Sư thúc không biết xấu hổ ( 16 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các,
“Sư thúc, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Hạ Như Yên đặt đũa xuống, nàng đang nghĩ tại sao cứ có cảm giác khoảng cách của chuyện này quá lớn, đột nhiên hỏi cưới nàng, nhưng mà trước kia giữa hai người chẳng có chút dấu hiệu nào cả.
Hình Thiếu Ngôn vốn đang lén nhìn nàng, nghe thấy vậy lập tức ngồi thẳng người lên: “Nàng nói đi.”
“Sư thúc, người… Sao người lại có… Ý nghĩ như thế với ta?”
Ở trước mặt một nam nhân hỏi lý do tại sao người đó thích mình, Hạ Như Yên cảm thấy thực sự có hơi xấu hổ, gương mặt không kìm được mà hơi nóng lên. Còn Hình Thiếu Ngôn bị nàng hỏi như thế, lỗ tai lập tức đỏ lên, hắn khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Nàng, nàng hỏi cái đó làm gì…”
Nói xong hắn vụng trộm liếc mắt về phía tiểu cô nương, thấy gương mặt nàng ửng hồng, trong lòng rung động, bỗng nhiên không kìm lòng được mà nói ra: “Ta cũng không biết… Có lẽ là từ khi nàng bị thương, lúc ta tìm được nàng về thì…”
Còn chưa dứt lời, mặt hắn đã đỏ ửng lên, Hạ Như Yên nghe nói như thế, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút, nếu kể từ khi nàng bị thương, thì có nghĩa là Hình Thiếu Ngôn thích nàng, chứ không phải là nguyên chủ, chỉ là nàng lại ngay lập tức phỉ nhổ bản thân, hắn thích mình hay nguyên chủ thì làm sao? Nàng cũng không có dự định phát triển thêm cái gì với hắn.
Nghĩ như vậy xong Hạ Như Yên hắng giọng một cái nói: “Sư thúc, ta cảm thấy như vậy vẫn không ổn lắm, ta vẫn coi người là sư thúc mà kính trọng, người lại đột nhiên nói là có tình cảm nam nữ với ta, khiến ta cảm thấy rất khó xử đấy.”
“Nàng nói cái gì?” Hình Thiếu Ngôn trừng to mắt: “Nàng kính trọng ta từ khi nào vậy?”
Không phải là hắn không thừa nhận, mà là nha đầu Hạ Như Yên này thật sự chưa từng có chút kính trọng nào với hắn, hàng ngày ngoại trừ sai bảo hắn thì chính là sai bảo hắn, như thế gọi là kính trọng sao?
Hạ Như Yên bị hắn nói một câu làm cho nghẹn lời, cứng tại chỗ không biết nói gì cho phải, nàng hồi tưởng lại thái độ của mình, hình như thật sự không giống kính trọng lắm, đúng vào lúc nàng còn đang lúng túng, thì Hình Thiếu Ngôn đột nhiên vỗ bàn một cái nói: “Nha đầu, nàng đừng kiếm cớ để bỏ qua chuyện này! Những ngày trước ta đối xử với nàng như thế nào, không phải là nàng biết rõ lắm sao? Ta, ta cũng không tin là nàng không nhìn ra cái gì cả…”
Những từ cuối cùng nhỏ dần nhỏ dần, nghe như đang thì thầm, nhưng Hạ Như Yên vẫn nghe được rõ ràng, mặt của nàng lập tức đỏ lên, thật sự, Hình Thiếu Ngôn đối xử như thế nào, nàng hiểu rõ ràng, đâu có chỗ nào giống như hắn lúc bình thường, tuy có đôi lúc hơi sơ ý một chút, nhưng chỉ cần nàng nói là hắn chắc chắn sẽ làm được, ngày xưa Hình Thiếu Ngôn cũng không phải người như thế này.
Thấy tiểu cô nương càng lúc càng ngại ngùng, Hình Thiếu Ngôn kéo ghế đến gần nàng, lá gan cũng to hơn một chút, nắm tay nàng nói: “Nha đầu, ta… Ta thích nàng, còn về phần nàng có thích ta hay không, hai ta cũng có thể bồi dưỡng tình cảm được mà…”
Hạ Như Yên muốn rút tay về, nhưng nam nhân dùng sức rất lớn, không thể nhúc nhích được tí nào, nàng cắn môi xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chưa từng nghe ai nói là sư điệt có thể bồi dưỡng tình cảm với sư thúc!”
