Chương 5: Thú cưng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Như Yên đã thân với Kiêu rất nhanh. Kiêu đặt cho nàng một cái tên, là Miên Miên. Hắn nói nàng quá mềm, như cục lông xù mềm mại (nhuyễn miên miên nghĩa là mềm mại). Còn hỏi nàng Mao Mao với Miên Miên thì thích cái nào hơn (Mao Mao ý là lông). Đương nhiên Hạ Như Yên sẽ chọn Miên Miên rồi, vì lúc hắn gọi Mao Mao, thỏ nhỏ đã tức giận tung chưởng “thỏ đá”, thế là Kiêu mới chọn cái tên Miên Miên này.
Mặc dù Kiêu thích chọc Hạ Như Yên, nhưng vẫn đối xử rất tốt với nàng, thường xuyên mang về mấy loại trái cây với rễ lá khác nhau cho nàng ăn. Nhưng mà có một điểm khiến nàng khó chịu, cứ mỗi sáng hắn rời giường thì đều liếm nàng từ đầu tới chân một lượt. Mỗi lúc như vậy Hạ Như Yên kiểu gì cũng sẽ duỗi cái chân trước bé tí ra đẩy đẩy miệng hắn. Dường như Kiêu rất thích tranh chấp thế này với nàng, nàng càng đẩy thì hắn càng liếm. Có lần hắn còn liếm Hạ Như Yên đến té ngửa, đầu lưỡi liếm từ giữa hai chân nàng lên đến cằm. Hạ Như Yên “chít chít” mấy cái rồi xù lông. Cái này là quấy rối tình dục, là quấy rối tình dục đấy! Nàng giận đến nỗi suốt cả hôm đó cũng không thèm để ý đến hắn. Sau đó Kiêu dùng nước trái cây trộn với rễ cây khoai tây đã xay nhuyễn để dụ dỗ nàng thì nàng mới miễn cưỡng hết giận.
Một thỏ một báo cứ trải qua tháng ngày êm dịu như thế. Thấm thoát đã trôi qua nửa tháng. Có một sáng hôm nọ, Hạ Như Yên vừa ăn điểm tâm xong, thì bị Kiêu ngậm lên rồi hất ra sau lưng. Nàng hoảng hồn bắt lấy phần lông gáy hắn la lên một tiếng, sau đó Kiêu liền bật người nhảy ra ngoài.
Kiêu vác Hạ Như Yên chạy như bay trong rừng. Hạ Như Yên đến nơi này lâu như vậy mà vẫn chưa từng quan sát kỹ cảnh sắc quanh đây. Nhưng lúc này nàng chẳng có thì giờ để thưởng thức phong cảnh, chỉ lo dùng miệng cắn lông báo của Kiêu. Hai cái móng bám chặt lên người hắn, sợ rằng sơ ý một chút thôi sẽ ngã xuống mất.
Chờ Kiêu dừng lại, Hạ Như Yên cũng tới cực hạn, cơ thể nàng nghiêng ngả rơi xuống từ trên lưng Kiêu. May mà lúc cách mặt đất còn vài centimet thì được một bàn tay đỡ lấy. Kiêu hóa thành người nâng nàng trong lòng bàn tay, vuốt vuốt trán nàng nói: “Sao lại không cẩn thận vậy?”
Hạ Như Yên tức tối dùng răng thỏ “phập” hắn một cái, con báo này luôn thô lỗ như vậy, ngày nào đó nàng phải giày vò lại hắn mới được! Kiêu mím môi cười cười, quăng nàng lên vai mình rồi nhanh chân đi về phía trước. Lúc này, Hạ Như Yên mới để ý đến khung cảnh xung quanh. Hình như Kiêu dẫn nàng tới một phiên chợ. Lần đầu nàng được nhìn thấy thú nhân khác ngoài Kiêu trong nửa tháng qua. Nàng tò mò mở to mắt, nhìn chằm chằm mọi thứ không hề chớp mắt.
Nơi này cũng chẳng khác với phiên chợ của loài người là bao. Người đến kẻ đi, trưng bày quầy hàng, mua sắm nói chuyện tấp nập. Những thú nhân này đa phần đều ở hình người, chỉ thỉnh thoảng có một hai con non đang được ôm trong lòng, khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu.
Hạ Như Yên thấy thật thú vị, cái đầu nhỏ hết nhìn đông rồi ngó tây, lúc này chợt nghe thấy tiếng nói chuyện: “Kiêu, đến mua đồ à?”
Hạ Như Yên quay đầu lại, nhìn thấy một thú nhân giống cái đang xách một giỏ trúc đi tới. Màu da khỏe khoắn, đuôi mắt nhếch lên, ngoại hình rất mặn mà. Kiêu gật đầu một cái với nàng ta rồi cũng không mở miệng. Cô ta thấy Hạ Như Yên đang ở trên vai hắn thì ngạc nhiên hỏi: “Kiêu, đây là... thỏ ngươi nuôi sao?”
Chủ đề nói chuyện lại chuyển sang Hạ Như Yên. Cuối cùng Kiêu cũng mở miệng, nhưng chỉ ngắn gọn đáp một chữ: “Ừm.”
Nàng ta kia đưa tay định chạm vào Hạ Như Yên lại bị Kiêu nghiêng người tránh sang. Hắn giơ một tay lên che Hạ Như Yên nói: “Nó không thích người khác chạm vào mình.”
Hạ Như Yên tỏ vẻ ‘sao mình không biết mình không thích bị người khác chạm vào vậy?’ Nếu là chị gái xinh đẹp thì nàng cũng không có ý kiến gì? Nữ nhân kia cũng không giận, chỉ cười nói: “Nhóc con còn rất cá tính nha. Được rồi, ta đi đây, ngươi đi dạo thong thả.”
Nàng ta nói xong định rời đi, Kiêu thoáng nhìn thấy đồ trong giỏ trúc trên tay nàng bèn lên tiếng gọi lại: “Liên, cô bán đồ thế nào?”
Nữ nhân tên Liên kia cầm giỏ trúc lên lắc lắc: “Ngươi muốn mua cái này hả?”
Kiêu gật gù: “Ừm, ta mua cho con thỏ này ăn.”
“Vậy muốn bao nhiêu đây?”
“Một cây là được.”
Liên lấy từ trong giỏ ra một cái cây giống như măng non nhét vào tay Kiêu: “Tặng ngươi đấy, sau này nếu con thỏ nhà ngươi có sinh con thì cho ta một bé nhé, ta cũng muốn nuôi nữa.”
Kiêu ngẩn ra một lát, lập tức nhíu mày nói: “Nó không sinh con.”
Đáng tiếc Liên đã quay người đi rồi, cũng không đáp lại hắn một tiếng. Hắn đứng tại chỗ thêm vài phút, đưa măng trong tay đến miệng Hạ Như Yên: “Muốn ăn không?”
Hạ Như Yên há miệng cắn một cái, giòn giòn ngọt ngọt, hương vị rất ngon. Nàng túm lấy ngọn măng gặm gặm mấy miếng rồi dừng lại. Trước khi đi nàng đã ăn trái cây rồi nên bây giờ vẫn chưa đói, chủ yếu để thỏa cơn thèm thôi.
Kiêu thấy Hạ Như Yên không ăn nữa thì đi tiếp. Hắn đến chợ mua vài thứ, đựng trong chiếc túi rơm được chủ quán tặng đeo trên vai. Hạ Như Yên chú ý thấy bọn họ tiến hành giao dịch đa phần là đổi lấy vật phẩm, có số ít sẽ dùng một loại hạt châu trắng để trao đổi. Kiêu chính là dùng loại hạt kia. Mãi cho tới sau này Hạ Như Yên mới biết hạt châu kia tên là ngư bối, là một loại gia vị.
Dọc đường Kiêu đi qua có rất nhiều người đánh giá Hạ Như Yên trên vai hắn, còn có những thú nhân nhỏ tuổi dùng ánh mắt như nhìn thức ăn để nhìn nàng. Thấy vậy, Hạ Như Yên rụt cổ lại, chôn chặt vào bả vai Kiêu không dám nhìn lung tung.
Kiêu mua đồ xong cũng không về đường cũ mà dẫn Hạ Như Yên rẽ sang đường nhỏ. Trên đường đụng mặt tốp năm tốp ba thú nhân dường như cũng quen hắn, rối rít chào hỏi hắn. Bình thường Kiêu rất thích chọc ghẹo Hạ Như Yên, nhưng đối với những thú nhân khác lại có thái độ lạnh lùng, suốt đường đều chỉ gật đầu cho có lễ. Thấy thế, Hạ Như Yên bèn oán thầm: Chậc, muộn tao*!
(*) Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.
Hắn dẫn Hạ Như Yên đi đến một cái sân có hàng rào gỗ vây quanh. Còn chưa gõ thì cửa đã bật mở, một tên thú nhân nam từ trong bước ra, trông thấy hắn bèn lớn giọng la lên: “Mẹ ơi! Kiêu về rồi này!”
Theo tiếng gọi của người nọ, bên trong lại bước ra một thú nhân nữ có thân hình cao lớn khỏe đẹp cân đối. Trông tầm ba mươi mấy tuổi giống như phụ nữ loài người. Bà trông thấy Kiêu thì lộ ra vẻ tươi cười, vừa định đưa tay vỗ vai hắn thì chợt nhìn đến Hạ Như Yên, bà kinh ngạc hỏi: “Trở về thì trở về, lại còn mang cho cả nhà đồ nhắm nữa cơ à?”
Hạ Như Yên vừa nghe đã dựng hết cả lông lên. Kiêu vội vàng ôm nàng xuống che chở trong lòng bàn tay: “Đây là thú cưng của con, không phải thức ăn.”
“Haha, em ở một mình chán đến mức nuôi mấy con vật nhỏ này chơi rồi à?” Anh chàng kia cười ha hả vỗ vỗ vai hắn: “Đi thôi, vào nhà trước đã!”
Nơi này có vẻ là nhà cha mẹ của Kiêu. Vị thú nhân nữ kia là mẹ hắn, tên Mộc. Còn nam nhân mở cửa là anh trai hắn, Bành. Trong phòng chỉ có cái bàn giản dị được làm bằng gỗ cùng với những đồ dùng đơn giản khác trong nhà, nhưng lại thay đổi nhận thức của Hạ Như Yên. Nàng sống trong hang động với Kiêu, còn ngỡ rằng nền văn minh thú nhân cực kì nguyên thủy, không ngờ lại không hề như vậy.
Nàng dùng ánh mắt nhìn Kiêu. Con báo này có tính nết gì kì vậy, không muốn ở nhà mà đi ở hang động. Kiêu không chú ý đến ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên đùi, rồi cùng mẹ với anh trai nói chuyện tán gẫu một hồi thì cha hắn trở về.
Cha Kiêu tên là Thạch, hình thể có chút lớn hơn so với hắn và anh trai, nếu không nói là báo thì Hạ Như Yên còn tưởng là gấu nữa. Nhưng mà mặt mũi cũng tuấn lãng, chẳng trách có thể sinh ra Kiêu với Bành đẹp như vậy. Ông nói với hai đứa con mình thì lớn tiếng thô lỗ, còn nói với vợ thì dịu dàng tử tế. Ông mang về hai còn mồi, sau khi chào hỏi xong thì tha ra sau sân bắt đầu xử lí.
Lát sau, Hạ Như Yên lại ngửi được mùi thịt nướng. Ba Kiêu bưng đồ nướng lên bàn, đầu tiên gấp nửa miếng đến trước mặt vợ mình rồi mới chia cho hai người con. Sức ăn của Mộc có vẻ không lớn như vậy, bà lựa chỗ mềm ăn rồi đưa lại cho chồng. Thế là một mình Thạch quất hết hai phần ba con mồi, ăn còn chưa đã bèn chép miệng một cái: “Lực bảo ban đêm sẽ uống rượu, gọi ta tới chơi. Nhà bọn họ ăn nhiều lắm, ta tới lấp đầy bao tử đã.”
Nói rồi ông liếc nhìn hai đứa con một cái: “Sau này mấy đứa trở về cũng mang ít mồi đi chứ, chỉ biết ăn của ta thôi!”
Bành cười gượng sờ đầu đáp: “A Nguyệt nói hôm nay muốn về nhà, nên con mang mồi hồi sáng bắt được đưa nàng ấy rồi.”
Nguyệt là vợ của Bành. Lúc này Thạch nghe xong mới gật đầu nói: “Vậy thì được rồi, lần sau con nhớ săn hai con, một con đưa con bé, con còn lại thì mang về.”
Nói xong, ông lại trừng mắt nhìn về phía Kiêu: “Còn con đó! Chỉ biết mang tay không về thôi! Trên... trên chân con là cái gì vậy?”
Ông ngồi bên cạnh Kiêu, giờ đây mới để ý đến Hạ Như Yên trên đùi hắn, lập tức nghi ngờ tiến lại nhìn kĩ, chợt hiểu ra nói: “Là thỏ à, con lại mang cái thứ nhét không đủ kẽ răng này về?”
Kiêu nhíu chặt lông mày bảo vệ Hạ Như Yên: “Đây là thú cưng của con, không phải cho mọi người ăn.”
“Chậc, ta thấy là con độc thân lâu quá sinh buồn chán mà bắt đầu nuôi thỏ thì có,” Không hổ là cha con, lời nói của Thạch với Bành y hệt nhau. Ông dùng sức đập bàn nói: “Con cũng thành niên hai năm rồi, còn không mau tranh thủ tìm bạn đời đi. Chờ hai năm nữa con lớn rồi làm sao tìm được cô gái nào hợp tuổi đây?”
“Phải đó Kiêu, em xem anh với A Nguyệt nhà anh hạnh phúc biết bao. Em còn không mau tìm một người đi, chắc em không biết hai người sống chung là chuyện vui vẻ thế nào rồi.”
Hắn ta vừa nói xong thì nháy mắt ra hiệu với Kiêu. Tiếc là Kiêu không hề cảm kích, xoa xoa sau lưng Hạ Như Yên rồi nói: “Bây giờ em cũng vui lắm rồi.”
Thấy hắn không nghe lời, Bành với Thạch một trái một phải bắt đầu bao vây công kích hắn khiến hắn bực mình thế là đứng dậy nói: “Con về đây!”
Hắn vứt hai cha con kia ra sau lưng rồi nhanh chân đi về phía cửa. Mộc đuổi theo nói với hắn: “Kiêu, cha với anh cũng vì muốn tốt cho con thôi.”
Kiêu khẽ gật đầu với bà: “Con biết.”
Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Con biết thì tốt rồi. Đi đi, lần sau xuống chợ nhớ ghé thăm nhà nữa nhé.”
Kiêu mang Hạ Như Yên về lại hang động. Lấy mấy món đồ hôm nay ra sắp xếp lại, hắn đưa búp măng cho Hạ Như Yên gặm rồi nằm nghiêng trên đệm, lấy tay chống đầu ngây ngẩn nhìn nàng.
Hạ Như Yên lấp đầy bụng xong thì lại vò mặt như bình thường, vò xong rồi vuốt vuốt tai. Kiêu nhìn nàng đang uốn qua uốn lại. Đột nhiên, hắn đưa tay bắt lấy nàng, tách hai đùi nàng ra cẩn thận quan sát. Hạ Như Yên giật cả mình, rồi liền bị hành động của hắn làm điên tiết lên, nàng bất chấp giãy giụa, không ngừng kêu “chít chít”, nhưng lần này Kiêu lại không buông nàng ra mà quan sát hồi lâu mới nói với vẻ tiếc nuối: “Nếu như ngươi hóa thành người được thì tốt biết mấy...”
_______________________
Nhắm chừng chương sau sẽ có thịt, nếu không có thì chương tiếp nữa kiểu gì cũng có thôi, không cần lo nhé!
Phải rồi, thiết lập biến hình thành người của tôi là: Nếu mặc quần áo mà biến hình vậy thì lần kế biến sang hình người nữa sẽ vẫn được mặc quần áo, còn nếu không mặc thì là không mặc. Đừng hỏi tôi vì sao, bởi tôi cảm thấy như vậy thì tiện hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...