Chương 2: Thú cưng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Kiêu là một con báo đốm đực đã thành niên hai năm. Hắn có bộ lông rực rỡ và thân hình cường tráng. Trong khu rừng này, một bộ lông trắng toát cùng những cái đốm đen khá là hiếm thấy. Toàn bộ tộc báo chắc cũng chỉ có vài ba gia đình có màu lông như vậy.
Kiêu có tính cách rất độc lập, còn chưa trưởng thành mà đã bỏ nhà ra đi, một mình sinh sống, đến nay chắc khoảng năm năm rồi. Mỗi ngày, ngoại trừ việc ra ngoài săn mồi thì phần lớn thời gian là tắm nắng trên mặt đất gần hang động. Sự hung dữ của hắn quanh đây ai ai cũng biết. Những con vật khác đều chẳng dám tự tiện đến gần địa bàn của hắn. Nhưng mà hôm nay, chẳng những có kẻ dám đến gần, mà còn tới những hai con.
Hắn nhìn con thỏ đã bất tỉnh, rồi dùng móng vuốt chọc chọc hai cái. Con thỏ này có ngoại hình mập mạp, cơ thể béo tròn, nhưng trong mắt Kiêu lại chẳng đủ nhét kẽ răng. Xưa nay hắn không thèm ăn loại thú vật bé tí như vậy, mất công phải nhả xương.
Kiêu nhích lại gần ngửi ngửi, cảm thấy mùi trên người nó thật dễ chịu, tuy không giống hương vị của thức ăn hấp dẫn hắn, nhưng khiến hắn thấy vui vẻ, đột nhiên nảy sinh cảm giác hứng thú với con thỏ này. Thế là bèn há miệng ngậm nó lên, từ từ chậm rãi đi về phía hang động.
Hạ Như Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận ra mình đã bị mang vào một hang động. Nàng nhanh chóng lật người bò dậy, bắt đầu quan sát tình hình bốn phía. Đây là một hang động không sâu lắm, trên vách động khảm mấy tảng đá phát sáng, giúp hang động không tối đến nỗi hai mắt chẳng thấy gì. Dưới chân nàng là một miếng vải thô đóng thành cái đệm rộng lớn. Hạ Như Yên bước lên cảm thấy khá mềm. Ở một góc của hang có mấy vật trông như chén bát làm bằng gốm, còn có một vài cái sừng và lông động vật chất đống ở góc khác. Cửa hang được ánh mặt trời rọi vào, có thể nhìn thấy cây cỏ um tùm bên ngoài. Nàng khẽ khịt khịt lỗ mũi, ngửi được trong hang còn có mùi của con vật khác, không thể nói là khó ngửi, mà còn rất rõ rệt, vừa ngửi thấy mùi kia theo bản năng ngay lập tức nàng nhũn cả chân, có thể thấy được loài thú dữ nào đó đã ở đây.
Hạ Như Yên rón rén nhảy ra ngoài. Vừa đến cửa hang đã bị dọa cho ngã bịch xuống đất. Cách đó không xa, một con báo đốm to lớn đang ngậm một cái gì đó giống con dê đi tới. Đôi mắt lấp lánh ánh vàng sắc bén nhìn thẳng vào nàng, như thể đang muốn hỏi nàng định đi đâu. Bị nó nhìn như vậy, Hạ Như Yên há mồm run rẩy cuộn trên mặt đất không dám động đậy nữa. Thầm mắng cơ thể này thật nhát cáy. Vừa gặp báo đã nhũn chân, muốn chạy cũng chạy không được.
Kiêu ném con mồi mới giết sang một bên, bước tới trước mặt Hạ Như Yên. Trên hàm răng trắng muốt còn đọng lại vết máu của con mồi, Hạ Như Yên vừa thấy cứ tưởng hắn muốn ăn thịt mình, hai mắt trợn trắng, rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Kiêu vừa há mồm định liếm Hạ Như Yên thì thấy nàng lại ngất đi, rầu rĩ nghĩ sao lá gan của con thỏ này bé tí thế. Hắn đưa lưỡi liếm Hạ Như Yên từ đầu đến chân, cho đến khi cả cơ thể nàng đều phủ kín mùi của hắn mới ném nàng vào hang, còn mình thì ra ngoài xử lí con mồi tiếp.
Lần này, Hạ Như Yên không ngất quá lâu nên chỉ một lát đã tỉnh lại. Lúc nàng vừa tỉnh khắp mũi đều là mùi thơm của thịt nướng. Cánh mũi be bé rung rung mấy cái, vô thức bước vài bước ra cửa hang.
Lúc nàng tỉnh lại thì bản thân đang bị bóng đêm bao trùm, lập tức bung chân ra chạy về cuối hang, run rẩy nhìn báo đốm đang từ ngoài tiến vào. Miệng Kiêu ngậm một tảng thịt nướng, thấy bé thỏ đã tỉnh thì quẳng thịt nướng đến trước mặt nó, hất cằm lên với nàng.
Hạ Như Yên nhìn thịt nướng một cái rồi lại nhìn báo đốm, duỗi chân về phía trước đụng nhẹ tảng thịt xong nhanh chóng rụt về. Ánh mắt Kiêu lộ ra ý cười, xoay người quẫy đuôi một cái rồi đi ra ngoài.
Xem ra là muốn bảo nàng ăn tảng thịt này nhỉ? Hạ Như Yên ngẫm nghĩ, chẳng lẽ con báo này chê ngoại hình nàng quá bé, muốn nuôi lớn rồi mới ăn à? Nhưng mà có nói thế nào thì bây giờ chưa ăn nàng là được rồi. Dù sao nó vẫn có lúc ra ngoài săn mồi, sau này nàng lại tìm cơ hội chạy thoát cũng được.
Hạ Như Yên ngửi ngửi thịt nướng, cảm thấy hương vị thơm ngon lạ thường. Nàng dùng răng thỏ mất một hồi mới khó khăn xé ra được một miếng thịt, lại tốn hết sức già mới nhai vụn rồi nuốt xuống. Hóa ra con báo này còn biết nhóm lửa nướng thịt?
Chẳng qua, nàng đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm khi được mở mang kiến thức. Ăn vài miếng thịt nướng đã cảm thấy no căng bụng, sức lực cũng quay về rồi, bèn lén lén lút lút nhảy ra ngoài cửa hang thăm dò.
Bên ngoài quả nhiên đang nhóm một đống lửa, bên cạnh là xương cốt rơi lả tả trên đất, con báo đốm kia hình như vừa mới ăn xong, vừa liếm miệng vừa đi vào động. Hạ Như Yên bị dọa sợ nhanh chóng rụt đầu lại, đang định chạy trốn thì thấy báo đốm đã vào hang rồi. Nàng căng thẳng nhìn chằm chằm nó, không dám cử động dù chỉ một chút. Ngay lúc này, một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Sau khi báo đốm kia đi vào hang thì đột nhiên biến hình thành một con người ngay trước mắt Hạ Như Yên! Cằm Hạ Như Yên suýt rớt xuống đất, không dám tin chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Vốn là một con báo đốm lại dửng dưng biến thành một người đàn ông trong nháy mắt! Hơn nữa còn là một người đàn ông không mặc gì cả!
Hắn có một gương mặt cực kì điển trai. Màu tóc bạch kim bung xõa tự nhiên, làn da khoác lên màu lúa mạch sáng lạn khỏe khoắn. Vóc người cao to cường tráng, bắp thịt săn chắc và đường nét uyển chuyển. Nhất cử nhất động đều khiến người khác vui lòng thỏa mắt. Thứ duy nhất làm cay mắt chính là “món đồ chơi” lắc lư qua lại giữa hai chân. Hắn lắc lư cây gậy lớn kia đến trước mặt Hạ Như Yên, ngồi xổm xuống nhấc nàng lên. Dùng ngón tay chọc chọc cằm nàng, nói: “Nhóc con, sợ cái gì chứ? Ta cũng có ăn ngươi đâu.”
Giọng nói của người nọ trong trẻo, nhưng ẩn bên trong lại mang chút khàn khàn, tựa như lưng chừng giữa tuổi thanh niên và thiếu niên, thanh khiết mà gợi cảm. Hắn nâng Hạ Như Yên đang cuộn tròn nhẹ nhàng tung lên, rồi lại dùng lòng bàn tay vuốt ve cơ thể nàng, trên mặt lộ vẻ thích thú, dường như đang rất hưởng thụ xúc cảm mềm mại của lông thỏ mang tới.
Hạ Như Yên nằm trong lòng bàn tay hắn mà phát run. Nàng không thể nào không chế cơ thể mình. Thật ra trong lòng cũng không sợ lắm nhưng biểu hiện ra ngoài luôn là dáng vẻ “sợ chết đi được”. Nàng mở to đôi mắt đỏ au, nhìn gương mặt đang càng tiến lại gần của người đàn ông. Ngay lúc cơ thể nàng cứng đờ, người đàn ông nọ đưa lưỡi ra, dùng sức liếm một đường lên mặt nàng, rồi thả xuống đất: “Đi chơi đi, nhưng chỉ được đến gần cửa hang thôi. Không được đi quá xa, nếu không sẽ bị mấy con vật khác tha mất đấy.” Nói rồi hắn bèn biến về hình dạng báo.
Hạ Như Yên chán ghét dùng chân trước lau lau mặt mấy lần. Nào biết hành động của mình lại lọt vào mắt con báo kia, hắn hơi kinh ngạc lắc lắc cái đuôi. Không ngờ con thỏ này còn thích sạch sẽ nữa?
Có vẻ con báo này không định ăn nàng, Hạ Như Yên nghĩ. Nàng trốn dưới gốc cây, nằm sấp xuống,không động đậy. Trong lòng tính xem lần tới chạy trốn thế nào. Kiêu trông thấy cục tròn tròn trắng trắng ngốc nghếch đứng đó, không hiểu sao trong lòng lại ngứa ngáy. Hắn đi qua gặm Hạ Như Yên, rồi lại trở về tảng đã tắm nắng tiếp.
Lúc bị hắn gặm lên Hạ Như Yên còn sợ hết hồn, xong nhận ra hắn chỉ đặt mình bên người mới thở phào nhẹ nhõm. Báo dùng móng vuốt vân vê người nàng qua lại. Hạ Như Yên ngoan ngoãn mặc cho hắn chà đạp, thầm chửi mẹ nó. Nếu không phải bây giờ nàng đang trong hình hài thú vật thì chuyện này là bất lịch sự, là bất lịch sự, ok!?
Cơ thể lông xù nhỏ nhắn lăn qua lăn lại dưới móng vuốt của báo. Xúc cảm vô cùng mềm mại. Kiêu chơi đùa nhưng lại dùng sức hơi quá, thế là nhất thời mất tập trung liền đẩy Hạ Như Yên lộn cổ từ tảng đá xuống.
“Lịch bịch.”
Hạ Như Yên: “........”
Kiêu: “........”
Bốn chân Hạ Như Yên lần nữa bị Kiêu ngậm lên đồng thời dựa vào hắn, sợ bị đẩy xuống tiếp, cũng may Kiêu không còn đùa với nàng nữa mà nhắm hai mắt lại từ từ ngủ thiếp đi. Hạ Như Yên theo sát chân trước của hắn, ánh mặt trời chiếu rọi lên cơ thể thật ấm áp dễ chịu. Không lâu sau nàng cũng mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
Ngủ tới trời nhá nhem tối, khi Hạ Như Yên tỉnh lại thì đang ngủ trên đùi Kiêu. Lúc này hắn đã hóa thành người, đang cầm một cọng cỏ leo dạng thực vật bện thành cái gì đó. Hai chân hắn ngồi xếp bằng dưới đất, thắt lưng buộc một miếng vải bố thô ráp che lại. Hạ Như Yên thì đang ngủ giữa hai chân hắn. Kiêu trông thấy chú thỏ nhỏ đã tỉnh, dừng tay lại, duỗi ngón tay gãi gáy nàng, nói khẽ: “Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
Hạ Như Yên liếm liếm bờ môi, nàng cảm thấy có hơi khát. Kiêu nhìn hành động của nàng cũng mang máng hiểu được. Ôm nàng đến cạnh dòng suối, dùng một thứ giống như thìa gỗ múc ít nước đưa tới bên miệng nàng. Hạ Như Yên ngoan ngoãn uống hai ngụm, Kiêu thấy nàng không uống nữa thì đổ nước đi, rồi lại ôm nàng về sơn động.
Hạ Như Yên uống nước xong cũng tươi tỉnh hơn không ít. Nàng ghé lên đầu gối Kiêu tò mò nhìn hắn dùng mây tre bện thành một cái tổ chim xinh xắn, rồi lại đắp vào thứ gì đó không khác tấm vải bố trên lưng hắn là bao. Hạ Như Yên vẫn chưa hiểu gì thì đã bị hắn nhét vào trong tổ chim, kích cỡ vừa vặn, bên trong còn đủ cho nàng duỗi người một cái nữa.
Kiêu ném tổ chim, à không, ổ thỏ cùng với Hạ Như Yên sang bên cạnh, xoa xoa đầu nàng nói: “Sau này ngươi cứ ngủ ở đây đi.”
Hạ Như Yên đào dọc theo ổ nháy nháy mắt. Nàng cảm thấy có lẽ con báo đực này muốn biến mình thành thú cưng nhỉ? Vừa rồi hắn cũng nói sẽ không ăn nàng, lại còn cho nàng ăn xong lại múc nước nàng uống, hơn nữa còn làm cho nàng cái ổ, vậy xem ra nàng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng sao?
Hiểu thông suốt, Hạ Như Yên cũng an tâm phần nào. Nàng gục đầu trong ổ dần dần bắt đầu ngủ gật. Lúc đang định ngủ, đột nhiên bụng quặn đau một trận, nàng muốn nhịn cũng không được, lộn một vòng từ trong ổ ra, nhún nhảy một cái chạy ra cửa hang. Kiêu trông thấy hành động của nàng cũng không ngăn cản, có vẻ đoán được nàng muốn ra ngoài làm gì. Sau khi Hạ Như Yên chạy ra ngoài cũng không kịp tìm chỗ, đâm đầu vào trong lùm cây gần đó bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.
Qua một hồi, Hạ Như Yên mới chậm rãi trở lại hang động. Nào ngờ mới vừa vào bụng lại thêm một trận cuồn cuộn, nàng vội vội vàng vàng quay đầu lại đi giải quyết vấn đề. Cứ như vậy vừa đi vừa về mấy lần, toàn bộ thân thỏ của Hạ Như Yên đều muốn rã rời, Kiêu đi tới ôm nàng, nhìn thấy nàng bởi vì tiêu chảy nhiều lần mà làm bẩn bộ lông trắng, ghét bỏ mắng: "Sao lại biến mình thành bộ dạng này rồi?"
Hạ Như Yên ỉu xìu nhìn hắn một cái, thầm nghĩ nếu đổi lại là ngươi cứ tiêu chảy liên tục thử xem, chỗ này lại không có giấy vệ sinh, một con thỏ như nàng rất khổ đó, ok? Kiêu nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của nàng cũng không nói thêm gì nữa, ôm nàng đến bên dòng suối, dùng nước lạnh tắm rửa cho nàng một chút. Giây phút vừa bị bỏ vào trong nước Hạ Như Yên liền hốt hoảng, còn tưởng rằng Kiêu muốn dìm mình chết chìm. Cho đến khi hắn chà rửa tới lui trên người nàng bằng nước suối, nàng mới kịp phản ứng, hóa ra là hắn muốn tắm rửa giúp nàng.
Hạ Như Yên bị một phen giày vò sắp biến thành món súp thỏ luôn rồi. Kiêu nhóm lửa lên lần nữa, quăng nàng tới bên cạnh sấy khô. Lửa cháy rất lớn, nhiệt độ cũng rất cao, Hạ Như Yên vừa hong khô một chút đã bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng lúc này một chút sức lực nàng cũng không có, mà lại càng cảm thấy đầu váng mắt hoa, suy nghĩ chìm vào mê man, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Đợi lúc Kiêu quay người lại nhìn Hạ Như Yên, nàng đã nằm ở nơi đó không nhúc nhích, Kiêu nâng nàng lên nhìn nhìn. Hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, hai mắt nhắm nghiền, cái bụng phập phồng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, dáng vẻ như thể sắp tắt thở tới nơi.
Kiêu lập tức luống cuống. Rõ ràng vừa rồi còn rất khỏe, sao lại đột nhiên biến thành như vậy rồi? Hắn vội vàng dập tắt đống lửa, hóa thân thành báo, nhẹ nhàng ngậm Hạ Như Yên lên rồi chạy vào rừng.
__________________________________
Kiêu (獢) phát âm giống Tiêu(肖), sao lại có Bảo Bảo hiểu lầm bọn họ dùng dạng thú để XXOO dị? Chênh lệch hình thể vốn không thể nào mà 2333333.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...