Sư thúc không biết xấu hổ! ( 17 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Cảm thụ được dục vọng lại một lần nữa bộc phát của người đàn ông, Hạ Như Yên mới hồi phục tinh thần, nàng xấu hổ lấy hai tay che ngực, quay mặt qua chỗ khác, gắt giọng: “Còn không mau xuống ngay đi!”
“A! Ừ, được!”
Hình Thiếu Ngôn vội vàng lật người xuống khỏi giường, nhìn lại đũng quần mình đã ướt nhẹp một mảng lớn, lập tức đỏ bừng mặt lên, ậm ừ nói: “Ta ta đi ra ngoài thay bộ quần áo trước đã.”
Vừa dứt lời đã không thấy bóng người đâu, Hạ Như Yên cũng xấu hổ muốn chết, vừa rồi nàng bỗng nhiên không ngăn hắn lại mà để hắn tùy ý làm như vậy với mình, thật là...
“Nha đầu! Ta mang ít nước nóng...”
Hình Thiếu Ngôn đạp cửa phòng đánh ‘uỳnh’ một tiếng, sau đó chậu nước nóng trên tay liền loảng xoảng rơi xuống đất, Hạ Như Yên đang thay đồ, nàng quay lưng về phía cửa, toàn thân chỉ còn mặc một cái yếm, tấm lưng như ngọc và cặp mông mượt mà cong vểnh hoàn toàn bị Hình Thiếu Ngôn nhìn rõ.
“A… Người ra ngoài ngay!”
Hạ Như Yên hét lên một tiếng, hoảng loạn chui tọt lên giường kéo chăn che kín người, Hình Thiếu Ngôn vội vã quay ra ngoài, mặt đã nóng bừng lên, hắn tựa lưng lên cửa, lắp bắp nói: “Ta ta ta múc chậu khác cho nàng nhé!”
Khi hắn bưng một chậu nước nóng khác vào, Hạ Như Yên vẫn còn trốn trong chăn, người đàn ông vừa đặt chậu nước xuống, nàng liền gấp gáp đuổi hắn ra ngoài, Hình Thiếu Ngôn dừng một chút, nói bằng giọng hơi mất tự nhiên: “... nàng nhớ nghỉ ngơi cho tốt...”
Đợi người đàn ông ấy ra ngoài rồi, Hạ Như Yên mới xuống giường lấy nước nóng lau qua thân thể, vừa rồi lúc hai người ở trên giường, nàng ra khá nhiều mồ hôi, cho nên định thay luôn bộ đồ khác, lại không ngờ bị Hình Thiếu Ngôn bắt gặp đúng lúc, nàng tức giận cắn môi, người này thật sự là... Ở đâu cũng có mặt hắn! Vào phòng con gái mà không biết gõ cửa trước rồi mới vào ư?
Có điều, vừa rồi thái độ của hắn đối với mình... Rặng mây hồng trên má Hạ Như Yên vừa tan đi nay lại ửng lên, dạo gần đây cứ đến buổi tối lúc chữa thương cho nàng, người này đều mặt dày mày dạn, không sàm sỡ được chút thì không chịu đi, nhưng trước kia chỉ hôn lướt một cái, sờ tay đôi chút, quá lắm cũng chỉ xoa xoa lưng nàng mấy cái, nhưng mà như ngày hôm nay thì...
Hạ Như Yên cắn môi, ánh mắt hơi lóe lên, vừa rồi nàng không biết vì sao lại không hề có lấy một chút ý định phản kháng, nếu không phải nhờ lực kiềm chế của Hình Thiếu Ngôn đủ mạnh mẽ, chỉ e...
Phì phì! Nàng ra sức đập xuống giường, lực kiềm chế cái gì cơ chứ? Biết kiềm chế thì đã không sàm sỡ nàng rồi! Hạ Như Yên ngã người xuống giường, vùi mặt vào gối, chỉ để hai cái tai đỏ ửng lộ ra ngoài, cho dù vừa rồi Hình Thiếu Ngôn đã làm chuyện như vậy đối với nàng, nhưng nàng lại không hề có chút xíu phản cảm nào, chẳng lẽ, đối với hắn, nàng cũng...
Hạ Như Yên mang một bụng băn khoăn dần tiến vào mộng đẹp, nhưng Hình Thiếu Ngôn ở phòng bên lại không được dễ chịu như vậy, vừa rồi cùng với tiểu cô nương tiến đến tận tình trạng đó, tuy đã phát tiết ra ngoài nhưng hắn vẫn không cảm nhận được chút thoải mái nào, ngược lại thấy lửa dục trong người đang cháy càng thêm mạnh, hắn ngồi trên giường tự xử một lần, lòng vẫn thấy ngứa ngáy khó chịu, lại phải tắm nước lạnh một phen. Nhưng nước giếng lạnh giội lên người ấy vậy mà vẫn không cuốn đi cơn nóng trên thân thể hắn, hắn nhìn về phía cửa phòng của tiểu cô nương, lại nhìn xuống cái đũng quần dựng thật cao của mình, thong thả dạo bước một vòng quanh sân, cuối cùng đành nhận mệnh luyện công thử xem. Đợi đến khi đã luyện sức cùng lực kiệt, lại tắm một lần, cuối cùng cũng thấy có đôi chút hiệu quả, hắn bèn thay đồ rồi đi đến ngõ hẻm mua điểm tâm, ủ nóng trong nồi rồi mới về phòng ngủ bù.
Tình trạng của Hạ Như Yên khác hẳn Hình Thiếu Ngôn, nàng ngủ rất ngon, mãi đến khi mặt trời lên cao mới dậy, vừa động đậy một chút, người đàn ông sát vách đã lập tức mở bừng hai mắt. Đợi đến khi nàng lề mề thay đồ xong, mở cửa phòng ra mới phát hiện Hình Thiếu Ngôn đã bưng nước nóng chờ ngoài cửa, mặt Hạ Như Yên đỏ ửng lên, nghiêng người nhường lối cho hắn vào trong.
Hình Thiếu Ngôn đã rửa mặt rồi, khi hắn đặt chậu nước xuống, nhìn tiểu cô nương chăm chú rửa mặt súc miệng, lại nhịn không được mà thấy ngứa ngáy trong lòng. Vì vậy, Hạ Như Yên vừa quay người liền va phải một bức tường bằng thịt, người đàn ông vòng tay ôm nàng vào lòng, vùi đầu chặn môi nàng một lần nữa.
Hạ Như Yên đỏ mặt bừng bừng mặc hắn hôn mình, hai tay mềm nhũn đè lên ngực hắn, dưới ngón tay là cơ ngực rắn chắc, mỗi hơi thở phập phồng lên xuống đều như ẩn chứa một sức mạnh kinh người, khiến tim nàng bất chợt tăng tốc. Thấy tiểu cô nương chịu phối hợp, Hình Thiếu Ngôn bèn ôm luôn nàng, ngồi xuống ghế, một tay đỡ sau ót nàng, làm nụ hôn càng thêm sâu.
Hai người đang hôn nhau đến quên mình, thậm chí một tay Hình Thiếu Ngôn còn thò vào trong vạt áo của Hạ Như Yên, bỗng ngoài viên truyền đến một tràng gõ cửa, bàn tay đang lăm le muốn tiến thêm một bước kia lập tức kẹt cứng ngay cổ áo.
“Mau đi mở cửa đi.” Hạ Như Yên đỏ mặt xách bàn tay Hình Thiếu Ngôn ra khỏi ngực mình, đẩy hắn một cái.
Hình Thiếu Ngôn buồn bực nhấc tiểu cô nương xuống khỏi đùi, bước ra mở cửa, miệng còn lầm bầm mắng kẻ nào không có mắt lại quấy rầy bọn họ lúc này.
Vừa kéo cửa ra, thấy đó là Huyền Nguyệt – người hầu của Lạc Vũ Hàm, nghe y nói mục đích đến đây xong, Hình Thiếu Ngôn hừ nhẹ, nói: “Biết rồi, ta sẽ chuyển lời cho sư chất.”
Nói xong, hắn liền đóng cửa lại, Huyền Nguyệt đứng bên ngoài cười khổ quay người rời đi. Sư thúc của Hạ cô nương vẫn cứ thẳng thừng như thế.
“Ai tới đó?”
Hạ Như Yên ra khỏi phòng, tò mò hỏi, Hình Thiếu Ngôn lầm bầm đáp: “Tiểu tử Lạc Vũ Hàm kia phải rời khỏi đây nên phái người tới báo cho nàng một tiếng.”
“Cái gì? Hắn phải đi ư?”
Hạ Như Yên nhớ lại nội dung kịch bản, hình như đúng là trong khoảng thời gian này Lạc Vũ Hàm từ giã nguyên chủ, nàng nghĩ Lạc Vũ Hàm là anh trai ruột của thân thể này, trước còn giúp mình nhiều như vậy, bèn mở miệng dặn Hình Thiếu Ngôn: “Nếu Lạc công tử phải đi, ta cũng nên tỏ ý một chút, dẫu sao trước đó cũng từng được người ta giúp đỡ, sư thúc người giúp ta tới tửu lâu tốt nhất trong thành đặt một bàn tiệc, sau đó truyền tin tới Lạc công tử thay ta, rằng ta muốn mời hắn một bữa cơm.”
“Mời hắn ăn cơm?” Hình Thiếu Ngôn lập tức kêu lên như con vịt bị đạp trúng chân, “Ta không đồng ý!”
“Có gì mà người không đồng ý?” Hạ Như Yên cau mày nhìn hắn.
“Ta... Nói chung là ta không đồng ý! Hắn muốn đi thì cứ việc đi, nàng lại còn mời hắn ăn cơm làm gì?” Hình Thiếu Ngôn kêu lên.
“Người ta đã từng cứu mạng ta, lại còn trị thương cho ta, lẽ nào ta không nên đáp tạ hắn đôi chút?” Hạ Như Yên chống hông nói, “Ta không muốn làm kẻ vong ân phụ nghĩa!”
“Việc này sao gọi là vong ân phụ nghĩa được? Trước chẳng phải nàng đã cảm ơn hắn rồi hay sao? Cùng lắm thì ta tặng hắn một món quà, chuyện này nàng đừng nhúng tay vào, để ta xử lí, mời cơm gì đó càng không cần, nàng cứ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương đi!”
Hình Thiếu Ngôn ào ào nói một tràng, tóm lại chỉ xoay quanh một ý tưởng trung tâm: Kiên quyết phản đối. Hạ Như Yên nheo mắt nhìn hắn, hồi lâu vẫn chưa hé răng, người đàn ông kia thấy nàng như vậy liền ngoan cố nói: “Nàng, nàng nhìn ta như vậy làm gì... Dù nàng cứ nhìn như vậy, ta cũng sẽ không đồng ý đâu...”
“Hứ.” Hạ Như yên cười lạnh một tiếng, “Không đồng ý thì thôi.”
Nói xong, nàng liền quay người vào phòng, Hình Thiếu Ngôn đi theo sau muốn vào cùng lại suýt thì bị nàng sập cửa gãy mũi, hắn đứng ngoài cửa, gõ cửa cũng không được, không gõ cũng không xong, đành nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu rồi hô: “Nha đầu, trưa nay nàng muốn ăn gì? Để ta đi mua về.”
Hạ Như Yên không đáp lời hắn, hắn đứng đợi ngoài cửa một hồi, đang định gõ cửa, đột nhiên cánh cửa bật mở, Hình Thiếu Ngôn cười lấy lòng, nói: “Trưa nay nàng muốn ăn gì nào? Cá nướng khô nhé? Hay là sườn chua ngọt?”
Lúc này Hạ Như Yên đã thay một bộ đồ mặc ra ngoài, nàng không thèm liếc nhìn người đàn ông ngoài cửa lấy một cái, đi thẳng ra ngoài, Hình Thiếu Ngôn bối rối, mấy tức sau mới vội đuổi theo: “Nha đầu, nàng định đi đâu?”
“Ta đi tìm tửu lâu.”
Hạ Như Yên nhìn không chớp mắt, chỉ phun ra mấy chữ đã đi đến cửa viện, Hình Thiếu Ngôn nghe nàng nói vậy liền sốt ruột, lắc mình chắn trước mặt nàng, nói: “Nàng đi tìm tửu lâu làm gì chứ?”
“Tránh ra!” Hạ Như Yên không nhịn được đẩy hắn ra, “Người không chịu giúp ta thì ta tự đi tìm, ơn của ta ta tự báo.”
“Nha đầu, nàng đừng như vậy mà, thương thế của nàng còn chưa lành, ra ngoài mệt người...”
“Không cần người quan tâm! Người có chịu tránh đường hay không đây?”
Hạ Như Yên không đẩy được hắn, lập tức dựng mày liễu, tức giận nhìn hắn chằm chằm, quát lên. Hình Thiếu Ngôn vừa thấy nàng như vậy, lập tức hơi sợ, vội vươn tay kéo nàng, lại bị tiểu cô nương đẩy văng bàn tay ra.
“Đừng có đụng vào ta!” Hạ Như Yên lùi lại một bước, sắc mặt lạnh lùng: “Sư thúc, xin hãy tôn trọng ta!”
Hình Thiếu Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, không thể tin được vừa rồi hai người còn đang thân thiết trong phòng, hết thảy mọi thứ đều hài hòa đến vậy, mà bây giờ hắn chỉ cự tuyệt đi mời tiểu tử Lạc Vũ Hàm kia, nàng liền trở mặt, lẽ nào với nàng mà nói, tiểu tử kia còn quan trọng hơn cả hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...