Tiết tháo ở đâu?

 
Sư thúc không biết xấu hổn (39)
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

“Tiểu Hổ, ngươi đứng ở cửa canh giữ cho tốt nha, không được phép cho bất cứ ai tiến vào, biết không?”
 
“Gào gừ ~”
 
Sau khi căn dặn hổ đá, Hạ Như Yên đóng cửa phòng, bắt đầu cởi áo nới dây lưng chuẩn bị tắm rửa, nàng cởi bỏ từng lớp quần áo, sau đó nhấc chân bước vào thùng tắm. Nước ấm vừa vặn, Hạ Như Yên nằm nhoài người dựa vào cạnh thùng tắm, thoải mái nheo mắt định sẽ chợp mắt một lúc, trong phòng yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy xa xa truyền tới tiếng chó sủa và tiếng mèo kêu. Giữa lúc tâm trạng nàng đang thả lỏng sắp rơi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt cực kỳ nhỏ phát ra từ trên mái nhà, Hạ Như Yên cảm thấy kì quái, mở hai mắt ra ngẩng đầu lên phía trên nhìn xem, nhìn một lúc không phát hiện ra có gì kì lạ, âm thanh sột soạt cũng biến mất, dường như vừa nãy tất cả chỉ là ảo giác của nàng. 
 
Có lẽ là do chuột, Hạ Như Yên nghĩ, lại ngâm mình thêm một lát đến khi nước trong bồn gần như nguội đi mới từ trong thùng tắm bước ra, tùy ý lấy áo ngủ sạch sẽ khoác lên người, thắt lưng cũng không cài, để chân trần bước đến giường ngủ. 
 
Nàng bước tới bên cạnh giường, đưa tay buông rèm giường xuống, đúng lúc này từ bên trong rèm giường đột nhiên có một cánh tay duỗi ra nắm chặt lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, đem cả người nàng kéo vào bên trong. 
 
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, sau đó nàng ngã lên trên giường, Hình Thiếu Ngôn chống tay hai bên người nàng, mắt nhìn chằm chằm nàng. 
 
“Người vào từ khi nào!?” Hạ Như Yên kinh ngạc hỏi. 
 

Hình Thiếu Ngôn cười đắc ý hai tiếng, ghé đầu lại hôn nàng: “Lúc nàng đang tắm.”

 
Hạ Như Yên một tay che miệng nam nhân, trợn mắt nhìn: “Hóa ra âm thanh ban nãy là người tạo ra? Người vào bằng cách nào chứ?”
 
“Nóc nhà ~”
 
Hình Thiếu Ngôn thấy tiểu cô nương không cho phép hắn hôn nàng, liền tấn công về phía ngực nàng, ngay lập tức bàn tay được lấp đầy bởi khối thịt trắng mịn, hai bầu ngực nàng mềm mại đến mức dường như có thể bóp ra nước, hắn xấu xa bóp nặn hai bầu ngực nàng thành đủ loại hình dạng, liền nghe thấy hô hấp Hạ Như Yên dần trở nên dồn dập.  
 
“Yên nhi của ta, sư thúc ngủ không được, nàng làm sao có thể độc ác bỏ lại sư thúc một mình cô đơn trong gian phòng kia chứ?”
 
Hình Thiếu Ngôn vừa nói vừa dùng lưỡi liếm lòng bàn tay của thiếu nữ, thấy bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, Hạ Như Yên vội vàng buông tay chà sát lên người nam nhân kia mấy lần, đỏ mặt mắng: “Hình Thiếu Ngôn! Nói chuyện thì nói chuyện, người liếm ta làm gì?”
 
Miệng Hình Thiếu Ngôn vừa được tự do ngay lập tức đến gần bắt lấy miệng nhỏ của thiếu nữ, hắn dễ như ăn cháo cạy mở miệng nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, quấn quít lấy lưỡi nàng, tay càng không nhàn rỗi, xoa bóp hai bầu ngực thanh tú trặng mịn khiến cho hai núm vú đều cứng rắn dựng thẳng lên. 
 
Hạ Như Yên bị hắn hôn đến khó thở, chờ nàng hồi phục từ trạng thái thiếu dưỡng khí trở lại bình thường, nam nhân đã đem hai chân nàng vắt lên eo của hắn, dương vật to lớn đã kề sát cửa tiểu huyệt của nàng. Hắn chỉ dùng một chút lực, dương vật của hắn đã dễ dàng tách miệng tiểu huyệt đâm sâu vào trong, côn thịt nóng bỏng lấp kín con đường u tối, gân xanh trên côn thịt cùng với cơ thịt mềm mại trong tiểu huyệt không ngừng chà sát lên nhau, Hạ Như Yên bị đâm hít sâu một hơi, run rẩy gọi: “A! Hình, Hình Thiếu Ngôn! Người chậm một chút đi aaaa. . . .”
 
Hình Thiếu Ngôn cảm thấy hắn như vậy đã là quá chậm, hắn mới đi vào một nửa liền cong nhẹ người rút ra, miệng nhỏ bên dưới lại ra sức mút lấy hắn, trong chốc lát hắn nhịn không được nữa, nhấc hai chân nhỏ của thiếu nữ lên, ép mông mạnh mẽ đâm về phía trước, cả cây dương vật trong nháy mắt đều nằm gọn trong tiểu hoa huyệt. 
 

“A. . . .”
 
Hạ Như Yên bị hắn đâm đến mức nước mắt đều chảy ra, nàng còn chưa kịp thích ứng, đã bị nam nhân tiến công như vũ bão không ngừng ra vào, nháy mắt nàng đã đạt đến cao trào. Hình Thiếu Ngôn cố định nàng dưới thân, thắt lưng như vũ bão không ngừng ra ra vào vào, đâm liên tiếp vào âm huyệt trắng mịn no đủ khiến tiểu huyệt không ngừng chảy nước, Hạ Như Yên cả người không nhịn được run lên, yêu kiều rên rỉ kêu nam nhân nhẹ một chút, Hình Thiếu Ngôn căn bản không nghe nàng, chỉ đè nàng dưới thân không ngừng tàn nhẫn đâm nàng, độ khoảng hơn một trăm lần nam nhân rút côn thịt ra, lật nàng nằm úp sấp lên giường, đem mông nhỏ của nàng nâng lên cao, sau đó từ phía sau tiếp tục không ngừng đâm sâu vào tiểu huyệt của nàng. 
 
Tư thế làm từ phía sau đặc biệt mẫn cảm, Hạ Như Yên bị hắn đâm mấy lần liền run rẩy lên đỉnh, nàng cắn chặt khăn trải giường thở gấp, mông nhỏ không tự chủ được nhấc lên cao hơn, chủ động nghênh đón nam nhân làm nàng. Hình Thiếu Ngôn tách hai cánh mông nhỏ mượt mà, nhìn lỗ nhỏ đã bị hắn làm đến mức sưng đỏ, bị hắn đâm đến mức hình dạng cũng muốn thay đổi, nhưng vẫn đang cố gắng co rút mút lấy côn thịt của hắn, vừa không ngừng phun ra dâm thủy, vừa mút chặt không buông dương vật của nam nhân. 
 
Hình Thiếu Ngôn nhìn đến mức đỏ mắt, ban tay đánh lên mông nhỏ lại thêm một phen điên cuồng ra vào, khiến Hạ Như Yên làm đến mức hồn xiêu phách lạc, nằm bò trên giường vô thức bị nam nhân dụ dỗ nói những lời hạ lưu. Ví dụ như : “Tiểu huyệt nhỏ Yên nhi bị sư thúc đâm hỏng rồi ~” 
 
“Ưm a ~ thích nhất côn thịt lớn của sư thúc ~~”
 
“Muốn ~ muốn sư thúc ngày ngày đều làm ta ~~”
 
Từng câu khiến Hình Thiếu Ngôn càng thêm nhiệt huyết tăng vọt, làm nàng càng thêm hăng say, rốt cuộc đến khi kết thúc, Hạ Như Yên cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, nhớ tới vừa nãy mình đã nói những lời kia, nhất thời tức giận, xấu hổ gần chết, hận không thể lập tức bóp chết Hình Thiếu Ngôn. 
 
Nam nhân được thỏa mãn vui vẻ ôm lấy nàng, thích ý vuốt ve thân thể mềm mại trong lòng, trong miệng lại toàn lời dụ dỗ: “Phu thê lúc trên giường nói mấy lời này thì có sao đâu chứ? Lẽ nào Yên nhi không thích côn thịt của sư thúc sao?”
 
“Ai là phu thê với người chứ?”
 

Hạ Như Yên xấu hổ muốn chết đi được, giơ tay nhéo lỗ tai hắn, lại bị nam nhân chặn lại bởi nụ hôn sâu, đợi đến lúc hắn giở trò chọc ghẹo khiến tiểu cô nương tức giận muốn khóc, đang muốn làm thêm một hồi, đột nhiên lỗ tai hắn giật giật, ngừng động tác tay nói: “Có người tiến vào sân chúng ta.”
 
Hạ Như Yên bị lời này làm cho kinh hãi, trong nháy mắt tập trung tinh thần, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng công lực nàng kém xa Hình Thiếu Ngôn , nghe nửa ngày cũng không nghe ra động tĩnh gì, lúc này nam nhân đã từ trên giường bước xuống, khoác áo ngoài rồi bỏ lại một câu: “Ta ra ngoài xem xem.” Sau đó lặng yên không một tiếng động mở cửa bước ra ngoài. 
 
Tô Uyển Uyển lúc này đang trốn sau một cây cột, dựa vào ánh trăng nhìn trộm động tĩnh bên trong sân, nàng ta liếc nhìn trái phải, cảm thấy có khả năng nhất chính là Hình Thiếu Ngôn sẽ ở gian nhà chính, liền tựa vào vách tường rón rén hướng về gian nhà chính đi qua. Ban ngày nàng ta bị Lạc Vũ Hàm bắt trở về, mãi tận tới đêm khuya nàng mới không dễ dàng gì tìm được cơ hội chạy ra ngoài, hừ, tên Lạc Vũ Hàm kia cũng quản quá rộng, nàng đi tìm người nàng yêu, mắc mớ gì đến hắn?
 
Mái hiên chặn lại ánh trăng chiếu xuống, Tô Uyển Uyển núp trong bóng tối thi triển khinh công gà mờ của nàng ta hướng tới mục tiêu, đi chưa được mấy bước đột nhiên chân đụng phải một khối vật thể cứng rắn, nàng ta đưa tay sờ sờ, phát hiện đây là một tảng đá lớn, trong lòng khó hiểu, ai lại đem tảng đá lớn như vậy đặt chỗ này làm gì cơ chứ? nàng lại sờ soạng thêm mấy lần, chuẩn bị đi vòng qua bên cạnh, không biết có phải do ảo giác hay không, nàng ta cảm thấy tảng đá này hình như vừa động đậy, Tô Uyển Uyển dừng động tác, xác nhận tảng đá không nhúc nhích, liền đi sát bên cạnh, tay nàng ta vuốt vuốt bỗng nhiên sờ đến đồ vật nhòn nhọn, nàng ta cảm thấy kì quái, nắm lấy một cây trong số đó bẻ bẻ, tảng đá lập tức liền cử động, kèm theo đó còn có âm thanh hổ gầm hùng hậu. 
 
“Ôi mẹ ơi. . . .!!!!!”
 
Tô Uyển Uyển sợ hãi hét ầm lên, ôm đầu hoảng sợ chạy về phía sân trong, vừa rồi thứ nàng ta bẻ chính là răng hổ đá, vì thế hổ đá tức giận đuổi sát phía sau lưng nàng ta, cứ thế một người một hổ đuổi nhau chạy vòng vòng trong sân, Hình Thiếu Ngôn ẩn trong bóng tối thấy thế cũng không lên tiếng, mãi đến khi Hạ Như Yên mặc quần áo chỉnh tề đi ra nhìn thấy trò cười này, lên tiếng ngăn hổ đá lại, Tô Uyển Uyển mới coi như tránh được một kiếp. 
 
“Tô cô nương, ngươi tới khu vực Xích Dương tông chúng ta để làm gì?” Hạ Như Yên khoanh tay nhìn nàng ta. 
 
Tô Uyển Uyển vừa thở hổn hển vừa đem ánh mắt khóa chặt lên người Hình Thiếu Ngôn, nàng ta căn bản không thèm để ý đến câu hỏi của Hạ Như Yên, lau mồ hôi liền hướng Hình Thiếu Ngôn nhào tới, trong miệng lớn tiếng hô lên: “Đại hiệp! Ta cuối cùng cũng tìm được chàng!!!”
 
Hình Thiếu Ngôn nhíu mày lên tiếng gọi hổ đá, hổ đá lập tức nhảy ra đứng chắn trước người của hắn, Tô Uyển Uyển thắng gấp suýt chút nữa đụng vào, nàng ta ấm ức nhìn Hình Thiếu Ngôn nói: “Đại hiệp, chàng quên ta rồi sao? Ta tên là Tô Uyển Uyển, một năm trước chính chàng cứu ta từ trong tay bọn phạm nhân bị truy nã đó.”
 
Hình Thiếu Ngôn không nhớ ra được người tên Tô Uyển Uyển này, nhưng nghe nàng nhắc đến phạm nhân bị truy nã thì có chút ấn tượng, hắn suy tư một hồi lâu mới nói: “Ta nhớ tên phạm nhân bị truy nã kia, nhưng ta không nhớ đã quen người nào tên Tô Uyển Uyển cả, nếu như ta có từng cứu ngươi vậy cũng không cần nói tạ ơn, ngược lại chỉ là thuận tay mà thôi, ngươi đến từ đâu thì mau về chỗ đó đi, hơn nữa đêm còn cho người khác ngủ hay không vậy?”
 
Từng lời từng lời hắn nói ra trái tim thiếu nữ của Tô Uyển Uyển càng thêm tan nát, nàng ta ôm lấy ngực, hồn bay phách lạc mà nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Chàng, chàng như thế nào lại là người như thế. . .”
 

Hình Thiếu Ngôn bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức toàn thân nổi da gà, hắn tránh ra phía sau lưng Hạ Như Yên, cảnh giác nhìn Tô Uyển Uyển, chỉ sợ nàng ta muốn làm ra chuyện xấu gì. 
 
Hạ Như Yên nhìn thấy mà buồn cười, đang muốn nói chút gì đó, lúc này bên ngoài lại có thêm một người bước vào, người đến chính là Lạc Vũ Hàm, sắc mặt hắn tái nhợt, bước nhanh tới bên cạnh Tô Uyển Uyển, che chở phía trước nàng ta hướng về phía Hình Thiếu Ngôn chắp tay nói : “Ta xin lỗi tiền bối, ta nhất thời không quản chặt nha đầu này, để cho nàng quấy nhiễu thanh tĩnh của mọi người, ta đây lập tức sẽ dẫn nàng đi, thực sự xin lỗi.”
 
Hắn nói xong nắm lấy tay Tô Uyển Uyển muốn dẫn nàng ta rời đi, nhưng hắn vừa mới chạm đến nàng ta, Tô Uyển Uyển đã oa một tiếng khóc lên, giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng khóc của nàng ta như tiếng còi tàu vừa to vừa rõ, chấn động đến mức sát vách đều sáng đèn. 
 
“Hu hu hu!!! Đại hiệp! Tại sao chàng lại không nhớ rõ ta? Chàng không phải đặc biệt đến cứu ta sao? Hu hu hu hu!!!!!!”
 
Hình Thiếu Ngôn bị nàng khóc đến nhức đầu, cảm thấy phiền phức vô cùng, nói: “Không nhớ, không nhớ rõ, ai đặc biệt đến cứu ngươi chứ? Ta là đi bắt tên tội phạm truy nã kia, có điều vừa vặn đúng lúc hắn ta muốn hại người thôi, ta nói ngươi cô gái này, nói như thế nào ta cũng xem như có ân với ngươi, ngươi không cảm tạ còn chưa tính, tại sao lại đến đây trách ngược ta chứ?”
 
Những lời này của hắn thành công khiến cho Tô Uyển Uyển ấm ức đến nghẹn lại, nàng ta lập tức cứng người, không biết nên nói gì cho phải, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lúng túng, kết hợp với nước mặt càng có vẻ chật vật. Lạc Vũ Hàm nhìn thấy không đành lòng, ôm nàng vào trong ngực mình, quay sang Hình Thiếu Ngôn và Hạ Như Yên gật đầu, sau đó dẫn Tô Uyển Uyển rời đi. 
 
Lúc này Thi Hữu Vi đang trốn xem náo nhiệt mới dám chạy ra ngoài, hắn tiến đến bên cạnh Hình Thiếu Ngôn, cười hề hề hỏi một câu: “Lão đại, vừa nãy có phải tình nhân cũ của người không?”
 
Hắn vừa dứt lời đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, Hình Thiếu Ngôn ôm lấy vai Hạ Như Yên hướng về phía phòng đi, cũng không thèm nhìn Thi Hữu Vi một cái, chỉ lo lấy lòng tiểu cô nương: “Yên nhi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, ta thật sự không có quen biết cô gái kia, ta chỉ coi nàng ta là tình nhân của tiểu tử họ Lạc kia, nàng nói thử xem có phải như vậy không?”






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui