Chương 1: Thú cưng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Trong rừng cây rậm rạp, một con sói xám bị hư một mắt đang rượt đuổi con thỏ nhỏ, con thỏ này toàn thân trắng như tuyết, ngoại hình có chút mũm mỉm, nhưng còn chưa to bằng một cái đầu của con sói xám kia. Nó hoảng hốt luống cuống chạy trốn tứ phía, móng vuốt của sói xám đã nhiều lần cào qua chóp đuôi nó. May mà nó còn thông minh, mỗi mùa đông đều chạy tới Tây Tạng để tránh khỏi sự tấn công của sói xám.
Muốn chết à! Sao lại để cô xuyên vào cơ thể động vật chứ? Hạ Như Yên vừa sốt ruột vừa tức tối, dùng hết toàn bộ sức lực mà chạy về phía trước. Đã nói để cô sử dụng thế giới du lịch hưởng thụ phúc lợi, kết quả thì sao!? Hưởng thụ phúc lợi là như vậy à!?
Không sai, con thỏ này chính là Hạ Như Yên. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới trước thì cô trở lại trạm trung chuyển không gian rồi nhận được tin nhắn của chủ thần, hỏi cô có muốn du lịch đến thế giới không nhiệm vụ —— dùng để bồi thường trước đó hay không. Còn nói với cô rằng, nếu muốn sử dụng không gian tùy thân phải cần 3000 điểm tích lũy mới đổi được, nếu không chỉ có thể tiết kiệm chứ không thể mang ra dùng. Hạ Như Yên nghe xong liền choáng váng, điểm tích lũy của cô trước mắt chỉ mới có 2810, lấy đâu ra 3000 điểm tích lũy để mở khóa không gian chứ? Ở thế giới trước, cô đã bỏ không ít linh khí và linh dược vào không gian, còn có trầm thủy* của cô, nếu như không thể mở không gian vậy chẳng phải đều không dùng được ư?
(*) trầm thủy: Là thanh kiếm của nữ chính ở vị diện sư thúc không biết xấu hổ
Lúc này Chủ thần mới đề nghị cô dùng thế giới du lịch, giành được 1000 điểm tích lũy, mở ra không gian hơn nữa vẫn còn mấy trăm điểm tích lũy dư lại, cũng không lo sẽ xảy ra tình huống khẩn cấp. Vì nóng lòng muốn sử dụng không gian tùy thân, Hạ Như Yên chẳng thèm nghĩ gì mà đồng ý ngay. Để rồi, để rồi gặp phải tình huống này đây (vẫy tay tạm biệt).
"Chít chít——!!"
Hạ Như Yên lại phải khổ sở để thoát khỏi miệng sói, cô thật sự sắp điên rồi, biết ngay là cái tên chủ thần này thích bẫy người khác mà! Thế giới du lịch cái quái gì chứ? Vừa tới đã bị sói rượt, đây là cố tình không muốn cho cô điểm tích lũy thì có?? Còn nói cái gì mà đợi đủ một năm coi như nhiệm vụ kết thúc, bà mày khinh! Bắt cô xuyên vào con thỏ! Trong cái khu rừng tràn ngập nguy hiểm này thì ngay cả một giờ cô cũng không sống nổi đấy!
Hạ Như Yên vừa suy nghĩ lung tung vừa cắm đầu cắm cổ mà nhảy về phía trước, không để ý vấp phải rễ cây trên mặt đất, lập tức lăn về phía trước một đoạn dài, lăn tới khi hoa mắt chóng mặt, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Thôi xong.
Khoảng vài giây sau, hoặc có lẽ là vài phút, Hạ Như Yên mới khôi phục từ trạng thái mắt nổ đom đóm trở lại bình thường. Cô mở mắt ra, phát hiện mình còn nằm rạp trên đất, vội vàng bò dậy, quay ra sau rồi nhìn nhìn ngó ngó, lại suýt chút nữa bị dọa đến run chân.
Con sói xám một mắt kia đang nhìn chằm chằm cô cách đó không xa, nhưng trong ánh mắt lại có chút do dự. Quái lạ, sao nó lại không đến? Hạ Như Yên cảm thấy khó hiểu, khẽ liếc nhìn bốn phía, không phát hiện có vật gì, quay lại nhìn lên lần nữa, ối mẹ ơi! Dọa cô đến té chổng mông rồi. Phía sau cô là một tảng đá lớn, một con báo trắng đốm đen đang nằm phía trên phơi nắng. Nó híp mắt lại, không biết là ngủ thiếp đi hay là giả vờ ngủ, cứ yên tĩnh nằm trên đó mà không nhúc nhích.
Hạ Như Yên men theo vách đá, cách xa con báo đốm kia chỉ khoảng một bàn tay, cô nuốt ngụm nước bọt, nhìn nhìn báo đốm lại ngó ngó sói xám, cảm thấy có lẽ con báo này to hơn một chút. Cô rón rén muốn rời đi, ai ngờ thấy cô khẽ động, con sói xám kia lại lập tức bày ra tư thế rình bắt, dọa Hạ Như Yên đến mức lập tức lùi về lần nữa. Không còn ý đồ di chuyển, trong mắt sói xám lóe lên một tia buồn chán, nhe răng tỏ ý uy hiếp về phía cô.
Hạ Như Yên nằm sấp trên mặt đất giằng co với sói xám, rất nhanh cô liền phát hiện sói xám một mắt hình như rất kiêng dè con báo đốm nằm phía sau mình, kiểu gì cũng chẳng dám tới gần, cô nhìn lại con báo đốm mà mình né lúc nãy kia, thấy không có vẻ gì là sắp tỉnh bèn đảo đảo con mắt, dọc theo vách đá bò tới vài bước, trốn ra sau cái đuôi đang buông thõng của báo đốm.
Sói xám trông thấy cô dám lớn mật như thế, cũng nhất thời bó tay, đi tại chỗ vài vòng, đứng canh một lát, Hạ Như Yên cũng không đi ra, nó đành phải hậm hực xoay lưng rời đi, lúc bỏ đi còn kiểu "đi một bước thì quay đầu ba lần", như thể rất không cam tâm.
Thấy nó đi rồi, Hạ Như Yên mới thở mạnh một hơi, cô cẩn thận từng li từng tí leo ra từ sau cái đuôi của báo đốm, chuẩn bị rời đi hướng khác. Ai ngờ còn chưa bò lên hai bước, đuôi của nó đột nhiên động đậy, bốp một cái đánh vào lưng cô, sức lực vừa đủ, tức khắc đánh cho cái thân thỏ của cô nằm sấp mặt.
Hạ Như Yên bị cú đánh này đánh tới ngu luôn, qua một hồi lâu mới run rẩy ngẩng lên đầu lên nhìn, phát hiện con báo đốm kia không biết tỉnh lại lúc nào, điệu bộ ưu nhã nằm nghiêng trên tảng đá, đôi mắt lấp lánh ánh vàng không chớp mà nhìn cô chằm chằm.
Má ơi! Hết con sói lại tới con báo! Hạ Như Yên suýt rớt nước mắt, rốt cuộc cô đã gây nghiệp gì vậy trời? Con báo này sớm không tỉnh muộn không tỉnh, sao cứ lựa lúc này mà tỉnh chứ, nó vốn dĩ là cố ý nha???
Con báo đốm kia dùng đuôi đập lên lưng Hạ Như Yên hai lần, sau đó thu cái đuôi lại, Hạ Như Yên nằm sấp một hồi thấy báo đốm không có động tĩnh, len lén ngước mắt lên nhìn, phát hiện nó lại nheo nheo mắt, cô cả gan bò dậy từ dưới đất, vừa nhảy ra ngoài hai bước thì... "Bốp", lại bị đuôi báo đốm đập cho nằm xuống đất.
Hạ Như Yên: "..."
Được rồi, Hạ Như Yên tạm thời không dám nhúc nhích, cô im lìm nằm rạp trên mặt đất giả chết. Con báo đốm kia dường như chưa có ý định ăn cô ngay lúc này, thấy cô không động đậy cũng không thèm quan tâm nữa. Hạ Như Yên nằm một hồi mới lại khe khẽ nhìn báo đốm, thấy nó vẫn đang trong trạng thái híp mắt, bèn can đảm thêm một chút, lại tiếp tục bò ra ngoài. Lần này có vẻ thuận lợi hơn, cô bò lên năm sáu bước cũng không bị cản trở, Hạ Như Yên vui sướng trong lòng, đang định tăng tốc thì trên lưng lại bị đè mạnh xuống một cái.
Thôi xong, Hạ Như Yên vừa bị báo đốm dùng móng vuốt đè xuống mặt đất tuyệt vọng nghĩ. Cô nghe nói trước khi mèo ăn chuột sẽ trêu đùa chuột một phen, con báo đốm này không phải chính là con mèo bự ấy, còn cô không phải chính là bé chuột kia sao?
Báo đốm đè Hạ Như Yên trên mặt đất, hiếu kì đưa cái mũi sát lại gần cô ngửi ngửi, nó khẽ dựa gần Hạ Như Yên, cô liền sợ đến mức run lẩy bẩy. Tấm thân này là một con thỏ, lá gan cũng cực kì nhỏ. Hạ Như Yên vừa xuyên tới nên chưa thể kiểm soát tốt, suýt nữa bị dọa tới tiểu ra rồi.
Con báo kia dùng móng vuốt kéo Hạ Như Yên từ trong đất ra, sau đó đung đưa cơ thể của cô qua lại, thỉnh thoảng còn ngửi ngửi mấy lần. Hạ Như Yên cảm thấy mình cứ như một quả bóng, dưới móng vuốt của báo mà lăn qua lăn lại, tim cô đập càng lúc càng nhanh, thân thể bé nhỏ run như cái sàng. Con báo kia con xách cô lên đưa tới trước mắt quan sát. Bị cặp mắt lấp lánh ánh vàng của nó nhìn chăm chú, Hạ Như Yên cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, cuối cùng đảo mắt một cái, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
____________________
Chữ 獢 (xiāo) trong tên nam chính phát âm giống 肖 (xiāo). Các cục cưng đợi lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng gõ xong một chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...