Tiết tháo ở đâu?

Sư thúc không biết xấu hổ (15) 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Trong nháy mắt, cả thế giới rơi vào yên tĩnh, hai mắt Hạ Như Yên mở to, không chớp nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đang chiếm hết tầm nhìn của mình, hắn, hắn đang làm gì vậy?
Khác với Hạ Như Yên đang đờ đẫn, Hình Thiếu Ngôn vừa mới đụng phải chỗ mềm mại kia, đã lập tức nhớ lại những gì mình trải qua ngày hôm trước, sau đó trong đầu bắt hiện ra những hình ảnh trong giấc mơ của hắn.
Thế là Hình Thiếu Ngôn không giữ được lý trí nữa, hắn ôm cô gái nhỏ vào ngực, nhắm mắt lại bắt đầu quên hết tất cả mà ngấu nghiến lấy đôi môi như anh đào của nàng.

Hạ Như Yên choáng váng, nàng nằm trong ngực Hình Thiếu Ngôn không nhúc nhích, chỉ cảm thấy hai cánh môi nóng ướt đang nghiền ép trên miệng nàng rồi mút vào, đầu lưỡi nam nhân mạnh mẽ cạy mở đôi môi đào, vụng về thăm dò vào khoang miệng. Hình Thiếu Ngôn dùng sức hôn, dường như hận không thể ăn hết cả miệng của nàng, đầu lưỡi của hắn quét qua quét lại dọc theo hàm răng, cuối cùng cuốn lấy cái lưỡi nàng, dây dưa không nghỉ.
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình bị hắn đảo đến mức run lên, tầm mắt nàng dần trở nên mông lung, nhiệt độ xung quanh dường như đã tăng lên không ít, xuyên qua quần áo nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh người của nam nhân, hắn tựa như một tảng đá đang bị thiêu đốt, cứng rắn nóng bỏng, không để ý là có thể làm nàng bị bỏng.
Hình Thiếu Ngôn siết chặt vòng tay, giữ lấy vòng eo của thiếu nữ, hắn chỉ cảm thấy môi của nàng như một món ngọt vô cùng ngon, khiến hắn muốn ngừng mà không được, hắn hận không thể khảm nàng vào xương thịt của mình, để hai người không thể tách rời, hắn muốn cô nương này, hắn muốn nàng hoàn toàn thuộc về mình!
Không biết bao lâu sau, ý thức của Hạ Như Yên dần dần trở nên mơ hồ, Hình Thiếu Ngôn cuối cùng cũng dừng cướp đoạt trong miệng nàng, hắn nhìn nàng, thở hổn hển. Một lúc lâu sau Hạ Như Yên mới lấy lại tinh thần, lúc này khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, lắp bắp nói: “Người người người làm sao… Người…..”

Cho tới bây giờ, chuyện này đã không còn che giấu được nữa, nhưng không biết vì sao, Hình Thiếu Ngôn không cảm thấy hối hận một chút nào, hắn ôm lấy cô gái nhỏ, quyết tâm liều mạng, từ từ nhắm hai mắt lại la lớn: “Nhóc con, nàng có nguyện ý làm sư mẫu của mình không?”
Lúc Hình Thiếu Ngôn nói mấy lời này, mắt nhắm chặt lại, đợi một lúc lâu không thấy có người đáp lại, hắn mới mở mắt ra cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Nàng, nàng có nguyện ý làm sư mẫu của mình không?”
Hạ Như Yên còn đang bị hắn ôm chặt lấy, đầu óc trì trệ, lúc này nghe thấy hắn hỏi như vậy, nàng mới nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn hỏi: “Vừa rồi người…... Nói cái gì?”
“Khụ, ta nói, nàng có nguyện ý làm sư mẫu của chính mình không?” Hình Thiếu Ngôn lặp lại một lần nữa.
Hạ Như Yên còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trạng thái vừa mới bị hắn cưỡng hôn, lại bị câu nói này dọa cho sợ ngây người, làm sư mẫu của chính mình? Hắn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ lại là…
“Ừm, chính là, nàng có đồng ý gả cho ta không?” Hình Thiếu Ngôn thấy dáng vẻ ngu ngơ của nàng, có lòng tốt giải thích, nói xong Hạ Như Yên còn chưa cả ngại ngùng, hắn đã đỏ mặt trước rồi, hai tay ôm cô gái nhỏ thật chặt, sợ nàng chạy trốn.
“… Sư thúc…”
Một lúc lâu sau, từ trong cổ họng Hạ Như Yên mới khó khăn nhả ra được hai chữ, Hình Thiếu Ngôn thấy nàng gọi mình, vội vàng đáp lại: “Ta đây!”
“… Người có biết mình đang nói gì không?” Lúc này Hạ Như Yên rất muốn đỡ trán: “Nhưng người là sư thúc của ta, ta là sư điệt của người!”

“Ta biết…”
Hình Thiếu Ngôn biết cô nhóc này sẽ để ý đến điều đó, nhưng lúc này hắn đã nói ra như vậy rồi, thì cũng sẽ không thể thu lại nữa, hắn kiên nhẫn nói: “Sư thúc và sư điệt có vấn đề gì đâu, nàng quên mất Trình sư huynh và đồ đệ của huynh ấy rồi sao? Hai người bọn họ cũng có thể thành thân, vì sao hai ta lại không thể?”

Hạ Như Yên nghe hắn nhắc như vậy mới nhớ ra, hình như Xích Dương tông thật sự có một đôi sư đồ yêu nhau như vậy, thế giới này hình như cũng không cấm cản gì loại tình cảm này, nói như vậy… Sao nàng và Hình Thiếu Ngôn lại không thể ở cùng nhau được?
À không không! Hạ Như Yên muốn tự tát mình một cái, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại dễ dàng bị hắn bắt được như vậy? Thầy trò người ta yêu nhau thì có liên quan gì với nàng đâu chứ? Cái tên Hình Thiếu Ngôn này đúng là không biết xấu hổ, đã chiếm lợi từ nàng rồi lại còn nói được mấy lời như vậy, nghĩ hay lắm!
Thế là Hạ Như Yên thở phì phò đưa tay đẩy hắn: “Người nghĩ hay lắm! Còn dám nói là không có ý gì với ta, hóa ra người đang cố ý! Không biết xấu hổ! Cầm thú! Vô liêm sỉ!”
Lúc này Hình Thiếu Ngôn nào chịu buông tay, hắn vừa ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ, vừa sửa lại thanh danh cho bản thân: “Trước đó ta thật sự không cố ý! Ta thề!”
“Người thề thì có dùng được chắc! Trước kia cũng đã thề là không đụng vào ta, bây giờ thì sao?”

Hạ Như Yên vì vậy mới không tin hắn, thấy không đẩy được hắn ra, tức giận đến mức đấm lên ngực hắn, nàng bị giam trong vòng tay nam nhân mà lại vặn vẹo giãy dụa lung tung, chẳng mấy chốc đã có một thứ gì đó nhô lên chọc vào mông nàng.
“Người!”
Mặt Hạ Như Yên lập tức đỏ lên, nàng há to miệng, không thể tin nổi nhìn Hình Thiếu Ngôn, sao người này lại có thể…
Mặt Hình Thiếu Ngôn cũng đỏ ửng lên, hắn vốn đang trong thời kì thanh niên trai tráng, khí huyết dồi dào, bị người trong lòng dính lên người nghịch ngợm như thế này, không có phản ứng lại mới là lạ, hắn ho hai tiếng nói: “Đã bảo nàng đừng lộn xộn rồi.”
“Hình Thiếu Ngôn!!” Người này lại còn có mặt mũi mà đáp trả nàng như thế! Hạ Như Yên tức đến mức hét ầm lên: “Người thả ta ra!”
“Không, không thả!” Hình Thiếu Ngôn cũng không thèm đếm xỉa đến nàng, hắn ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ, không chịu buông tay.
Hạ Như Yên tức đến mức mắt nổ đom đóm, dùng sức cấu chặt lấy da thịt của hắn, nhưng từ đầu đến chân người nam nhân này cứng như tảng đá, nàng làm thế nào cũng không bấm được, nàng không làm gì được hắn, nên lại đưa tay ra nhéo chặt lỗ tay hắn, không ngờ hắn vẫn thờ ơ như cũ, giống như một con rùa đã cắn rồi thì sẽ không chịu nhả ra!
“Người thả ta ra! Hình Thiếu Ngôn! Người có còn biết xấu hổ không hả?!”
Hình Thiếu Ngôn thấy tiểu cô nương có vẻ mâu thuẫn như thế này, trong đầu lại rất lo lắng, gần như không còn suy nghĩ được gì nữa, hét to: “Ta không thả đấy! Nhìn cũng đã nhìn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, hôn cũng đã hôn rồi, Hình Thiếu Ngôn ta đây đời này không phải nàng thì không cưới! Nàng đừng chơi xấu không nhận nợ như thế!”
“Người nói cái gì?”
Hạ Như Yên khiếp sợ nhìn hắn, hận không thể lấy đao ra chém Hình Thiếu Ngôn một phát, rõ ràng là hôm nay đã chiếm lợi từ mình rồi, vì sao từ trong miệng hắn nói ra thì lại hoàn toàn khác?!

“Nàng, nếu nàng không đồng ý, thì ta sẽ tiếp tục làm dược thiện cho nàng ăn!”
Hình Thiếu Ngôn nhìn thấy gương mặt khiếp sợ của tiểu cô nương, đột nhiên hiểu ra rằng đe dọa với nàng mà nói thì vẫn có tác dụng, Hạ Như Yên quả nhiên vẫn bị hù dọa, chỉ chần chừ trong nháy mắt như vậy, hắn đã nhân cơ hội để kết luận: “Tóm lại cả đời ta chỉ lấy một người là nàng, muốn không nhận nợ cũng không có cửa đâu!”
Hắn nói xong lại kéo tiểu cô nương lại gần hôn sâu, Hạ Như Yên bị hắn hôn đến mức choáng váng đầu óc, ngay cả sức lực cũng bị lấy mất, Hình Thiếu Ngôn thấy được lại càng đòi hỏi, hôn chụt một cái lên mặt cô nương đang ngơ ngác, nói: “Nàng cứ nghỉ trước một lát đi, ta đi làm cơm trưa!”
Nam nhân chiếm lợi đủ rồi bèn chạy tới phòng bếp, để lại Hạ Như Yên ngồi một mình trong phòng, nàng vừa thở phì phò vừa tức giận đến nghiến răng, sao trước kia nàng không nhìn ra được Hình Thiếu Ngôn lại là một người không biết xấu hổ như vậy?
--- Lời tác giả ---
Sư thúc: Thực ra trước kia nàng cũng từng mắng ta là cầm thú.
Hạ Như Yên: Shut up!
Các ngươi nói da mặt sư thúc chưa đủ dày à, ha ha, vậy là do hắn còn chưa lộ nguyên hình đấy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui