Sư thúc không biết xấu hổ! (12 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Suốt mấy ngày sau đó, Hạ Như Yên phát hiện ra ánh mắt của Hình Thiếu Ngôn nhìn mình lúc nào cũng mang theo sự né tránh. Nàng cho rằng hắn vẫn còn xấu hổ vì chuyện xảy ra đêm ngày hôm đó, nhưng ngược lại trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy hắn có thêm vài phần đáng yêu. Một người nam nhân đã lớn như vậy rồi thế mà còn vì loại chuyện đó mà ngượng ngùng suốt mấy ngày. Đúng là quá ngây thơ mà.
Nhưng mà sự rối rắm trong nội tâm của Hình Thiếu Ngôn chẳng người nào có thể hiểu thấu được. Kể từ sau khi, hắn bí mật hôn trộm tiểu cô nương vào tối ngày hôm đó và sau đó nằm mơ một giấc mộng xuân về nàng, suốt mấy đêm ngày hôm sau, ngày nào hắn cũng mơ thấy nàng. Cảnh tượng của mỗi lần đều không giống nhau nhưng điểm tương đồng chính là ở trong mộng hắn luôn cùng nàng XXOO. Hại hắn, mới sáng sớm tinh mơ đã phải lén lút đi giặt quần, cũng may là Hạ Yên Như Thích ngủ nướng, nếu không hắn không biết giải thích sao cho hợp lí việc sáng sớm nào hắn cũng giặt quần của mình?
Lúc đầu, nguyên nhân của việc hắn né tránh Hạ Như Yên chỉ đơn giản là xuất phát từ chuyện hắn không rõ bản thân mình thực sự đang nghĩ điều gì. Nhưng sau nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông suốt, hắn nghĩ chưa từng được ăn qua thịt heo thì không được xem heo chạy hay sao? Tốt xấu gì thì trước đây, hắn cũng từng được nghe các sư huynh và sư đệ nói qua về loại chuyện này, chính là mỗi ngày đều nhớ đến tiểu cô nương nhà người ta, cứ nhìn thấy nàng thì tim liền đập liên hồi, cứ mỗi khi đêm đến lại mơ thấy bản thân mình cùng nàng làm loại chuyện đó. Thêm nữa nàng bảo hắn đi hướng đông, hắn chẳng dám đi hướng tây, chỉ cần nàng khẽ kêu đau ngực một tiếng hắn lập tức cảm thấy đau lòng, cùng với đó hắn còn dốc hết lòng hết sức cam tâm tình nguyện chăm sóc cho nàng, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh bên che chở cho nàng. Ba mươi năm qua hắn chưa được trải nghiệm qua cảm giác thú vị như thế này, có vẻ như là… đã biết yêu rồi chăng?
Hình Thiếu Ngôn – người làm theo cảm tình của chính mình cũng không có gì dễ dàng cả, hắn vừa giải quyết xong một vấn đề thì vấn đề mới đã nối gót tự dâng tới tận của rồi. Hắn là sư thúc của nàng hơn nữa vai vế của hai người cách biệt rất xa, mặc dù bây giờ người đời không phản đối chuyện sư phụ và đồ đệ yêu nhau nhưng hắn ngẫm đi ngẫm lại cũng nên biết rằng một cô nương đang tuổi xuân xanh bình thường sẽ không bao giờ đưa trưởng bối của mình vào danh sách lựa chọn hôn phu cả.
Ngoại trừ vấn đề về vai vế thì còn có một vấn đề khác đó là hắn lớn tuổi hơn tiểu cô nương nhiều như vậy, còn nữa ngày trước hắn đã đối xử không tốt với nàng, giờ đây hắn tự hỏi không biết nàng có chán ghét mình hay không… Mỗi khi nghĩ đến thái độ lúc trước của mình đối với Hạ Như Yên, Hình Thiếu Ngôn hối hận tới mức nhịn không được muốn đánh vào cái miệng rộng ăn hại này của mình mấy bạt tai. Nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy Hạ Như Yên của ngày trước và nàng của bây giờ không phải là cùng một người. Chỉ cần hồi tưởng một chút về Hạ Như Yên của trước đây thì hắn chỉ có cảm giác chán ghét nhưng khi hắn vừa nhìn thấy nàng của hiện tại thì lại có cảm giác khác nhau một trời một vực, hình như trong vô thức có chuyện gì đó đã xảy ra với nàng, làm hắn bị nàng hấp dẫn.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui nhưng chẳng nghĩ ra được chút manh mối nào, hiện giờ hắn chỉ cần vừa nhìn thấy nha đầu kia thì cả người ngay lập tức trở nên vô cùng khẩn trương. Chỉ cần một nụ cười, một cái nhăn mày, một động tác, một ánh mắt của nàng thôi đều có thể biến ra hai chữ: “Xong rồi” sâu trong mắt hắn.
Chuyện tình cảm vẫn luôn là vấn đề nan giải từ trước tới nay. Ngày tháng cứ dần dần trôi qua, hôm nay Hình Thiếu Ngôn lại đi ra ngoài mua đồ ăn, hắn thấy bên đường có bán vài món đồ chơi, hắn ngẫm nghĩ Hạ Như Yên ở nhà một thời gian lâu như vậy có lẽ sẽ cảm thấy nhàm chán nên đã bỏ tiền ra mua một đống đồ chơi chuẩn bị mang về cho nàng giải khuây. Đúng vào lúc này có một hình bóng vô cùng quen thuộc lướt qua bên phải của hắn, Hình Thiếu Ngôn tập trung nhìn thật kỹ, người kia đúng thật là Lạc Vũ Hàm.
Thật trùng hợp là Lạc Vũ Hàm cũng nhìn thấy hắn, sau đó hắn ta vội vàng hướng về phía Hình Thiếu Ngôn lễ phép nói: “Tiền bối.”
"Ừm, chào ngươi." Hình Thiếu Ngôn vô thức đứng thẳng lưng, sau đó nâng lên cằm dùng mũi đối diện với tên địch giả tưởng này.
"Hôm qua, ta nghe người hầu của ta nói rằng tiền bối và Hạ cô nương đã dọn ra ngoài, không biết hai người ở nơi đó sống có tốt không?" Lạc Vũ Hàm khách khí hỏi.
"Cũng... Cũng không tệ lắm!"
Khi hắn ta vừa hỏi câu này liền làm cho Hình Thiếu Ngôn không khỏi nghĩ tới tâm tư kia của mình đối sư điệt, tức khắc trong lòng hắn cảm thấy không được dễ chịu. Lạc Vũ Hàm chỉ khách sáo nói với hắn vài câu sau đó lập tức cáo từ rời đi, nhưng Hình Thiếu Ngôn nhìn bóng lưng của hắn ta thì lại nhịn không được gọi hắn ta bảo hắn đừng lại.
"Tiểu tử, ngươi lại đây, ta hỏi ngươi vấn đề này một chút."
"Không biết tiền bối có chuyện gì muốn hỏi ta vậy?"
Hình Thiếu Ngôn chần chờ một lúc lâu cuối cùng hắn cũng mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy... Ta và nha đầu nhà ta... Không đúng, ta và sư điệt của ta thoạt nhìn qua thì hơn kém nhau bao nhiêu tuổi?"
Lạc Vũ Hàm nghe thấy hắn hỏi như vậy thì vô cùng sửng sốt, không biết vì sao hắn lại muốn hỏi mình về vấn đề này. Nhưng hắn ta vẫn cẩn thận đánh giá Hình Thiếu Ngôn, người nam nhân bình thường có chút lôi thôi lếch thếch không biết vì lí do gì mà hôm nay râu ria xồm xàm đã được hắn cạo sạch sẽ, đầu tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, thậm chí hình như quần áo của hắn cũng chỉnh chu hơn nhiều so với trước kia. Tướng mạo của hắn đã vốn anh tuấn giờ đây càng thêm phần bất phàm. Lạc Vũ Hàm ở trong lòng âm thầm tán thưởng mấy câu về tướng mạo anh tuấn phi phàm của hắn, lại thêm vài câu trào phúng, chính là vì tính cách của hắn ta không tốt, nên mới trả lời nói: "Thoạt nhìn tiền bối và Hạ cô nương chỉ như là sư huynh muội thôi."
Nghe thấy hắn ta trả lời như thế lông mày của Hình Thiếu Ngôn lập tức giãn ra, hắn lại tiếp tục truy hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy ta thoạt nhìn giống như tầm bao nhiêu tuổi?"
"Chuyện này... Nếu là trước hai ngày trước nhìn bộ dạng không câu nệ tiểu tiết của tiền bối thì, ước chừng ngài rơi vào khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, nhưng hôm nay thoạt nhìn ngài nhiều lắm cũng chỉ tầm hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi mà thôi." Khi nói ra những lời này, trong lòng của Lạc Vũ Hàm cũng đang âm thầm đổ mồ hôi lạnh, hắn ta không biết chính xác tuổi thật của Hình Thiếu Ngôn, vì vậy hắn ta sợ nếu hắn ta nói không khéo sẽ đắc tội với Hình Thiếu Ngôn.
Nhưng Hình Thiếu Ngôn vừa nghe thấy hắn ta trả lời như vậy, thì tức khắc mặt mày hớn hở, hắn cười ha hả và dùng sức vỗ vỗ vào vai của Lạc Vũ Hàm: "Đúng thật là một tiểu tử thành thật, ngươi vội thì cứ đi trước đi, ta phải quay về làm cơm cho nha đầu nhà ta đây.”
Nói xong hắn liền cười ha ha nghênh ngang mà rời đi, chỉ còn lại một mình Lạc Vũ Hàm đứng ngây ngốc ở tại chỗ sau một hồi lâu vò đầu bứt tai chẳng hiểu chuyện gì.
Vốn dĩ, trong lòng của Hình Thiếu Ngôn đang thập phần thấp thỏm, ngay từ đầu hắn đã có chút không tự tin đối với đoạn tình cảm tình này của mình rồi, nhưng nếu như hắn cần phải từ bỏ tiểu nha đầu, đó là việc mà hắn vạn lần không làm được. Hắn sống tới ba mươi năm tuổi, đây là lần đầu hắn thích một tiểu cô nương, hắn chỉ cần nghĩ đến nếu như Hạ Như Yên cùng nam nhân khác ở bên nhau —— ví dụ như cái tên Lạc Vũ Hàm vừa nãy kia, hắn chỉ có một cảm xúc duy nhất thôi đó chính là muốn giết người nam nhân kia ngay tức khắc.
Nhưng tại giờ phút này trong lòng hắn lại có cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết, thoạt nhìn hắn trông như hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi thì hắn cũng chỉ lớn hơn nha đầu có vài tuổi, lại thật là thích hợp quá đi thôi, không có chuyện trâu già gặm cỏ non gì gì đó, không phải bình thường vẫn là chồng lớn hơn vợ vài tuổi đó sao?
Hình Thiếu Ngôn nghĩ tới như vậy thì trong lòng cứ gọi là vui sướng như điên luôn rồi, hắn hoàn toàn đem chuyện thực tế chính mình lớn hơn cô nương nhà người ta mười hai tuổi vứt lên đến trên chín tầng mây. Hắn vô cùng ung dung đi về nhà, còn ném vài đồng xu cho mấy tên ăn mày ở ven đường, phải biết rằng hắn từ trước tới nay chưa bao giờ bố thí cho người khác cả. Đứa trẻ nhỏ đang chơi ở trong ngõ lại bị nụ cười quái dị của hắn dọa sợ tới khóc thét một lần nữa, người bán hàng tạp hoá cũng nhanh chóng gánh hàng chuyển tới một nơi khác, hắn cười đến mức như bị thiểu năng trí tuệ vậy, sợ không phải là người bị bệnh tâm thần đó chứ.
Hình Thiếu Ngôn còn chưa đi về tới tiểu viện nhưng với ánh mắt sắc bén của mình hắn đã nhìn thấy Hạ Như Yên đang cùng với một nam thiếu niên đứng nói chuyện ở trước cửa, hắn nheo hai mắt lại, lập tức sử dụng khinh công bay tới chỗ nàng.
"Yên nhi, ngươi đứng ở trước cửa làm gì vậy hả?"
Hạ Như Yên bị âm thanh xảy ra bất ngờ dọa cho hoảng sợ, nàng vỗ vỗ ngực oán giận nói: "Sư thúc, làm thế nào mà ngươi có thể âm thầm xuất hiện ở sau lưng ta không có lấy một tiếng động vậy hả? Muốn hù chết ta hay gì?"
Hình Thiếu Ngôn không trả lời câu hỏi của nàng, mà hắn lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía người nam tử trẻ tuổi kia, đối phương bị ánh mắt của hắn dọa đến hoảng sợ, hắn ta rụt rụt cổ lại sau đó nói với Hạ Như Yên: "Vậy làm phiền Hạ cô nương rồi."
"Không có việc gì, ngươi đứng ở đây chờ một lát, ta đi vào trong lấy ra cho ngươi liền."
Hạ Như Nên nói xong thì lập tức xoay người đi vào sân, thấy vậy Hình Thiếu Ngôn cũng vội vàng đi theo sau lưng nàng vào nhà, còn thuận tay thuận tay đóng cửa lại, sau đó gấp gáp rống lên hỏi: "Người kia là ai vậy? Là ai vậy hả?"
"À, người đó chính là con của chủ nhà cuối ngõ, hắn nói rằng có khách đến nhà chơi nhưng bàn ghế chén đũa không đủ, nên mẫu thân hắn nhờ hắn đi mượn mấy cái về."
Trong khi nói chuyện với hắn Hạ Như Yên cũng đã đi tới phòng bếp, nàng đang muốn đi tới tủ đựng bát lấy bát mang cho người thiếu niên mượn thì Hình Thiếu Ngôn đã đến trước một bước. Hắn nhanh tay lấy bát ra và xếp chúng lại với nhau thành từng chồng, trong miệng bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Về sau ngươi đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ nữa biết chưa, nếu là người xấu thì làm sao bây giờ? Ngươi xem ánh mắt hắn ta đi, vừa nhìn đã thấy mơ hồ rồi, chắn chắn là có mưu đồ xấu xa với ngươi đó, hắn ta tìm cớ lừa ngươi mở cửa, nếu không phải ta quay về kịp lúc, nói không chừng hắn đã giở trò xấu gì ra rồi ......"
Hạ Như Yên bị hắn cằn nhằn tới phiền chết đi được, nàng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói: "Trong mắt ngươi còn có ai là người tốt sao? Với người người nào người nấy đều lòng dạ khó lường, chỉ có ngươi là tốt nhất phải không?"
Nàng nói câu này vốn dĩ là để nạt Hình Thiếu Ngôn, nhưng lại không nghĩ tới người này vẫn dương dương tự đắc, cao ngạo nói: "Đó là điều tất nhiên rồi, nhân sinh bây giờ xuống dốc trầm trọng, người ngay thẳng chính trực giống như ta đây không nhiều lắm đâu, nha đầu, ta nói cho ngươi nghe nhé, bước ra ngoài cửa, ngoại trừ sư thúc ta đây, tốt hơn hết là phải nâng cao cảnh giác đối với tất cả mọi nguời."
Hạ Như Yên cười ha hả hai tiếng, người nàng nên cảnh giác nhất ngay lúc này chính là hắn đó không phải sao? Người này đúng không biết tự lượng sức mình một chút nào, nàng lười không muốn phí lời với hắn, nàng duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn đem hắn đẩy ra bên ngoài, trong miệng thúc giục nói: "Ta biết rồi biết rồi, sư thúc ngươi mau đi đưa bát cho người ta đi, người ta vẫn đang đứng chờ ở ngoài đó."
Trừ lúc Hạ Như Yên tức giận ra thì đây là lần đầu tiên nàng chủ động chạm vào người Hình Thiếu Ngôn, nam nhân bị nàng đẩy đi, chỉ cảm thấy cả người đều đang lâng lâng như trên mây vậy, bàn tay nhỏ của người thiếu nữ nắm bắp tay của hắn, tuy rằng cách mấy lớp quần áo, nhưng hắn vẫn cảm thấy giống như nàng đang sờ hắn vậy. Hình Thiếu Ngôn bị hoảng hốt một trận, hắn hoàn toàn buông lỏng hai tay, ngay lập tức chén bát rơi loảng xoảng trên mặt đất, vỡ tan tành.
Hạ Như Yên: " ............... "
Hình Thiếu Ngôn: " ............... "
"Khụ, ta vừa rồi nhất thời trượt tay, nhất thời trượt tay thôi." Hình Thiếu Ngôn ngại ngùng sờ sờ mũi, xấu hổ mà nói, "Ta vào lấy lại lấy mấy cái rồi lập tức mang ra ngoài ngay."
Hắn lại quay lại tủ bát lấy ra một chồng chén bát mới, lần này không chậm chễ nữa, hoàn hảo giao tận tay người thiếu niên kia, người nam tử kia liên tục nói lời cảm tạ, Hình Thiếu Ngôn nhìn hắn vài lần từ trên xuống dưới, trong miệng một nhỏ tiếng nói: "Tiểu tử, ta nói cho ngươi nghe, nàng ấy chính là thê tử chưa cưới của ta, còn nữa lúc trả thì để nữ nhân nhà ngươi tới trả, nghe rõ không?"
Nam tử ngẩn người ra, mới vừa rồi hắn ta còn nghe rõ ràng Hạ cô nương kêu người này là sư thúc mà, như thế nào đảo mắt một cái liền biến thành trượng phu chưa cưới vậy chứ?
Hình Thiếu Ngôn thấy hắn không trả lời, thì tiếp tục trừng hai mắt nói: "Nghe thấy không!?"
"A! Nghe thấy rồi, ta nghe thấy rồi, cảm, cảm ơn vị này đại ca này, quay về ta sẽ nói với mẫu thân ta mang trả bát cho ngài." Nam tử bị hắn trừng đến mức giật mình, vội vàng lên tiếng trả lời hắn.
Hình Thiếu Ngôn nhìn bóng dáng đang rời đi của người thiếu niên với tâm trạng vô cùng vừa lòng, xem như cái tên này rất biết điều, có hắn ở đây, mấy tên ruồi bọ muỗi đừng hòng mơ tưởng tới gần tiểu sư điệt nhà hắn, ha ha.
Hình Thiếu Ngôn vừa mới quay về tới phòng bếp, thì đã nhìn thấy Hạ Như Yên cầm cái chổi cùng cái hót rác đang quét những mảnh bát vỡ trên mặt đất, thấy vậy hắn vội vàng đoạt lấy những đồ nàng đang cầm sau đó nói: "Ngươi làm mấy chuyện vặt vãnh này để làm gì? Để cho ta dọn là được rồi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Hạ Như Yên vốn dĩ cũng chỉ là tiện tay thì thu dọn một chút mà thôi, nàng thấy hắn nói như vậy thì cũng không đi tranh giành với hắn nữa, nàng đứng dựa vào cửa của phòng bếp xem hắn quét rác, một người đàn ông cao hơn sáu thước đang khom lưng cong eo quét tước sạch sẽ nhà bếp, không biết vì sao nhìn đi nhìn lại nhìn tới nhìn lui càng nhìn càng thuận mắt, ánh mắt của Hạ Như Yên cũng dần dần càng trở nên dịu dàng. Tuy rằng, ngay từ đầu nàng thực sự chán ghét Hình Thiếu Ngôn, nhưng sau khi ở chung với nàng, hắn đã chăm sóc nàng rất cẩn thận, dù nàng cố ý làm khó hắn, hắn cũng sẽ không tức giận, vì vậy mà Hạ Như Yên cảm thấy có lẽ chính mình cần thay đổi cách nghĩ của mình về hắn. Tuy rằng người này thích ép buộc nàng phải ăn mấy đồ dược thiện khó nuốt kia và còn rất ưa sĩ diện ra thì nàng thực sự không tìm được khuyết điểm nào của hắn nữa rồi. Hắn làm sư thúc mà có thể chiếu cố sư điệt như vậy, đúng là khó mà có được, có lẽ nàng nên suy nghĩ thật kỹ việc bỏ rơi hắn sau khi nàng đã trị khỏi vết thương? Nếu cùng hắn kết bạn và cùng tới phái Đồng Sơn thì ít nhất việc ăn uống ngủ nghỉ trên hành trình đó không cần chính mình nhọc lòng nữa.
——————————————————————————————————————————
Hình thiếu ngôn: Vốn dĩ ta ở trong mắt của ngươi, chỉ có công dụng như mẹ già sao ......
Hạ như yên: Bằng không ngươi còn nghĩ ngươi có gì hữu dụng?
Hình thiếu ngôn ( mặt đỏ ): Ấm, ấm giường có thể chứ?
Hạ như yên: Ngươi cút cho ta!!!!
Ta ấn định một thước tương đương 30 centimet để viết đó nha, bởi vì các triều đại quy đổi kích thước cũng không giống nhau, dù sao ta giả thiết chiều cao của Hình thiếu ngôn là 188 cm, dáng người cao ráo khỏe khoắn ( mỉm cười )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...