Sư thúc không biết xấu hổ ( 18 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lúc nam nhân còn đang run sợ, Hạ Như Yên đi vòng qua bên cạnh hắn, mở cửa đi ra ngoài sân, nàng đi được một đoạn rồi Hình Thiếu Ngôn mới phản ứng lại được, vội vàng đuổi theo gọi: “Nha đầu, nha đầu, nàng tức giận sao?”
Hạ Như Yên lạnh mặt không thèm để ý tới hắn, trong lòng Hình Thiếu Ngôn cảm thấy hốt hoảng, nhỏ giọng dỗ dành nàng: “Sao lại tức giận như thế này chứ? Nàng đừng tức giận, đừng tức giận mà…”
Chân Hạ Như Yên càng chạy nhanh hơn, giống như quyết định không thèm để ý đến Hình Thiếu Ngôn, hắn nhìn dáng vẻ này của tiểu nha đầu, trong lòng cũng biết là không ổn, cho nên hung hăng cắn răng một cái, thỏa hiệp nói: “Không phải chỉ là mời hắn ta ăn một bữa thôi sao? Ta sẽ đi làm! Nha đầu nàng đừng tức giận, không tốt cho vết thương, nàng trở về cùng với ta trước đã, sau khi về rồi ta cam đoan sẽ chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi chuyện!”
“Nào dám làm phiền ngài phải ra tay.”
Cuối cùng Hạ Như Yên cũng mở miệng, mặc dù trong lời nói có chút ý mỉa mai, nhưng Hình Thiếu Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy tay nàng không cho nàng tiếp tục đi, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu, sư thúc sai rồi, sư thúc quay đầu đi lại, nàng trở về với ta trước có được không?”
Thấy hắn xin lỗi, lúc này Hạ Như Yên mới tỏ vẻ bất đắc dĩ để hắn kéo về, trong miệng nói nhỏ: “Không cho phép người lừa ta, nếu như người lừa ta…”
“Sao ta lại phải lừa nàng? Để lát nữa ta sẽ lập tức đến tửu lâu tốt nhất để đặt bàn! Đặt bàn tiệc quý nhất! Thời gian thì ngay tối nay, thế nào?” Hình Thiếu Ngôn vội vàng đưa ý kiến.
“Hừ, vậy trước tiên phải xem Lạc công tử có rảnh không đã.”
“Được, vậy ta đi hỏi hắn trước rồi sau đó đi đặt bàn ở tửu lâu có được không?”
“Nhưng quán rượu cũng chưa chắc đã có phòng trống.”
“Vậy ta sẽ bảo họ làm các món đồ ăn tốt nhất rồi mang tới, chúng ta ăn ở nhà!”
“Ừm, hừ, như thế còn tạm được.”
Cuối cùng cũng dỗ được tiểu cô nương về nhà, Hình Thiếu Ngôn lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài tìm Lạc Vũ Hàm, lúc hắn đến khách điếm thì không thấy Lạc Vũ Hàm ở đó, trong lòng rất sốt ruột nhưng lại không biết đi tìm ở đâu, thế là bèn tới tửu lâu đặt bàn tiệc cho ba ngày liền, nghĩ thầm cứ như thế này kiểu gì cũng sẽ có một ngày tên tiểu tử kia rảnh.
Sau khi hắn sắp xếp ổn thỏa xong thì lại về khách điếm, cuối cùng cũng thấy Lạc Vũ Hàm đang ở đó, hắn tiến lên tức giận nói với người ta: “Tiểu tử, sư điệt của ta nói muốn cảm ơn ngươi, mời ngươi đi ăn bữa cơm, chừng nào thì ngươi rảnh?”
Lạc Vũ Hàm ngẩn người, đầu tiên là hỏi hắn cho rõ ràng xong mới từ chối nói: “Tấm lòng này của Hạ cô nương ta nhận, còn cơm thì không cần, ngày mai ta sẽ phải rời khỏi đây rồi, cũng không có thời gian…”
Hình Thiếu Ngôn nghe xong thì cảm thấy không ổn, nếu như tên tiểu tử này không đi, thì chắc chắn tiểu nha đầu sẽ cho rằng hắn làm việc không ra gì, nên hắn trợn trừng hai mắt: “Làm gì mà không có thời gian? Không phải là đêm nay ngươi có sao?”
“Hả… Ta muốn thu dọn đồ đạc để đi…”
“Những chuyện đó giao cho thủ hạ của ngươi thì không phải là được rồi sao, ngươi là một chủ tử thì cần gì phải làm mấy cái vặt vãnh này? Ta mặc kệ, đêm nay ngươi đến thì cũng phải đến, không đến được thì cũng phải sắp xếp để đến!” Hình Thiếu Ngôn rất khí thế, nói thẳng vào mặt Lạc Vũ Hàm khiến người ta không thể nào từ chối nổi, sau khi để lại tên tửu lâu xong, còn nhấn mạnh lại một lần nữa là Lạc Vũ Hàm nhất định phải đến, rồi mới nghênh ngang rời đi.
“Sao người này lại có thể như vậy được chứ?” Đỗ Lực tức giận bất bình nói: “Công tử, người thật sự muốn đi sao?”
“Hắn đã nói đến mức đấy rồi, chẳng lẽ ta còn có thể không đi được sao?” Lạc Vũ Hàm bất đắc dĩ nói, chẳng qua là đúng là hắn thật sự còn muốn gặp Hạ Như Yên một lần nữa, đã như vậy thì cứ đi thôi.
Hình Thiếu Ngôn vừa đến cửa sân, đã nghe thấy tiếng gió vun vút và âm thanh ma sát của vải truyền đến từ trong viện, hắn đẩy cửa ra, Hạ Như Yên đang cầm kiếm múa vài chiêu trong sân, Hình Thiếu Ngôn sải bước đi tới, thuận theo động tác đâm kiếm ra phía trước của nàng mà ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong ngực mình, đồng thời đưa tay cầm lấy cổ tay của tiểu cô nương.
“Vết thương của ngươi còn chưa ổn, không nên gấp gáp luyện công.”
Sau khi Hình Thiếu Ngôn bắt mạch xong thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại chợt nhíu mày hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc luyện công vậy?”
Lồng ngực Hạ Như Yên phập phồng không ngừng, nàng thở phì phò nhìn Hình Thiếu Ngôn một cái: “Cảm thấy mình đã bỏ quá lâu rồi, tay chân cũng sắp rỉ sét đến nơi.”
Vừa rồi nàng đã dựa vào khẩu quyết của kiếm phổ, kết hợp với ký ức cũ của nguyên chủ, thử đi mười mấy chiêu, coi như thuận tay, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể đề khí được, nàng biết, đó là vì bên trong cơ thể vẫn còn đang bị tổn thương, cản trở nội lực di chuyển trong gân mạch.
“Không cần vội vàng nhất thời, bây giờ nàng có thể hoạt động đi lại một chút, nhưng tốt nhất là không nên vận khí, nàng hãy kiên nhẫn một chút đi, cùng lắm thì khoảng bốn ngày nữa sẽ tốt hơn rồi.”
Lòng bàn tay của Hình Thiếu Ngôn áp sát vào sau lưng Hạ Như Yên, một luồng nhiệt nhanh chóng chui vào cơ thể của nàng, một lát sau, cảm giác thiếu hụt chân khí kia dần dần biến mất. Hạ Như Yên cất thanh kiếm vào túi Càn Khôn, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân cao hơn mình một cái đầu: “Chuyện kia làm thế nào rồi?”
Hắn vừa trở về, không hỏi hắn có khát không có muốn uống một ngụm nước gì không, đã vội vàng hỏi chuyện của tên tiểu tử kia, Hình Thiếu Ngôn vừa oán thầm vừa không cam lòng nói: “Nói với hắn là đêm nay ở tửu lâu Long Phượng.”
“Vậy là được rồi.”
Hạ Như Yên gật gật đầu, quay người đi vào trong phòng bếp, Hình Thiếu Ngôn đi theo phía sau nói: “Nha đầu, nàng đi xuống phòng bếp làm gì?”
“Vừa nãy ta ra mồ hôi cả người, nên nấu ít nước để tắm rửa.” Hạ Như Yên không quay đầu lại đáp.
Hình Thiếu Ngôn nghe xong lại vội vàng: “Muốn đun nước nóng thì để ta làm là được rồi, còn cần nàng phải tự mình ra tay sao?”
Nói xong hắn cầm lấy tay nàng, kéo nàng quay lại nhìn mình, hơi im lặng nhìn nàng rồi hỏi: “Nàng vẫn còn đang tức giận sao?”
Hạ Như Yên ngẩn người, thực ra nàng không hề tức giận, chỉ là hai người vừa mới cãi nhau, nàng thấy hơi ngượng khi sai bảo Hình Thiếu Ngôn. Thấy tiểu cô nương không nói lời nào, Hình Thiếu Ngôn cho rằng mình đã nói đúng rồi, vừa nãy hắn đi ra ngoài làm việc cho nàng, trở về nàng vẫn còn đang giận hắn, hắn lại nghĩ rằng tiểu nha đầu lại phát cáu với mình chỉ vì tên tiểu tử Lạc Vũ Hàm kia, trong lòng bỗng nhiên thấy trong lòng chua xót không chịu nổi, lại còn cảm thấy hơi tủi thân.
Hạ Như Yên trông thấy ánh mắt nam nhân đột nhiên biến thành hờn dỗi, nàng hơi nghi hoặc một chút hỏi: “Sư thúc… Người sao thế?”
“Nha đầu.” Hình Thiếu Ngôn im lặng một lát sau mới mở miệng nói: “Có phải nàng cảm thấy là tên tiểu tử Lạc Vũ Hàm kia tốt hơn so với ta không?”
Hạ Như Yên nghe thấy hắn hỏi câu này đột nhiên giật mình, rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy? Hình Thiếu Ngôn không đợi nàng kịp trả lời đã tiếp tục nói: “Nàng là vì Lạc Vũ Hàm nên mới tức giận với ta, có phải là trong lòng nàng từ đầu đến cuối ta vẫn không bằng hắn không?”
Hắn nói như vậy, khiến Hạ Như Yên thật sự không biết nên trả lời như thế nào. Đúng là trong lòng nàng, hình tượng của Lạc Vũ Hàm rất tốt, trong nguyên tác hắn cũng không có hành động gì khiến người khác phải lên án, mà sau khi tình cờ gặp nàng xong cũng vẫn luôn lịch sự chu đáo, càng không cần phải nói người kia còn có cả quan hệ máu mủ với nguyên chủ, đối với nàng mà nói, Lạc Vũ Hàm đúng là một người khá quan trọng.
Nhưng muốn so sánh với Hình Thiếu Ngôn, thì nàng cảm thấy giống như mình đang bị hỏi là giữa mì sợi và hoa quả thì cái nào tốt hơn, căn bản là hai thứ khác nhau, bảo nàng phải so sánh thế nào? Chỉ có điều… Hạ Như Yên lườm Hình Thiếu Ngôn một cái, nếu thật sự muốn nàng chọn, chắc chắn nàng sẽ chọn mì sợi có thể làm no bụng, mà Hình Thiếu Ngôn, thì lại chính là bát mì sợi kia.
Đúng vào lúc Hình Thiếu Ngôn sắp bị sự ghen tuông bao phủ thì cuối cùng Hạ Như Yên cũng có động tác, nàng lườm hắn một cái, đưa tay chọc một cái lên ngực nam nhân nói: “Lão già nhà ngươi dạo này cứ đi so sánh với người khác làm cái gì? Người lớn đến thế này rồi, hỏi một câu hỏi như thế mà không cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”
Trong một nháy mắt nàng nói ra mấy lời này, Hình Thiếu Ngôn dường như nghe được âm thanh hoa nở, con ngươi vốn đang ảm đạm lập tức bắn ra hào quang, tuy là đang bị tổn thương, nhưng đây vẫn là lời nói êm tai nhất đối với hắn, hắn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ôm tiểu cô nương vào trong ngực, cười tít cả mắt: “Nha đầu nàng nói đúng, là ta ngớ ngẩn rồi, so sánh với một người ngoài thì có gì hay chứ?”
Hắn dùng sức rất mạnh, quấn đến mức Hạ Như Yên thấy hơi khó chịu, nàng tức giận dẫm một phát lên mu bàn chân của nam nhân: “Người nhẹ nhàng chút đi! Đau ta!”
Một cái đạp này của nàng căn bản cũng không hề đau đớn gì, nam nhân buông nàng ra, trong mắt chan chứa tình cảm nhìn nàng, vào lúc nàng không có ý định quay mặt ra chỗ khác bỗng nhiên cúi đầu xuống niêm phong đôi môi của nàng lại, Hạ Như Yên vừa muốn hô lên, thì lại bị một đầu lưỡi linh hoạt chen vào trong, chặn lại tiếng kêu của nàng trong cổ họng, biến nó thành tiếng lầu bầu nho nhỏ.
Hình Thiếu Ngôn giam cầm nữ hài trong lồng ngực, tham lam hôn nàng, cái miệng nhỏ này mềm như vậy ngọt như vậy, khiến hắn đụng vào cái là không muốn rời đi. Mà Hạ Như Yên cứ phải ngẩng đầu tiếp nhận hành động của nam nhân, nụ hôn của hắn làm nàng điên đảo, khiến nàng đi đứng thôi cũng gần như nhũn ra, nam nhân này lần nào cũng có dáng vẻ như hổ như sói, nàng cảm thấy hơi nghi ngờ không biết khi nào mình sẽ bị hắn ăn vào bụng?
Hai người hôn rất lâu, cho tới khi đôi môi của Hạ Như Yên đã trở nên tê dại, hắn mới thở dốc buông nàng ra, ánh mắt giống như chó sói xanh lục âm u, liếm liếm môi nói: “Để ta đi nấu nước nóng cho nàng.”
---
Mau lên…
Lạc Vũ Hàm còn muốn gặp Hạ Như Yên là bởi vì có sự ràng buộc huyết thống trong cõi u minh, tuyệt đối không phải là vì có suy nghĩ gì khác với nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...