Sư thúc không biết xấu hổ! ( 14 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Lúc Hình Thiếu Ngôn bưng dược thiện tới, Hạ Như Yên còn chưa nghĩ được gì, chỉ mới ngửi thấy cái mùi vị trước mặt đã nhăn nhó, nàng bảo nam nhân để dược thiện lên bàn, bịt mũi, giọng trầm nói: "Nóng quá, để lát nữa ta sẽ ăn."
Bên tai Hình Thiếu Ngôn vẫn còn có chút nóng, hắn ra vẻ bình tĩnh rồi để chén xuống, sau đó ngồi một bên chuẩn bị trông coi cho nàng ăn xong. Thấy bộ dạng và tư thái này của hắn, Hạ Như Yên đảo quanh tròng mắt, đột nhiên mở miệng nói: "Sư thúc, trước đây ta có nghe nói người thường xuyên thích làm việc nghĩa giúp kẻ yếu, không ngờ hôm nay còn được tận mắt nhìn thấy người được sư thúc giúp tìm tới tận cửa, sư điệt thật sự rất bái phục người…."
Hình Thiếu Ngôn nghe xong khoát tay một cái rồi nói: "Này, cái gì mà làm việc nghĩa giúp kẻ yếu, cái đó cũng chỉ là người ta đồn thôi, còn đại nương vừa nãy, ta không phải có ý giúp bà ấy, chỉ là vì gã cướp kia đụng phải ta, ta kêu gã nói xin lỗi, thế mà gã không những không xin lỗi còn mắng ta chó cản đường, ta nhất thời tức giận nên đánh gã, ai ngờ lại là gián tiếp giúp đại nương đó."
"Hả?" Hạ Như Yên ngây dại, "Là như vậy sao? Vậy những chuyện trước kia của người…."
Hình Thiếu Ngôn lắc đầu: "Đều là do người ta đồn, đại khái là ta may mắn trong phương diện này, mỗi lần có ai chọc đến ta, ta không vui nên đã dạy dỗ đối phương, thì lại có người nhảy ra cảm ơn ta, còn thường xuyên tặng những thứ lễ vật, ta không phải ra tay để giúp người khác, nếu cầm lấy thì thật xấu hổ, nhưng đến lúc này có nhận hay không nhận thì cũng đã bị truyền đi, nói cái gì mà ta ban ân không cầu báo, cuối cùng ta không thể đi từng chỗ để giải thích, cho nên sự việc cứ thành như bây giờ đây."
Nói xong Hình Thiếu Ngôn bất đắc dĩ mà vươn tay, trong nhất thời Hạ Như Yên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nếu theo như hắn nói, thì chuyện trước kia của nữ chính Tô Uyển Uyển cũng chỉ là vì Hình Thiếu Ngôn muốn truy nã tên tội phạm, vốn cũng không phải vì cứu Tô Uyển Uyển, chỉ có nữ chính đại nhân của chúng ta tự nguyện cho rằng Hình Thiếu Ngôn đã cứu nàng, hiện tại xem ra đúng là một sự hiểu lầm tuyệt vời…
“Nha đầu, không còn nóng nữa, có thể ăn rồi.” Hình Thiếu Ngôn đưa dược thiện đến trước mặt Hạ Như Yên, lôi nàng ra khỏi cái suy nghĩ ấy.
Hạ Như Yên chớp chớp mắt, dùng thìa đảo tới đảo lui trong dược thiện vài cái, đột nhiên nói với Hình Thiếu Ngôn: “Sư thúc, ta muốn ăn kẹo sơn trà ở đầu ngõ, muốn được ăn ngay sau khi ăn dược thiện xong, người đi mua giúp ta nha.”
Bây giờ Hình Thiếu Ngôn cũng sẽ không dễ dàng từ chối Hạ Như Yên, hắn lập tức đứng lên: “Được, ta sẽ đi mua, ngươi ăn trước đi."
Nói xong hắn liền ra khỏi phòng, Hạ Như Yên ngó nhìn xem hắn đóng cửa viện lại, rồi tranh thủ thời gian bưng dược thiện chạy tới bên cạnh bồn hoa ở sau phòng, dùng cái cuốc dựng bên tường vội vàng đào một cái hố, sau đó đem toàn bộ dược thiện đổ vào.
"Nha đầu, ngươi đang làm gì ở đó vậy?"
Nàng vừa đắp hố xong, đột nhiên nghe được âm thanh của Hình Thiếu Ngôn từ sau lưng truyền đến, lúc này nàng sợ tới mức tay buông lỏng, bát sứ rơi xuống đất leng-keng một tiếng bể nát. Thôi xong, Hạ Như Yên nhắm mắt lại, nàng đã bị bắt gặp khi đang lén lút phi tang chén dược thiện này.
Hình Thiếu Ngôn nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, rồi lại nhìn Hạ Như Yên, hắn đi đến bên cạnh bồn hoa, cánh mũi giật giật, khuôn mặt lập tức lắng xuống.
"Ta, ta ăn không vô mấy thứ đó...…" Hạ Như Yên ngồi trong phòng ngủ, dùng tay áo vừa lau nước mắt vừa khóc nức nở, nói: "Thật sự quá khó ăn, người ta ăn vào đã muốn nhả ra, toàn thân cũng không được thoải mái…."
Hình Thiếu Ngôn ngồi ở phía đối diện với nàng, chỉ cảm thấy đầu đau nhức, khó trách lần vết thương này của nàng lại khôi phục chậm, thì ra là lần nào cũng lén đem dược thiện vứt bỏ, vừa rồi hắn tức đến muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoa lê đái vũ này của tiểu cô nương, một bụng nóng đã chuyển thành chứa đầy sự đau lòng.
Bộ dạng khóc sướt mướt và ủy khuất của nàng làm cho lòng hắn nôn nao cả lên, nhưng nghĩ đến hành vi đổ hết dược thiện của nàng làm ảnh hưởng lớn tới tốc độ khôi phục, thì hắn lại có chút tức giận, hai tâm trạng này cứ đan xen trong đầu của hắn, thật sự làm cho yêu thương trong đầu hắn không dứt được.
"Ta, ta không phải cố ý… Hức!... Hức!"
Hạ Như Yên đang khóc đột nhiên bắt đầu đánh nấc, Hình Thiếu Ngôn ngẩn người, vội vàng chạy qua giúp nàng vỗ ngực, phải nói Hình Thiếu Ngôn con người này bình thường đều tiếp xúc với sư huynh, sư đệ, thường không chơi với nữ hài tử, cho nên quên mất nam nữ khác biệt, hắn vỗ hai cái vào ngực Hạ Như Yên mới cảm nhận được sự mềm mại trong bàn tay làm cho bừng tỉnh, nhưng lúc này cũng đã xong, tiểu cô nương nhìn tay của hắn rồi lại nhìn hắn, lập tức khóc đến mức thương tâm.
"Hu hu hu… Hức! Hức! Hu hu… Hức!"
Sự bàn tính trong lòng Hạ Như Yên đang chạy loạn xạ, nàng còn lo lắng phải làm thế nào để qua được ải, nhưng không ngờ chính tay Hình Thiếu Ngôn cầm cán đưa tới, vì vậy nàng càng khóc to hơn, tất nhiên là đánh nấc cũng càng dữ dội hơn. Hình Thiếu Ngôn dỗ dành thế nào cũng không dỗ dành được, ngay từ đầu là do Hạ Như Yên cố ý, càng về sau chính nàng cũng không dừng lại được, nước mắt và nước mũi liên tục tuôn ra không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã khóc đến ửng đỏ, nhìn qua rất đáng thương.
Hình Thiếu Ngôn đau lòng vô cùng, vừa vội lại còn sợ, trong đầu chỉ biết nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến cho tiểu cô nương ngừng khóc thút thít, hắn vén tay áo lên lau nước mắt cho nàng, lắp bắp dỗ dành nàng: “Ngươi, ngươi, nha đầu này, ta cũng đâu phải cố ý, tại sao lại khóc đến như vậy?”
“Hu hu hu… Hức! Hức!”
“Đừng khóc, đừng khóc nữa có được không?”
“Hu hu hu hu hu hu hu! ! ! Hức! Hức! Hức!”
“Tiểu cô cô của ta, xin ngươi đừng khóc, chỉ cần ngươi đừng khóc, thì kêu ta làm gì cũng được, được không?”
“Hu hu hu… Hức! Hức! Vậy ta, hức! Ta không muốn ăn, hức! Ăn dược thiện… Hức hức!”
Hạ Như Yên đang chờ đúng câu này của hắn, vì vậy tuy khóc đến thở không ra hơi, nhưng vẫn kiên trì nói cho xong yêu cầu, Hình Thiếu Ngôn không chút suy nghĩ đã liền đáp ứng: “Được được được, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, đừng khóc nữa mà, ngươi xem đôi mắt này của ngươi đi, khóc thành dạng gì rồi……”
Hắn nhẹ nhàng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt tiểu nữ hài, đôi mắt của tiểu nha đầu khóc đến mức vừa đỏ vừa sưng, thấy vậy lòng của hắn cũng thắt chặt, hắn cẩn thận dùng tay chạm vào mí mắt của Hạ Như Yên, đau lòng hỏi: “Mắt có khó chịu không?”
Hạ Như Yên vẫn chưa nín hẳn được, tuy đã ngừng nấc, nhưng nước mắt vẫn còn rơi, nàng vừa khóc sụt sùi vừa chân thật gật đầu: “Khó chịu……”
“Nha đầu ngươi phải gây khó dễ cho bản thân mình làm gì.” Hình Thiếu Ngôn trừng mắt liếc nàng, “Có chuyện gì thì nói không được sao? Cần gì khóc ra bộ dạng như vậy, hiện tại ngươi đang có vết thương trên người, tâm trạng cũng không thích hợp có kích động lớn như vậy.”
Hạ Như Yên thút tha thút thít đáp, nói: “Ta nói nhiều lần như vậy, sư thúc người có từng nghe sao? Ngày nào cũng ép ta ăn mấy thứ ghê gớm đó! Hu hu hu…..”
“Thôi đừng khóc, đừng khóc, vừa rồi ngươi đã hứa với ta sẽ không khóc, vậy mà ngươi lại khóc, vậy thì những gì ta đồng ý với ngươi cứ xem như không có đi.” Hình Thiếu Ngôn nhanh chóng hù doạ nàng.
Hạ Như Yên nghe xong lập tức mím chặt môi, nhưng vẫn không kìm được mà thút thít một hồi, vì vậy nàng vừa hít hà mũi vừa lo lắng nhìn Hình Thiếu Ngôn, sợ hắn rút lại lời hứa trước kia.
Hình Thiếu Ngôn nhìn thấy bộ dạng này của nàng đã cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy đáng yêu cực kỳ, bình thường hắn đâu có cơ hội trông thấy tiểu nha đầu lộ ra dáng vẻ nhút nhát e lệ này, hắn nhịn không được lại xoa xoa chóp mũi của nàng rồi nói: “Nha đầu ngươi……”
Trước đây hai người không ý thức được hai bên có khoảng cách gần đến cỡ nào, hiện tại đã bình tĩnh trở lại một chút, Hình Thiếu Ngôn mới nhận ra tiểu cô nương đang bị hắn khép hờ trong lồng ngực, tuy nàng khóc đến mắt sưng đỏ, nhưng bộ dạng nước mắt lăn trên má lại điềm đạm đáng yêu một cách không tả được, lúc này khi bị hắn nhéo mũi, miệng nhỏ bất mãn mím lại, mềm mại hồng hào, hắn nhìn chăm chăm, rồi bất tri bất giác càng lúc càng tiến đến gần mặt nàng hơn.
Hạ Như Yên hừ hừ hai tiếng đang định oán trách hăn, ai ngờ lúc ngẩng đầu, môi của nàng và Hình Thiếu Ngôn gần sát nhau, ngay tức khắc hai người đều sững sờ tại chỗ.
Bởi vì khoảng cách quá gần, môi Hình Thiếu Ngôn nằm ở khoé miệng của tiểu cô nương, làn da mềm mại và ấm áp của nàng dường như có sức hút khiến cho hắn không thể cử động được miệng, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ở cự li gần, cũng bởi vì kinh ngạc nên nàng chống đỡ lại bằng ánh mắt ngẩn ra, đột nhiên đầu óc mơ hồ, hắn nhẹ chạm tới đôi môi của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...