“Vậy bây giờ được nghe rồi.”
Hình Thiếu Ngôn cầm lấy bàn tay nhỏ trắng nõn nà vuốt ve, chỉ cảm thấy da thịt của nàng mềm mại tinh tế, khiến cho hắn không hiểu sao lại cảm thấy khát khô, hắn liếm liếm môi, yên lặng nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt lưu luyến trên bờ môi của nàng. Hạ Như Yên bị ánh mắt xanh u ám của hắn dọa cho nàng giật mình, lúc này mới lắp bắp nói: “Sư, sư thúc, người nên thu dọn bát đũa đi…”
“Bát đũa để lát nữa thu dọn cũng được, nha đầu, đề nghị vừa nãy của ta, ý nàng thế nào?”
Ánh mắt Hình Thiếu Ngôn không thể rời khỏi nàng, vừa nói vừa chậm rãi xích lại gần nàng, hơi thở của nam nhân như bao phủ toàn bộ người Hạ Như Yên, nàng gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của hắn, nhịp tim của Hạ Như Yên đập điên cuồng, một cái tay chống lên ngực hắn, lập tức cảm thấy được luồng nhiệt nóng kinh người xuyên qua quần áo truyền đến tay nàng. Gương mặt tuấn tú góc cạnh của hắn càng ngày càng gần nàng, đuôi mắt nhếch cao mang theo sự mê hoặc không nói nên lời. Hạ Như Yên lập tức sợ hãi, quay đầu hô: “Vậy vậy vậy trước hết cứ như vậy đi! Sư thúc người thả ta ra trước đi!”
Hình Thiếu Ngôn sững sờ, chợt mừng rỡ như điên, hắn dùng một tay ôm lấy Hạ Như Yên vào trong ngực, hung hăng hôn lên đỉnh đầu nàng một cái: “Đây là nàng tự đồng ý! Không cho phép đổi ý!”
Hắn ôm rất chặt, cơ ngực mất thăng bằng đè xuống chỗ mềm mại của Hạ Như Yên, khiến nàng gần như không thở nổi, nàng vừa ngại vừa giận, đưa tay dùng sức cào lên người Hình Thiếu Ngôn mấy cái, thở phì phò kêu” Người mau thả ta ra! Thả ta ra!”
Hình Thiếu Ngôn cười ha hả không buông nàng ra, lại nhân lúc nàng không để ý mà nhanh chóng hôn một cái lên mặt nàng, Hạ Như Yên giận dữ, vừa dùng ống tay áo lau mặt vừa mắng: “Người được voi đòi tiên! Không mau đi rửa bát đi!”
“Ha ha ha, rửa, ta đi rửa.”
Hình Thiếu Ngôn thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp, để lại Hạ Như Yên ở trong phòng phụng phịu, nam nhân này đúng là không biết xấu hổ, cho ba tấc vải đã muốn mở xưởng nhuộm, đáng lẽ vừa nãy nàng không nên đồng ý với hắn!
Nhưng cho dù Hạ Như Yên có hối hận thế nào đi nữa thì cũng chẳng làm được gì. Hình Thiếu Ngôn vốn đã chọn nàng, lần này còn có được sự đồng ý của nàng, nên lại càng không kiêng dè gì. Có thể nói một lão xử nam ba mươi tuổi như hắn một khi đã được khai sáng, thì cơ bản không biết xấu hổ là gì, từ lúc nàng lỡ đồng ý bồi dưỡng tình cảm với hắn, ngày nào hắn cũng quấn lấy nàng, mà còn động một tí là sờ mó. Không lặng lẽ sờ tay nhỏ của nàng thì chính là thừa dịp bất ngờ hôn trộm một cái, kì lạ là Hạ Như Yên không hề cảm thấy phản cảm, nàng cảm thấy chắc chắn là mình bị bệnh rồi, đúng vậy, chắc chắn là đầu óc không bình thường, nếu không thì sao lại không ghét cái tên nam nhân già mặt dày suốt ngày dính lấy nàng chứ?
Hình Thiếu Ngôn đồng ý với Hạ Như Yên là không làm dược thiện cho nàng ăn nữa, hắn tuân thủ rất triệt để, chỉ là mỗi buổi chiều tối, thời gian vận công chữa thương sẽ kéo dài ra, còn tặng thêm một hạng mục phục vụ miễn phí.
“Ưm…”
Nam nhân cao lớn cúi người trên giường, từ dưới thân thể của hắn truyền ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn như tiếng kêu của mèo con. Tiểu cô nương đang bị hắn đè ép, đôi môi anh đào bị hắn nghiền nát, mút vào, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình bị mút đến mức run lên, dưỡng khí cũng càng ngày càng khan hiếm, nàng nắm chặt lấy quần áo của nam nhân, vội vàng hấp thu dưỡng khi từ trong miệng hắn.
Đầu lưỡi của Hình Thiếu Ngôn cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng dây dưa không ngừng, Hạ Như Yên bị hắn hôn đến mức đầu choáng váng, hoàn toàn không còn chút sức phản kháng nào, thân thể nho nhỏ của nàng bị nam nhân giam giữ hoàn toàn, hai người dính sát vào nhau, nàng vuốt ve giữa hai chân trong vô thức, chóng mặt cảm thấy hình như nơi nào đó đã ướt rồi.
Hình Thiếu Ngôn càng hôn càng hăng hái, hơi thở thô nặng phả lên mặt Hạ Như Yên, hắn chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này có cái miệng ngọt, người cũng mềm mại, giữa hai chân hắn đã dựng lên một cái lều vải cao từ lâu, vào lúc này không nhịn được mà đụng chạm lung tung lên người nàng. Hạ Như Yên đương nhiên phát hiện ra được sự kì lạ trên người nam nhân, nhưng không hiểu tại sao nàng lại không hề cảm thấy phản cảm một chút nào. Thậm chí ngay cả khi Hình Thiếu Ngôn vụng trộm xoa bóp bộ ngực sữa của nàng, nàng cũng không lập tức lên tiếng ngăn hắn lại.
Cách một lớp y phục, Hình Thiếu Ngôn xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô nương, chỉ cảm thấy mềm mịn như mây, hắn vội vàng mút lấy môi nàng như sói như hổ, nửa người dưới lại tăng thêm tần suất cọ sát. Hạ Như Yên bị hắn làm cho nóng bừng cả người, hạt sương óng ánh đã lặng lẽ rỉ ra từ trong hoa huyệt, khiến đồ lót của nàng bị ướt mất một mảng nhỏ. Tay của nàng vẫn còn níu lấy cổ áo của nam nhân, giống như vừa ngần ngại vừa mong ngóng, đôi chân cũng không biết đã quấn lên eo nam nhân từ lúc nào.
Hình Thiếu Ngôn cảm thấy mình sắp điên rồi, bộ dạng để mặc người hái này của tiểu nha đầu thật sự muốn nuốt chửng luôn một chút lý trí cuối cùng của hắn, môi hắn chuyển từ miệng nàng xuống cổ, giống như đang mút hôn da thịt trắng sáng như ngọc của nàng.
Không biết vạt áo của Hạ Như Yên đã bị cởi ra từ lúc nào, bộ ngực sữa tròn trịa để trần trong không khí, một bên bị nam nhân cầm trong tay nhào nặn, một bên khác bị hắn ngậm lấy núm vú gặm cắn, hai chân nàng quấn lên lưng hắn, dục vọng của Hình Thiếu Ngôn mặc dù cách một lớp quần cũng có thể khiến nàng cảm nhận được kích thước kinh người, hắn dùng sức cọ sát vào nơi trung tâm giữa hai chân nàng, dâm dịch đã thấm ướt quần lót nhỏ từ lâu, ngay cả đũng quần của nam nhân cũng bị ướt một mảng nhỏ.
Tiếng thở gấp của nữ hài và hơi thở nặng nề của nam nhân quanh quẩn trong phòng, một lúc lâu sau, một tiếng gầm nhẹ vang lên, mọi thứ mới dần dần bình tĩnh lại. Hình Thiếu Ngôn chống tay trên người Hạ Như Yên, ánh mắt vẫn còn hơi hoảng hốt, một lát sau mới tỉnh táo lại được, hắn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nữ hài nằm dưới thân mình, hai mắt mông lung, gương mặt hồng hào, trên người toàn là dấu hôn của hắn, hai núm vú nhỏ bị hắn ăn đến mức sưng đỏ lên, lấp lánh ánh nước, lúc này trong cổ họng phát ra tiếng nuốt nước miếng ừng ực, hạ thân đã bắt đầu có phản ứng lên mà hắn cũng không biết.
Ngày mai sẽ không có thịt, không có!!! Nhưng tôi cam đoan là trong tuần này sẽ có!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...