược dài hạn sau đó lại thoải mái tự nhiên ngược nam được, chỉ ngược đúng chỗ ngược khi cần thiết mà thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui