Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 8: Tù binh 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Trong đại điện, Zesia ngồi ở trên vương tọa, một tay chống trên má một tay thưởng thức dây chuyền trước ngực, không chút để ý các đại thần phía dưới hội báo, bất thình lình nghe được ba chữ “Barend”, hắn dời tầm mắt  về phía các đại thần phía dưới, một người đang đứng ở phía trước khuôn mặt đầy nghiêm túc.

 
“Bệ hạ, Barend bị bắt đã được một tuần rồi, đến nay Turentbu vẫn chưa tới tiến hành thương lượng, chúng ta có nên chủ động liên hệ với bọn họ hay không đây?”
 
“Không cần.”
 
Zesia lười nhác mở miệng, hắn mở dây chuyền ra rồi lại khép lại, không chút để ý nói: “Nếu bọn họ có thể bình thản, chúng ta cũng nên phối hợp một chút, dù sao người sốt ruột cũng không phải chúng ta.”
 
“Bệ hạ nói đúng, không có Barend, hôm trước chúng ta đã chiến thắng nhẹ nhàng……” Người nọ mới vừa nói xong đột nhiên giống như ý thức được gì đó, lập tức im lặng, lén lút đưa mắt nhìn ra phía sau một cái, phát hiện Fred không có ở đây thì lập tức thở phào một hơi.
 
“Ồ.” Zesia cũng giống như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt hắn đảo qua phía dưới một lượt, “Fred đâu? Hình như ta không thấy hắn mấy ngày rồi.”
 
“Khụ…”  Albert đứng ở phía dưới ho khụ một tiếng nói, “Bệ hạ, Sullivan đại nhân còn ở nhà dưỡng thương…”
 
“Dưỡng thương?” Zesia kỳ quái hỏi, “Dưỡng thương gì?”

 

Albert cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ thầm ngài thật sự không cho Fred chút mặt mũi mà, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Lần trước từ nhà giam đi ra hắn đã lãnh phạt, bị đánh 30 roi, vết thương… Có chút nghiêm trọng.”
 
“Ồ!” Zesia làm ra dáng vẻ bừng tỉnh ngộ, “Ta nhớ ra rồi, vậy ngươi nói với hắn cứ chuyên tâm dưỡng thương, nhất định phải dưỡng thương thật tốt để thân thể khỏe mạnh hoàn toàn.”
 
Nói tới đây lời nói hắn xoay chuyển: “Một khi đã như vậy thì chuyện của bộ quân sự cũng không thể vì chuyện này mà chậm trễ được, như vậy đi, Klein Taberner.”
 
“Có thuộc hạ.”
 
“Ngươi tạm giữ chức vụ cho Fred trước, cho đến khi nào thân thể hắn hoàn toàn hồi phục lại, ta thật sự không đành lòng để hắn đang bệnh mà còn phải nhọc lòng về việc nước, chỉ có thể vất vả cho ngươi trước.” Zesia nhíu mày, tựa như thật sự lo lắng cho thân thể Fred.
 
Trong lòng Taberner vui mừng, vội vàng cúi rạp người nói: “Tuân mệnh, bệ hạ.”
 
“Ừm, không có chuyện gì nữa thì bãi triều đi.” Zesia ngáp một cái, đứng lên dẫn đầu ra khỏi đại điện.
 
Hắn vừa đi, Taberner ở trên mặt đất không thể giấu được vui sướng, có mấy người có quan hệ tốt với hắn nhao nhao đi lên chúc mừng, một đám người cười đùa ra khỏi điện, chỉ có Albert còn đứng tại chỗ, sắc mặt trầm tư, không nói một lời, hồi lâu sau hắn mới vội vàng đi ra ngoài.
 
Lúc này Hạ Như Yên vừa mới ăn cơm sáng xong, đang muốn dặn dò người hầu đi chuẩn bị đồ tắm gội giúp nàng, có một sự thật là từ khi nàng xuyên qua đây ngoại trừ hai ngày trước để một người hầu gái gội đầu cho nàng, thì đã suốt một tuần chưa tắm rửa rồi. Hai ba ngày này miệng vết thương của nàng đã bắt đầu kết vảy, ngẫu nhiên cũng sẽ xuống đất đi vài bước, cho nên buổi tối vẫn sẽ lau sơ người cho sạch sẽ, nhưng đó sao có thể so sánh được với sự sung sướng của việc tắm rửa? Bởi vậy sau khi nàng cảm thấy miệng vết thương có thể dính nước thì việc đầu tiên nàng muốn làm chính là tắm rửa.
 

“Bệ hạ tới.”
 
Cửa lại truyền đến âm thanh của người hầu, thân thể Hạ Như Yên cứng đờ, thu lời nói đã tới bên miệng lại, đứng ở bên cửa sổ hơi hơi cúi người với Zesia đang đi vào phòng nói: “Thỉnh an bệ hạ.”
 
Zesia đi đến trước người nàng, cầm tay nàng đặt xuống một nụ hôn, nhếch lông mày nói: “Aurora, nhìn qua hôm nay tinh thần không tệ.”
 
“Cảm ơn bệ hạ quan tâm, nhìn ngài cũng rất tốt.”
 
Hạ Như Yên lén lút rút tay mình lại, lại bị Zesia nắm chặt không buông, hắn cong cong môi: “Nếu tinh thần chúng ta đều không tệ, không bằng đi dạo trong hoa viên một chút đi?”
 
Hạ Như Yên ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng bên ngoài, mới đầu xuân nhưng đã có không ít hoa nở, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót êm tai, nàng mím môi, gật gật đầu nói: “Vâng, bệ hạ.”
 
Nhận được sự đồng ý, trong mắt Zesia lộ ra vẻ sung sướng, hắn đảo qua trên người Hạ Như Yên, khi hai tròng mắt chạm đến ngực nàng thì lại trầm trầm, sau đó dặn một nữ người hầu: “Đi lấy một chiếc áo choàng tới đây.”
 
Bởi vì miệng vết thương bắt đầu kết vảy, cho nên hai ngày này Hạ Như Yên đã không cần phải băng bó nữa, lúc này nàng mặc chính là váy dài thấp ngực, ngoại trừ khe núi sâu thẳm, thì còn có miệng vết thương cực kỳ dữ tợn lộ ra bên ngoài, vết máu đỏ thẫm ngưng kết lại ở phía trên, có vẻ cực kỳ chói mắt. Nữ người hầu lấy áo choàng tới, Zesia nhận lấy rồi tự mình mặc vào cho Ha Như Yên, phần ren lớn phức tạp trên cổ áo giúp che đi ngực nàng, Zesia vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới cùng nàng đi vào trong hoa viên.
 
Đã lâu không được hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, vừa đi ra ngoài Hạ Như Yên lập tức ngửa đầu hít sâu một hơi, đôi mắt xinh đẹp của nàng nửa khép lại, lông mi dài và dày của nàng tạo thành hai cái bóng ở trên gương mặt, ánh mặt trời màu vàng chói tăng thêm một tia sức sống cho da thịt tái nhợt của nàng, Zesia đứng ở bên cạnh cúi đầu nhìn nàng, cổ họng di chuyển lên xuống vài cái mới mở miệng nói: “Nếu như ngươi thích, mỗi ngày đều có thể đi ra ngoài một chút.”
 
“Có thể chứ?” Hạ Như Yên mở to hai mắt nhìn về phía hắn, con ngươi màu xanh lam có vẻ rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 
Zesia và nàng nhìn nhau vài giây, đột nhiên cười nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”
 
Hai người chậm rãi đi bộ ở trong hoa viên, bất tri bất giác suy nghĩ của Hạ Như Yên bay lên tận trời xanh, mấy ngày nay mỗi ngày Zesia đều sẽ tới hôn nàng, không phải mỗi lần hôn môi đều nhất định sẽ nhận được một đoạn cốt truyện nhỏ, cho nên đến nay nàng mới nhận được ba đoạn. Sau này nhận được hai đoạn cốt truyện một đoạn là sau khi Aurora bị bắt, kỵ sĩ trưởng cha nuôi của nàng xin công tước giúp đỡ, muốn cứu con gái mình về, nhưng bị công tước bác bỏ, hai người còn vì vậy mà nổi lên tranh chấp, một đoạn là Allen người trong lòng của nguyên chủ và Sylvia con gái của công tước Solon đang nói chuyện với nhau, dáng vẻ Allen đau khổ, mà Sylvia thì ở một bên an ủi hắn.
 
Đoạn thứ nhất nhìn còn khiến người ta cảm động, nhưng đoạn thứ hai thì rất có chút đáng ngờ, ánh mắt Sylvia nhìn Allen rõ ràng là mang theo cảm mến, cho nên hai người kia… Có thể  sau đó đã xảy ra chuyện gì không? Sau đó mới dẫn đến việc Aurora bị tra tấn đến không ra hình người hộc máu mà chết ở trong nhà giam?
 
Cũng không phải là không có khả năng, Hạ Như Yên như có điều suy nghĩ, vốn dĩ thể xác và tinh thần đều đã bị thương nặng, nếu biết Allen thay lòng đổi dạ, vậy thì thật sự có khả năng không chịu nổi kích thích mà hộc máu bỏ mạng.
 
Chỉ là nếu điều kiện này được thành lập, thì phải có một người truyền lại tin tức cho Aurora, sẽ là ai chứ…… Hạ Như Yên dừng bước chân lại, nhìn chằm chằm vào dòng suối đang phun nước trầm tư, sau một lúc lâu nàng đột nhiên thông suốt, Fred!
 
Đúng, có khả năng là Fred, hắn là tổng quản quân sự, tin tức chắc chắn là rất nhanh nhạy, bên cạnh đó hắn còn hận Aurora như vật, từ ác ý của hắn đối với nàng thì nhân vật của hắn hoàn toàn phù hợp với giả thiết.
 
“Aurora?”
 
Một tiếng gọi kéo Hạ Như Yên từ trong suy nghĩ trở lại, nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nét mặt ngốc ngốc, giống một con vật nhỏ đáng yêu.
 
Zesia híp híp mắt, cười như không cười nói: “Suy nghĩ cái gì mà mất hồn như vậy?”
 
“Không… Không nghĩ cái gì……” Hạ Như Yên dời tầm mắt đi, “Chỉ là ngẩn ngơ một lát thôi.”
 
“Ừm ——” Zesia dùng ngón tay quấn một lọn tóc đẹp của nàng lên thưởng thức, giống như vô tình mà nói, “Là nhớ người nhà sao?”
 

Hạ Như Yên ngẩn người, sau đó lại nghe thấy hắn nói: “Hay là… Suy nghĩ đến người yêu của ngươi?”
 
Người yêu? Allen?
 
Hạ Như Yên ngẩn ra, ngẩng đầu lên một lần nữa, Zesia nhìn thẳng vào nàng, hai tròng mắt trầm tĩnh, nàng chần chờ một lát rồi mới trả lời: “Ta… Ta không có người yêu.”
 
Đây là lời nói thật, tuy rằng nguyên chủ và Allen cảm mến nhau, nhưng chưa từng quá rõ ràng, cho nên không thể coi đó là quan hệ yêu đương.
 
Nghe thấy câu trả lời này, trong mắt Zesia hơi hơi hiện lên ánh sáng, hắn không hỏi câu hỏi gì khác, mà tiếp tục đi dạo với Hạ Như Yên trong hoa viên thêm một lát, sau đó mời nàng cùng ăn cơm trưa.
 
Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng nhau ăn cơm, trong lúc ăn hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ăn thức ăn, sau khi ăn xong Zesia có công việc cần xử lý, Hạ Như Yên lập tức biết ý quay về phòng của mình ngủ trưa, sau khi nàng ngủ trưa dậy chuyện thứ nhất chính là dặn người hầu rằng mình muốn tắm gội.
 
Thiên Điện có xây bể tắm, nhóm hầu gái đổ nước ấm, sau khi chuẩn bị xong đồ dùng để tắm gội và váy áo mới thì đưa Hạ Như Yên tới bể tắm, tuy rằng có thói quen tắm rửa một mình, nhưng nàng có thương tích trong người, bởi vậy Hạ Như Yên vẫn để một người hầu gái ở lại bên trong giúp đỡ. Nàng cởi bỏ quần áo ngồi ở bên bể tắm, đưa cẳng chân vào bên trong nước ấm, độ ấm thoải mái khiến cả người nàng đều thả lỏng ra, người hầu cầm tắm khăn nhẹ nhàng xoa phần lưng cho nàng, nhưng mới xoa chưa đến hai cái Hạ Như Yên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của nhóm người hầu.
 
“Bệ hạ.”
 
————————————————————————————————————————
 
Các bạn đoán xem chương sau là nội dung gì ?
Đúng rồi, chúc các bảo bảo hôm nay thi đại học phát huy vượt xa người thường! Nhận được điểm cao nhé!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui