Tiết tháo ở đâu?

 
Sư thúc không biết xấu hổ (H) (22) 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lần đầu của Hình Thiếu Ngôn kéo dài kinh người, nếu không phải là Hạ Như Yên không chịu được nữa, có khi hắn còn có thể kiên trì lâu thêm một chút nữa, khi hắn đem tất cả tinh hoa được mình trữ suốt ba mươi năm truyền vào trong cơ thể nàng, tiểu cô nương lại run cầm cập chạm đỉnh.
Hạ Như Yên xụi lơ nằm ở trên cỏ, một đầu ngón tay cũng không muốn động, nam nhân kề sát ở trên thân thể nàng, còn đang không an phận liếm hôn cổ của nàng, trên cằm của hắn có đã mọc ra một chút râu, đâm nàng vừa tê vừa ngứa, thật lâu sau nàng mới có chút khí lực đẩy hắn ra, trong miệng mềm mại oán giận nói: "Ngứa quá đi..."

Hình Thiếu Ngôn nghe vậy ngẩng đầu lên, hung hăng hút một ngụm ở cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó ôm tiểu cô nương lại, trong tiếng kinh hô của nàng đi xuống nước.
Hắn cắn cắn lỗ tai nữ hài nhi, giọng nói khàn khàn: "Yên nhi, nàng giúp ta tắm rửa đi..."
Thân thể của hắn nóng đến kinh người, Hạ Như Yên chỉ bị hắn ôm thôi mà cũng cảm thấy cả người toả nhiệt, Hình Thiếu Ngôn ôm nàng ngồi xuống trong nước, hắn vẫn không rút vật kia ra, dùng tư thế thân thể liên kết để nàng ngồi ở trên người mình. Hạ Như Yên bị cử động của hắn khiến cho xấu hổ đỏ mặt, nàng nguýt hắn một cái nói: "Người không biết tự mình rửa sao?"
Tay của Hình Thiếu Ngôn vuốt nhẹ qua lại ở phần lưng cùng bờ mông của nàng, trong miệng cười hì hì nói: "Ta giúp nàng tắm, nàng giúp ta tắm."

Nói xong hắn liền dùng một bàn tay nắm chặt ngọc nhũ no đủ của nữ hài bắt đầu xoa nắn, Hạ Như Yên bị hắn bóp đến độ mềm cả người, một bên rầm rì mắng hắn không biết xấu hổ, một bên bưng nước trong suối dội lên trên người hắn.
Hình Thiếu Ngôn cười hắc hắc nói: "Nếu như ta còn cần mặt mũi thì sao có thể bắt nàng vào tay?”
Hạ Như Yên yêu kiều mềm mại lại có chút kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ lên: "Cái gì mà bắt vào tay? Ta nói cho người biết, nếu như về sau người đối xử không tốt với ta, ta liền đạp người đi rồi tìm người khác!"
Nàng mới vừa nói xong, ánh mắt nam nhân liền trở nên trở nên nguy hiểm, Hình Thiếu Ngôn bóp eo của nàng hung ác nhấn xuống một cái: "Nàng muốn tìm ai?"
Dục vọng của nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã lấy lại sĩ khí, hắn vừa nhấn một cái liền chạm tới điểm sâu nhất của Hạ Như Yên, khiến nàng rên lên một tiếng, nàng bị đâm đến nước mắt đều chảy cả ra ngoài, hầm hừ đập xuống ngực hắn nói: "Sao người lại..."
Hình Thiếu Ngôn không hề bị lay động, nghiến răng nghiến lợi lại lặp lại vấn đề một lần nữa: "Nàng muốn tìm ai?"
Hạ Như Yên bị hắn đâm đến hai chân như nhũn ra, yêu kiều mềm mại hừ nói: "Người, nếu như người không đối xử tốt với ta, ta liền, ta liền tìm người tốt với ta. . . Ư..."
Hình Thiếu Ngôn hung ác ưỡn eo lên, chạm tới đỉnh đến độ khiến thân thể nữ hài run rẩy, hắn nâng cái mông nhỏ của Hạ Như Yên lên, để nó chậm rãi ve vuốt dương vật của mình, trong miệng gằn từng chữ một: "Ta sẽ vĩnh viễn tốt với nàng, vì thế nàng không được phép đi tìm người khác."
"Hừ, tốt hay không không phải cứ nói là được, phải làm rồi mới biết.”
Hạ Như Yên xoa môi, cánh môi vì bị nam nhân hôn mà trở nên đỏ au, mê người như trái anh đào, Hình Thiếu Ngôn ngậm lấy môi nàng trằn trọc mút vào, mơ hồ không rõ phun ra vài chữ: "Ta hiện tại liền làm..."

“Ô. . . Ô ư. . . Sâu quá. . . Ư..."

Hạ Như Yên đứt quãng phun ra vài chữ, trong viền mắt đã đầy nước mắt, huyệt nhỏ của nàng bị nam nhân chọc liên tiếp đến run rẩy, thân thể nho nhỏ cũng không ngừng được run cầm cập, dương vật to dài cắm ở bên trong huyệt nhỏ, đâm đến độ bụng của nàng đều lồi lên một ngọn núi nhỏ. Hai tay của Hạ Như Yên khoát lên trên vai nam nhân, thân thể theo động tác của hắn không nhịn được chập trùng, một đôi bầu ngực dao động lắc lư ra mê người, bộ ngực qua lại ma sát trên người Hình Thiểu Ngôn, đỉnh nhũ sớm đã bị mài đến đứng thẳng kiều diễm, như hai viên đá nhỏ lại đỏ tươi mê người. Hình Thiếu Ngôn cúi đầu ngậm một viên, hung ác gặm cắn hai cái, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng lôi kéo ra bên ngoài, Hạ Như Yên mềm mại yêu kiều rên lên, đẩy đầu hắn ra, sức lực mềm nhũn không giống phản kháng càng như cổ vũ.
Trong miệng Hình Thiếu Ngôn ngậm lấy nhũ hoa nhỏ bé, dương vật cắm ở bên trong huyệt nhỏ, thể trọng của nữ hài đối với hắn mà nói nhẹ đến như một chiếc lá, hai tay mạnh mẽ vững vàng nắm lấy thân thể nàng, tốc độ vuốt ve trên dưới càng lúc càng nhanh, mãi đến tận khi Hạ Như Yên hét lên một tiếng, mật dịch đã tiết ra cũng không có chút ý tứ dừng lại nào.
 "Ô ô. . . Sư thúc. . . Hình Thiếu Ngôn. . . Không được..."
Hạ Như Yên thút tha thút thít gọi loạn, Hình Thiếu Ngôn chỉ cảm thấy nàng gọi mình thế nào nghe cũng hay, thời điểm nàng gọi hắn sư thúc hắn sẽ có một loại khoái cảm cấm kỵ, khi nàng gọi tên hắn lại khiến hắn có loại cảm giác thỏa mãn tự hào, xem đi, bây giờ nàng đã là nữ nhân của hắn, bị hắn làm đến khóc sướt mướt phải hô lên tên của hắn.
Dục vọng vốn không cách nào lấp kín rốt cục được thỏa mãn một chút, hắn ôm nàng vào trong ngực, không muốn thả ra dù chỉ một khắc, muốn khiến cho toàn thân nàng đều trải rộng dấu vết của hắn, in lại ký hiệu chỉ thuộc về hắn.
Nam nhân tham lam đòi hỏi, cũng may Hạ Như Yên là người tập võ, thân thể mới chịu nổi sự dằn vặt của hắn, hắn muốn nàng một lần lại một lần, khiến cho bụng nhỏ bằng phẳng của nàng đều phồng lên một chút.
Cổ họng của Hạ Như Yên đã bị khóc đến khàn khàn, đôi mắt cũng có chút sưng đỏ, mặt nàng úp sấp xuống dưới, y phục của nam nhân lót ở trên cỏ, Hình Thiếu Ngôn vừa mới bắn một lần, lúc này thứ kia còn đang mềm nhũn, không nhìn ra chút nào dáng dấp giương nanh múa vuốt dữ tợn lúc trước.
Hắn đặt nữ hài nhi ở dưới đất, lặp đi lặp lại hôn lên môi và da thịt như ngọc của nàng, môi lưỡi thấm ướt mang theo cơn rạo rực ngứa ngáy, Hạ Như Yên bị hắn làm cho không chịu được, dùng một chút sức lực cuối cùng nổi giận mắng: "Người là cẩu à? Liếm cái gì mà liến, để ta yên!"

Hình Thiếu Ngôn ha hả cười, đi tới hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không biết xấu hổ nói: "Nếu như ta là cẩu thì nàng là cái gì?"
Hạ Như Yên giận dữ, lại còn dám tranh luận! ? Nàng cắn một cái vào bờ môi của hắn không buông ra, đau đến mức Hình Thiếu Ngôn liên tục xin tha: "Ta là cẩu ta là cẩu, Yên nhi đừng cắn..."
Đến lúc này Hạ Như Yên mới thả ra hắn, hừ nhẹ nói: "Ai bảo người lắm lời này.”
Nàng liếc hắn một cái, mị nhãn như tơ, nơi khóe mắt đuôi lông mày không nói ra được có bao nhiêu động lòng người, hoàn toàn là một bộ dáng nữ nhân vừa mới được làm cho thoải mái, Hình Thiếu Ngôn nhìn ra, lại có chút rục rà rục rịch, phía dưới bất tri bất giác đã đâm lên bờ mông của nữ hài nhi.
"Làm sao người lại. . . Ta đói ta đói! Không cho làm bừa!"
Hạ Như Yên kinh hãi đến biến sắc, vội vã đưa tay ra sau che bờ mông, Hình Thiếu Ngôn bị động tác của nàng chọc cho bật cười, hôn môi của nàng một cái, nói: "Không làm, mặc quần áo tử tế rồi ta đi kiếm thức ăn cho nàng."
Hắn kéo Hạ Như Yên lên, mặc từng kiện y phục lên cho nàng, trong lúc đó còn ăn không ít đậu hũ, thân thể Hạ Như Yên bủn rủn không còn chút sức lực nào, cũng lười tính toán với hắn, chỉ có thể chế nhạo nói: "Người còn nói không cho ta động đậy, sợ bất lợi với việc khôi phục thương thế, sao lúc này ngươi lại không nói như vậy nữa?"
Mặt già của Hình Thiếu Ngôn đỏ ửng, ưm ưm hồi lâu cũng không biết nên làm sao biện giải, hắn lén lút mò mẫm nắm tay tiểu cô nương, một lát sau khóe miệng càng dương càng cao, Hạ Như Yên thấy dáng vẻ đó của hắn thì cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi: "Người cười cái gì?"
"Ha ha ha..." Hình Thiếu Ngôn ôm nàng vào trong ngực, dùng sức hôn một cái thật to: “Tình hình của nàng so với hôm qua khá hơn nhiều."
"So với hôm qua tốt hơn?” Hạ Như Yên kinh ngạc nói : "Vậy chẳng phải là ta đã gần như khỏi hẳn?"
Nàng còn nhớ hôm qua Hình Thiếu Ngôn nói nàng còn cần thêm ba, bốn ngày nữa mới có thể hoàn toàn khỏi, vốn mới qua không được bao ngày mà giờ hắn đã nói như vậy, vậy chẳng phải là cơ thể nàng đã ổn rồi sao?

Hình Thiếu Ngôn đắc ý nói: "Có lẽ là do ban nãy lúc hai người chúng ta giao hợp, dương khí của ta đã tiến vào bên trong cơ thể nàng, khơi thông kinh mạch bị cản trở cuối cùng của nàng, nàng thử vận hành nội lực xem, xem xem ta nói có đúng không."
Hạ Như Yên nửa tin nửa ngờ đề khí, thân thể nàng mệt mỏi, nhưng nội lực đi khắp kinh mạch lại vô cùng thông thuận, sau khi đi được nửa vòng thì những mệt nhoài của nàng đều biến mất hầu như không còn, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hình Thiếu Ngôn: "Thật sự!"
Hình Thiếu Ngôn dương dương tự đắc ôm sát nàng vào người, ở trên người nàng làm phiền hai lần, nói: "Sớm biết đã cùng nàng sớm tiến hành rồi. . . Ha ha ha..."
"Người nghĩ hay lắm!" Hạ Như Yên tức giận đạp hắn một cước : "Cả ngày chỉ muốn mấy chuyện này, người xem người còn chút dáng vẻ của trưởng bối nào sao?"
 "Trưởng bối cái gì! Hiện tại ta không phải là trưởng bối! Hai ta là ngang hàng, nàng chính là thê tử của ta, ha ha ha..."
Quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, Hình Thiếu Ngôn càng lộ ra nguyên hình, hắn lại ôm Hạ Như Yên gặm một lúc, mãi đến tận khi nàng không thể nhịn được nữa tát một cái ở trên mặt hắn, hắn mới sờ sờ khuôn mặt da dày thịt béo của mình, không đến nơi đến chốn nói: " Tức phụ, vậy ta đi kiếm thức ăn cho nàng ăn nhé."
——————————————————————————————————
Hình Thiểu Ngôn: Thực ra da dẻ của ta không thô ráp mà rất bóng loáng.
Hạ Như Yên: ... ...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui